Chú À! Em Yêu Anh! FULL


Hứa Sơ Sơ bị dồn vào trong tường, lưng cô đã chạm sát vào bờ đá lạnh ngắt, nhìn Thời Cảnh Thường với ánh mắt đáng sợ, cô nuốt một ngụm nước bọt, đáp:
- Không phải, anh..

hiểu lầm rồi...!tôi chưa từng ở đây.

Lúc nãy, là do tò mò mới đi đến đó thôi.

Tôi..

cũng không biết căn phòng ấy đã bị khóa! Nếu không, tôi sẽ không tới!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, lên tiếng hỏi:
- Cô không biết căn phòng đó bị khóa? Vậy cô biết trước đây nó không bị khóa à?
Hứa Sơ Sơ: "..."
Lúc này chính là thời điểm IQ Thời Cảnh Thường tăng cao sao? Sao có thể thông minh như vậy chứ? Cô có cảm giác ghét người thông minh vô cùng!
Hứa Sơ Sơ có chút hoảng, cứ nói thế này, kiểu nào cô cũng sẽ bị lộ ra mất! Cô không thể nào để anh biết cô đã từng sống ở đây được!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ lại lên tiếng:

- Cái này, Thời Cảnh Thường, anh phải tin tôi, tôi....!
Ngay lúc Hứa Sơ Sơ đang giải thích, đột nhiên trần nhà vang lên tiếng động cơ ầm ầm.

Cả hai người nào đó nhanh chóng nhận ra đây chính là tiếng động cơ máy bay.

Hứa Sơ Sơ: "..."
Cái tiếng này sao nghe quen quá! Rất giống cách xuất hiện của Thẩm Nguyệt.

Cô ấy thích xuất hiện cho ngầu bằng máy bay lắm luôn!
Cô ấy....!chắc không phải đến tìm cô đấy chứ!
Đúng lúc này, Vĩ Sâm liền chạy tới, thấy Thời Cảnh Thường và Hứa Sơ Sơ đứng sát nhau, anh có chút bất ngờ.

Nhưng nhanh chóng xem như không thấy gì, nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Thời tổng, có một chiếc máy bay chuyên dụng đậu ở trước sân của chúng ta, cô gái ngồi trong đó nói là....!đến để đòi người.

Thời Cảnh Thường dời tầm mắt sang người Vĩ Sâm, hỏi:

- Đòi người nào? Chúng ta giữ người nào của cô ta?
Vĩ Sâm lắc đầu, đáp:
- Tôi cũng không biết!
Thời Cảnh Thường liếc mắt ý tứ nhìn Hứa Sơ Sơ, sau đó nói với cô:
- Cô ở trong này, không được ra ngoài! Tôi ra ngoài xử lí!
Hứa Sơ Sơ cau mày, lên tiếng:
- Tại sao? Có khi người đó là đến tìm tôi, anh phải cho tôi ra ngoài xem chứ?
Thời Cảnh Thường trừng mắt, gằn giọng nói:
- Có gì đáng xem mà xem? Tôi nói rồi, cô có bệnh! Ở trong nhà, cấm đi ra ngoài!
Dứt lời, Thời Cảnh Thường xoay người, cùng Vĩ Sâm rời đi.

Hứa Sơ Sơ phía sau: "..."
Cái tên điên, cái tên biến thái!
Bao giờ mới hết cái suy nghĩ cô có bệnh hả???
Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa, mái tóc xõa dài tung bay trong gió, một mình cô đứng đó nhưng vẫn mang theo khí tức khiến người khác không thể xem thường.

Thời Cảnh Thường đi ra ngoài cửa, nhìn Thẩm Nguyệt, nhíu mày hỏi:
- Cô là ai? Đến đây làm gì?
Thẩm Nguyệt nhếch môi, nhìn người đàn ông trước mặt, không chút e dè lên tiếng đáp:
- Tôi là ai anh không cần biết, hơn nữa, mục đích tới đây tôi đã nói một lần rồi, tôi đến để đòi người!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui