- Cháu thích chú mà, tại sao chú không thích cháu?
- Tôi là chú trên danh nghĩa của em!
.......!
- Thời Cảnh Thường, rốt cuộc là anh đang sợ cái gì?
- Sơ Sơ, sợ không? Tội sợ em!
.......!
- Thời Cảnh Thường, anh đừng lo, em sẽ mãi đứng ở phía sau anh, bảo vệ anh, mãi cũng không chĩa súng trước mặt anh!
- Hứa Sơ Sơ, em lừa tôi....!
Hứa Sơ Sơ trong cơn mơ bị những giọng nói bao quanh, trán cô rịn ra nhiều mồ hôi, đầu không ngừng lắc qua lắc lại, miệng cứ lẩm bẩm:
- Không có....!em không lừa anh, là anh...!lừa em trước...!
Trong cơn ác mộng, Thời Cảnh Thường toàn thân đầy máu đứng trước mặt Hứa Sơ Sơ, ngay phía ngực anh gim một phát súng, máu từ đó chảy ra không ngừng.
Anh đứng trước mặt cô, nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, nói giọng oan ức:
- Sơ Sơ, em đã nói em sẽ không bao giờ quay lưng với tôi, em đã nói em sẽ bảo vệ tôi cả đời.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu kịch liệt, còn cố thoát khỏi vòng tay của Thời Cảnh Thường.
Anh nắm chặt lấy cô, gục người ngã xuống, nói:
- Hứa Sơ Sơ, nếu như em không làm được, thì đừng nói ra mấy câu như....!cả đời đó!
......!
"Hộc" "Hộc" "Hộc" - Hứa Sơ Sơ bật dậy, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng đầy máu, cô thở hổn hển, bất giác đưa hai tay mình lên xem.
Tại sao lại có máu....! Tại sao tay cô lại dính đầy máu chứ? Giấc mơ đó rốt cuộc là gì? Cô bắn Thời Cảnh Thường ư?
Không phải đâu, chắc là không phải đâu! Chỉ là ác mộng, chỉ là ác mộng mà thôi!
Hứa Sơ Sơ tự đưa ra một lí do cho mình, rồi tự bắt mình tin vào nó, cố gắng bình ổn bản thân lại.
Lúc này, đột nhiên cô phát hiện ra trên tay mình có dính dây truyền nước.
Dây truyền nước? Cô đang ở bệnh viện sao?
Một mảnh kí ức vụt qua trong đầu, Hứa Sơ Sơ chợt nhớ ra, phải rồi, cô bị phát bệnh, lúc đó có một người đàn ông cầm ô đã đi đến chỗ cô, tuy không nhìn thấy được mặt người đó nhưng Hứa Sơ Sơ có thể chắc chắn, chính người đó đã đưa mình đến đây.
Khoan đã...!người đàn ông? Người xuất hiện đó...!lẽ nào là....!
- Tỉnh dậy rồi à? Thân thể không có vấn đề gì chứ? - Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên, xua tan đi những suy nghĩ trong đầu Hứa Sơ Sơ.
Ngay lập tức, cô quay đầu nhìn sang, khi thấy thân ảnh quen thuộc, bất giác thốt lên:
- Cậu!
Sở Bắc không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong phòng bệnh của Hứa Sơ Sơ, anh ngồi im như tượng, hạ thấp sự tồn tại của bản thân, làm Hứa Sơ Sơ không cảm nhận được sự hiện diện của anh.
Sở Bắc liếc mắt qua nhìn cô, lên tiếng:
- Thế nào? Là cậu, nên thất vọng sao?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Không có ạ, sao cậu lại nói như vậy!
Sở Bắc nhìn Hứa Sơ Sơ, thở dài nói:
- Cậu đến thăm Tô Huyên, bất chợt thấy con nằm ngất xỉu ở đó, nên cậu đã đưa con đến đây!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô cười gượng, trả lời:
- Là vậy sao, cảm ơn cậu!
Đúng vậy, là cậu! Chỉ có cậu mới đến nơi đó thôi!
Làm sao có thể là Thời Cảnh Thường được chứ! Cô rốt cuộc trông mong gì vào trí nhớ của anh ta nữa....!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...