Hứa Sơ Sơ liếc mắt, nhìn theo cánh tay Thẩm Nguyệt, nó làm cô hơi nổi da gà, lại mang theo chút cảm giác nguy hiểm.
Thẩm Nguyệt ngược lại rất bình thản ung dung, tiếp tục nói:
- Năm 19 tuổi, Thẩm Băng rời tổ chức, tự thành lập chỗ đứng trong hắc đạo, gây dựng thế giới thuộc riêng về mình.
Còn tôi...!vẫn là ở lại nơi địa ngục đó, tiếp tục làm cái bóng của chị ta.
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, lên tiếng nghi hoặc;
- Cô hận cậu ấy không mang theo cô rời đi?
Thẩm Nguyệt bật cười, đáp:
- Tôi đã từng nói với cô, tôi ghét chị ta, chứ chưa bao giờ thừa nhận, tôi hận Thẩm Băng!
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cách nói chuyện của Thẩm Nguyệt chứa rất nhiều hàm ý, không dễ để đoán ra được cô ta muốn nói cái gì.
Híp mắt, cô lên tiếng:
- Thẩm Nguyệt, nguồn gốc của ghét là xuất phát từ chính cô, cũng là từ niềm ghen tị không thể hơn được Thẩm Băng! Cô vốn dĩ là ganh ghét cậu ấy làm những thứ hơn cô, có một cuộc sống khác cô, tốt đẹp hơn cô mà thôi!
Tay Thẩm Nguyệt đột nhiên dời xuống, dùng sức nắm lấy tóc Hứa Sơ Sơ, đập mạnh vào thành trực thăng bên cạnh, lạnh giọng nói:
- Câm miệng! Cô không hề biết gì cả! Thứ mà Thẩm Băng đã lấy của tôi, cô mãi mãi không hiểu được nó đắt bao nhiêu.
Đầu bị va đập cực mạnh, làm Hứa Sơ Sơ choáng váng, cô kêu lên một tiếng, khó khăn mở mắt nhìn Thẩm Nguyệt, thở dốc nặng nề, nói:
- Thẩm Nguyệt, Thẩm Băng năm đó cũng là được đưa vào lai tạo như cô, nếu không phải nhờ kì tích, cô ấy đã chẳng thể nào sống sót được, huống hồ là nhờ cô ấy, cô mới có thể trở thành sản phẩm thành công, đều là cùng từ một nơi đi ra, cô hà tất phải làm khó cô ấy hết lần này đến lần khác?
Thẩm Nguyệt tiếp tục nắm lấy tóc Hứa Sơ Sơ, làm da đầu cô truyền đến cơn đau đớn, lên tiếng:
- Tôi đã bảo cô câm miệng, Hứa Sơ Sơ! Chính là vì chị ta biến tôi trở thành một sản phẩm thành công nên tôi mới ghét chị ta đấy, cô không hề biết gì cả!
Nói rồi, Thẩm Nguyệt toan đập đầu Hứa Sơ Sơ vào thành trực thăng một lần nữa, thế nhưng đúng lúc này, lại bị Kỷ Từ Mặc chặn lại.
Anh ta cầm tay Thẩm Nguyệt, ánh mắt lạnh nhạt, nói:
- Dừng tay lại đi! Hãy nhớ lời hứa của cô!
Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn Kỷ Từ Mặc, cắn răng thả tay ra khỏi người Hứa Sơ Sơ.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến những tiếng động cơ kì lạ, Thẩm Nguyệt bèn hỏi vọng lên:
- Có chuyện gì vậy?
Người lái máy bay quan sát hai bê, rồi đáp:
- Là máy bay từ phía quân đội, họ đang dồn ép ta đáp xuống!
Hứa Sơ Sơ có chút mơ màng, nghe thấy hai chữ "quân đội", cô như tỉnh hẳn, một ý nghĩ vụt ngang qua trong đầu.
Quân đội....!không lẽ...!là cậu ư?
Thẩm Nguyệt cắn môi, nhìn sang Kỷ Từ Mặc, hỏi:
- Kỷ lão đại, anh sẽ không đứng nhìn trực thăng này xảy ra chuyện đấy chứ?
Kỷ Từ Mặc vẫn một bộ dạng ung dung, nói:
- Tôi chỉ chờ người! Còn lại, sẽ không làm gì cả!
Ánh mắt THẩm Nguyệt hiện lên tức giận, cô híp mắt, cắn môi lớn tiếng:
- Đáp xuống đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...