Hứa Sơ Sơ nhìn Mạnh Huyền Chân, trong tim tràn lan nỗi đau đớn không thể nói thành lời.
Tiến không được, lùi cũng không xong, anh bảo cô phải làm gì cho đúng đây?
Ngay lúc này, đột nhiên "Choang", tiếng cửa kính cửa sổ bị vỡ, tạo ra ấm thanh chói tai, đánh vào ý thức của hai người đang ngồi.
Hứa Sơ Sơ và Mạnh Huyền Chân không hẹn mà cùng cuối đầu tránh đi những mảnh thủy tinh đang lao về phía mình.
Từ bên ngoài, một chiếc trực thăng đứng song song với cửa sổ của Hứa Sơ Sơ, hai thân ảnh từ trên đó không ngần ngại khoảng cách xa vài mét, nhấc bước nhảy qua, lọt vào phòng cô!
Hứa Sơ Sơ đứng dậy, mái tóc xõa của cô tung bay trong gió, nhìn người đàn ông trước mặt, lên tiếng hỏi:
- Anh là ai? Sao lại tự tiện xông vào đây?
Người đàn ông với ngũ quan sắc bén nhìn cô, chậm rãi đáp:
- Tôi là Kỷ Từ Mặc!
------------...-------------------...-------
Mạc Lệ đi bên ngoài, cô cầm lấy chai nước ấm và túi đồ ăn, vào trong thang máy, bấm nút muốn lên tầng trên.
Đột nhiên, cửa thang máy bị một bàn tay chặn lại, Mạc Lệ nhíu mày nhìn lên, khi nhận ra người đó, liền thốt:
- Thời Cảnh Thường!
Thời Cảnh Thường bước vào trong thang máy, anh chào lại cô, hỏi:
- Cô làm gì ở đây vậy? Đi khám bệnh sao?
Mạc Lệ chớp mắt, lắc đầu đáp:
- Việc đó tôi phải hỏi anh đấy, anh làm gì ở đây vậy?
Thời Cảnh Thường vươn tay bấm nút, trả lời:
- Tôi đến thăm người!
Mạc Lệ nhíu mày, nghi ngờ lại hỏi:
- Thăm người? Không lẽ...!anh đến thăm Sơ Sơ?
Thời Cảnh Thường gật đầu, không chút phủ nhận, đáp:
- Phải, tôi đến là thăm Hứa Sơ Sơ!
Ngay lúc anh nói, tiếng thang máy cũng cùng lúc mở ra, nhưng một tiếng động khác lại lọt vào tai hai người.
Đó là...!tiếng súng!
"Pằng" - Tiếng bắn chói tai vang lên, thành công thu hút sự chú ý của hai người.
Mạc Lệ ngay lập tức nhìn qua, hốt hoảng hỏi:
- Tiếng gì vậy?
Thời Cảnh Thường nhăn mặt, đáp giọng trầm thấp:
- Là tiếng súng!
Mạc Lệ nghe anh nói vậy, tâm trạng đột nhiên kích động, hét lớn:
- Tiếng súng ư? Ôi không, Sơ Sơ!! Sơ Sơ!
Nói rồi, cô cong chân chạy đi.
Thời Cảnh Thường đứng nhìn một lát rồi cũng chạy theo sau.
Tiếng súng ...!sao lại xuất hiện ở bệnh viện trung tâm thành phố chứ? Người nào lại có quyền lực đến vậy, ngang nhiên dùng nó ở đây?
Mạc Lệ và Thời Cảnh Thường chạy đến phòng Hứa Sơ Sơ.
Hai người vừa mở cửa ra, thì nhìn thấy hai thân ảnh đang đứng trước mặt.
Một nam một nữ mang đồ đen sáng bóng, đứng đối diện với Hứa Sơ Sơ.
Mạc Lệ gọi lớn:
- Sơ Sơ!
Ngay lập tức, cô chạy đến gần nhưng lại bị một phát súng chặn lại.
Người đàn ông bắn phát súng vào nền đất dưới chân Mạc Lệ, dọa cô ấy lùi lại.
Mạnh Huyền Chân và Thời Cảnh Thường cũng không dám manh động, đứng im tại chỗ!
Thế nhưng, khi liếc mắt qua, Thời Cảnh Thường lại nhíu mày, lên tiếng nghi vấn:
- Thẩm Nguyệt?
Cô gái đứng trước mặt Hứa Sơ Sơ, anh đã từng gặp cô ta, Hứa Sơ Sơ đã gọi tên cô ta là Thẩm Nguyệt, điểm này anh vẫn nhớ!
Nhưng mà...!điều quan trọng là....!tại sao Thẩm Nguyệt lại đang chĩa súng vào đầu Hứa Sơ Sơ cơ chứ?
------------...--------------...------------
Spoil chap sau:
- Thẩm Nguyệt, sao cậu lại tới đây? Không về Anh sao? - Hứa Sơ Sơ lên tiếng hỏi.
Thế nhưng, cô gái đứng trước mặt lại chĩa súng thẳng vào cô, ánh mắt sắc lẹm, nói:
- Cô là ai? Tại sao lại biết tên tôi?
Hứa Sơ Sơ ngẩn người, cô đảo mắt, sau một lúc suy nghĩ, mới lên tiếng:
- Cô.....!không lẽ...!cô là Thẩm Nguyệt thật?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...