Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Lời này nói ra, ai cũng biết là Thẩm Nguyệt nói cho Kỷ Từ Mặc nghe, anh ta chậm rãi dời mắt nhìn sang phía Thời Cảnh Thường, sự im lặng làm Thẩm Nguyệt nhỏen miệng cười.

Đó chính là báo hiệu của sự đồng ý!
Hứa Sơ Sơ lùi lại một bước, lên tiếng:
- Thẩm Nguyệt cô làm như thế này chị cô có biết không? Cậu ấy sẽ đến tìm cô đấy!
Thẩm Nguyệt nhún vai, đáp:
- Tôi chính là muốn chị ta đến mà!
Nói rồi, cô ta xông lên, dùng tay đánh vào người Hứa Sơ Sơ, Hứa Sơ Sơ dùng tay của mình chặn lại, sau đó nghiêng người né qua một bên.

Khi Thẩm Nguyệt hành động, Thời Cảnh Thường cũng đã tiến lên, nhưng chưa với đến Hứa Sơ Sơ, thì đã bị Kỷ Từ Mặc chặn lại.

Mạnh Huyền Chân đẩy Mạc Lệ về phía sau, rồi cùng lao lên với Thời Cảnh Thường!
Hai bên tung các đòn vào nhau, 2 đánh 1 nhưng lại chật vật vô cùng.


Hứa Sơ Sơ chỉ có võ mèo cào, cô vốn không biết đánh nhau, cộng thêm 3 năm nay không hoạt động nhiều, các khớp cơ đều đã không còn linh hoạt như trước, vì vậy nhanh chóng bị Thẩm Nguyệt hạ gục.

Thẩm Nguyệt bắt lấy hai tay Hứa Sơ Sơ, bẻ ngoặt về phía sau, rồi đánh mạnh vào gáy của cô, cơn đau đớn truyền tới, cuối cùng làm cô ngã gục xuống.

Thẩm Nguyệt nhìn Hứa Sơ Sơ nằm trên mặt đất, lắc đầu lên tiếng:
- Tôi không thích những cô gái cứng đầu đâu! Cô nên sớm ngoan ngoãn thì đỡ đau hơn nhiều!
Nói rồi, Thẩm Nguyệt cúi người, vác Hứa Sơ Sơ lên, quẳng một đường dài qua cửa sổ, trực tiếp đáp đất vào trực thăng đang bay lơ lửng.

Xong, cô ta nhảy lên đó, mái tóc tung bay trong gió, lớn tiếng hét:
- Này, Kỷ lão đại, đi thôi!
Kỷ Từ Mặc nghe Thẩm Nguyệt nói, anh ta liếc nhẹ qua Thời Cảnh Thường đang đứng trước mặt, hai tay vẫn còn giằng co bấu vào nhau, nói:
- Cậu không nên tham gia vào việc này!
Thời Cảnh Thường trừng mắt, lạnh giọng đáp:

- Đừng động vào Hứa Sơ Sơ!
Kỷ Từ Mặc híp mắt, nhưng không lên tiếng trả lời, anh ta vung tay, ném Mạnh Huyền Chân về phía vách tường, trực tiếp ngã xuống đất thổ huyết.

Sau đó, dùng tay còn lại, đẩy Thời Cảnh Thường về phía sau.

Thời Cảnh Thường bị sức mạnh to lớn đẩy lui lại một khoảng xa, thân thể loạng choạng nhưng thật may lại không ngã, đến khi định hình được thân thể rồi thì Kỷ Từ Mặc đã lên trực thăng từ lúc nào.

Thẩm Nguyệt đứng ở cửa trực thăng, nhìn xuống phía dưới, lên tiếng nói:
- Muốn cứu Hứa Sơ Sơ, thì bảo với Thẩm Băng đến gặp tôi! Không đến nhanh, cô ta có thương tích gì thì đừng hối hận! Đây là lời gởi, thay cho thiệp mời, các người nên truyền tin nhanh đến người chị thân yêu của tôi đi!
Nói xong, cửa được đóng lại, chiếc trực thăng thẳng tiến rời đi, để lại cơn gió cuốn theo cát bay mù mịt.

Mạc Lệ chạy đến chỗ Mạnh Huyền Chân, lo lắng lên tiếng:
- Huyền Chân, anh không sao chứ?
Mạnh Huyền Chân lắc đầu, ánh mắt nhìn sang Thời Cảnh Thường, hỏi:
- Cảnh Thường, bây giờ phải làm thế nào?
Thời Cảnh Thường đứng nhìn theo hướng trực thăng đã rời đi, ánh mắt đen như mực sâu không thấy đáy, cất giọng nói:
- Làm theo lời cô ta đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui