Thẩm Nguyệt dẫn Hứa Sơ Sơ đến một quán ăn, bởi vì cô sợ cô ấy đói, nên đã dùng xe thay vì ngồi trực thăng để đi ăn cơm
Thực ra....!chính Hứa Sơ Sơ đã yêu cầu Thẩm Nguyệt vứt chiếc trực thăng của mình đi, bởi nó quá gây chú ý, chỉ riêng việc đi lại trong thành phố thôi đã bị người này đến người khác chụp lại rồi.
Thế mà lúc Hứa Sơ Sơ nói muốn đi ăn, Thẩm Nguyệt lại còn bảo đi bằng trực thăng không được hay sao? Lúc đó, Hứa Sơ Sơ thật muốn hỏi.
Thẩm Nguyệt là kẻ đến từ hành tinh nào vậy? Cô ấy thật không sợ ai ư?
Thật ra, Hứa Sơ Sơ chỉ biết Thẩm Nguyệt là người trong hắc đạo, và là chủ chợ đêm thôi, về những phương diện khác, cô hầu như là không biết.
Vậy nên, cô càng không biết quyền lực của Thẩm Nguyệt lớn thế nào.
So với địa bàn ở nước ngoài, ở Trung Quốc Thẩm Nguyệt không có bao nhiêu cả, nhưng vẫn đủ để ra uy với Nhà nước.
Còn ở nước ngoài, đó là cả một vấn đề khác.
Địa bàn của cô, quyền lực của cô, còn đủ chơi với các tộc lớn ở Trung Quốc cộng lại.
Thẩm Nguyệt dùng thức ăn, khi thấy Hứa Sơ Sơ không động đũa, liền lên tiếng hỏi:
- Không hợp khẩu vị của cậu sao?
Hứa Sơ Sơ nghe cô hỏi, lắc đầu đáp:
- Không có, thức ăn ngon lắm.
Chỉ là...!lâu rồi mình chưa ăn lại đồ ăn ở Trung Quốc, nên thấy hơi lạ miệng.
Thẩm Nguyệt gật đầu, cũng phải.
3 năm qua Sơ Sơ toàn ăn đồ ăn bên nước ngoài, đã lần nào về đây đâu mà còn biết hương vị quê nhà.
Bỏ nĩa trên tay xuống, Thẩm Nguyệt nhìn cô gái trước mặt, hỏi:
- Sơ Sơ, cậu mềm lòng rồi sao?
Tay Hứa Sơ Sơ thoáng dừng lại, cô ngước đầu nhìn Thẩm Nguyệt, đáp::
- Không có, tại sao cậu lại hỏi vậy?
Thẩm Nguyệt nhướn mày, khẳng định một lần nữa:
- Thật là không có?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, nói:
- Thật! Mình không có! Mình vẫn nhớ mục đích mình quay về đây! Vậy nên, mình sẽ không mềm lòng.
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ lại cúi đầu, gắp miếng thịt trên dĩa bỏ vào miệng ăn.
Thẩm Nguyệt thấy cô như vậy, nói tiếp:
- Sơ Sơ, thật ra mình không phải muốn cậu cứ nhớ tới hận thù mà sống.
Mình biết nó chẳng vui vẻ gì đâu, nhưng...!Thời Cảnh Thường nên nhận được những cái giá do thứ mà anh ta đã gây ra, cậu hãy làm anh ta đau khổ đến chán đã, rồi hãy tha thứ, có được không?
Hứa Sơ Sơ nhìn Thẩm Nguyệt, liếm môi đáp:
- Mình lại không có ý định tha thứ cho anh ta! Thẩm Nguyệt, mình quay về đây là để đòi lại công bằng cho hàng trăm mạng sống Hứa gia, nếu mình không chiến thắng nổi bản thân, thì làm sao xứng đáng với cái chức gia chủ? Nếu như thất sự không trả được thù, bản thân mình sẽ mang theo áy náy và ân hận đến cuối đời, cậu muốn mình sống như vậy sao?
- Mình đã từng yêu sai người, lần thứ 2 này, tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ ấy được.
Nếu còn mềm lòng, mình chắc chắn sẽ tự kết liễu chính mình để tạ tội với cả Hứa gia!
Thẩm Nguyệt nhìn sự kiên quyết của Hứa Sơ Sơ, đột nhiên cô lại chẳng biết nói gì.
Thôi được, vậy cô cứ chống mắt lên chờ xem, rốt cuộc hai người này sẽ đi đến đâu.
Cứ tự mình lừa mình dối người thế này, cứ phải nói ra những câu gây tổn thương nhau, những hành động dối lòng, có lẽ hai người này mới bớt được sự áy náy trong lòng.
Thẩm Nguyệt thầm thán.
Đúng là có tướng phu thê mà! Ngược nhau cũng giống đến không ngờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...