Hứa Sơ Sơ chạy vội ra khỏi phòng bệnh, nhưng đến một đoạn hành lang, vì đầu óc choáng váng mà đã ngã xuống, truyền dịch vẫn chưa hết thế nên cơ thể cô bây giờ vẫn chưa đủ dưỡng chất, hoa đầu chóng mặt là điều dễ xảy ra, cộng thêm việc cô vừa tức giận, tâm trạng tệ càng dẫn đến tình trạng cơ thể tệ hơn.
Ngay lúc này Mạc Lệ liền chạy đến, cô vội đỡ lấy người Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Sơ Sơ, cậu không sao chứ? Mình gọi bác sĩ cho cậu nhé?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, cố bình tâm lại hơi thở của mình, lên tiếng:
- Không sao, đừng gọi ai cả, cậu đưa mình về phòng được không?
Mạc Lệ gật đầu, cô vòng một tay Hứa Sơ Sơ qua vai mình rồi đứng dậy đỡ cô đi chậm về xuống lầu.
Đến phòng bệnh, Mạc Lệ cẩn thận để Hứa Sơ Sơ ngồi xuống giường, cô cầm bịch cháo đã ở trên tay mình nãy giờ lên bàn, mở nắp ra, rồi đưa đến trước mặt Hứa Sơ Sơ, nói:
- Cậu ăn chút gì đi, bác sĩ nói cậu nhịn ăn mấy ngày đấy!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt nhìn bát cháo nóng, trong lòng dâng lên loại tâm tình phức tạp, đáp:
- Mình không muốn ăn.
Truyền dịch một tí sẽ khỏe lại thôi!
Nói rồi, cô xoay người, lấy ống tiêm dịch muốn gắn lại vào tay, thế nhưng ngay lúc đó, Mạc Lệ liền hất văng dây truyền ra, gằn giọng nói:
- Không được, cậu đừng có ngốc nữa, mau ăn cháo đi, truyền dịch cũng không tốt bằng hoạt động miệng đâu! Mình đút cậu ăn!
Mạc Lệ vừa nói vừa lấy muỗng cháo từ trong túi ra, khuấy bát cháo nóng hổi trộn đều lên, sau đó múc lên một muỗng nhỏ, thổi nguội đi, rồi đưa đến trước miệng Hứa Sơ Sơ.
Cô nhìn hành động của Mạc Lệ, chợt nhớ đến cũng từng có người làm như vậy cho cô, trong lòng....!tâm tình lại biến động.
Hứa Sơ Sơ từ từ há miệng, ngậm lấy muỗng cháo, cô nhai rất chậm, cảm nhận hương vị và sự mềm mại của nó, thật lâu mới nuốt xuống!
Mạc Lệ rút tay về, cô định múc muỗng tiếp theo thì đột nhiên nghe Hứa Sơ Sơ nói:
- Lệ Lệ, cậu nghe hết đúng không?
Tay Mạc Lệ thoáng dứng lại, cô ngẩng đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, gật đầu thừa nhận:
- Ừ mình nghe thấy rồi, cũng hiểu được!
Mạc Lệ dù không biết trực tiếp đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua cuộc đối thoại của Sơ Sơ và Hứa Mạnh Trưởng, cô vẫn đoán được phần nào câu chuyện!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô chớp mắt lên tiếng:
- Cậu có biết khi mình nhận được quyền thừa kế rồi, Thời Cảnh Thường đã nói gì không?
Mạc Lệ im lặng, như chờ đợi câu nói tiếp theo của Hứa Sơ Sơ.
- Anh ấy cúi đầu với tớ, nói rất lớn: chúc mừng gia chủ kế nhiệm! Lúc đó, đột nhiên mình phát hiện ra, không phải là vì anh ấy không thích mình mà tránh xa mình, anh ấy kéo dài khoảng cách với mình là vì....!vốn dĩ thận phận của cả hai cách rất xa nhau, mình đứng phía trên, anh ấy ở phía dưới,....! Lệ Lệ....!cậu...!hiểu được cảm giác đó không?
Mạc Lệ bỗng chốc sững người, tay cầm muỗng cháo thoáng run, cô đặt nó xuống bàn, rồi nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Không phải đâu, Thời Cảnh Thường đâu phải là người vì thân phận và địa vị của cậu mà không thích cậu, anh ấy không phải người vì mấy chuyện đó mà làm như thế này đâu!
Hứa Sơ Sơ đột nhiên cười mỉm, lên tiếng:
- Đúng không? Anh ấy không phải người sẽ làm như thế đúng không? Nhưng mà......!nếu như có người bắt anh ấy phải làm như vậy thì sao??
Mạc Lệ nghe đến đây, cô chợt hiểu ra Hứa Sơ Sơ muốn nói đến chuyện gì, cắn môi, cô nắm lấy cánh tay Hứa Sơ Sơ, không biết nói gì ngoài gọi tên:
- Sơ Sơ....!
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt cô run rẩy, nói:
- Khoảng cách giữa mình và Thời Cảnh Thường vốn đã vì mối quan hệ chú - cháu mà trở nên xa cách, chẳng thế nào vượt rào được, bây giờ...!lại vì chyện này, mà thân phận cả hai càng ngày càng xa, đây chính là lí do sao? Chính là lí do vì sao Thời Cảnh Thường không chịu thích mình sao? Đây là điều mà ông nội mong muốn mình có được ư?
Hứa Sơ Sơ quay đầu nhìn Mạc Lệ, mắt cô nổi lên tầng nước mỏng, đôi môi khô ráp run rẩy phát thành tiếng.
Trong lòng như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, đau đến tê tái, Mạc Lệ liền đứng lên, cô vội ôm lấy đầu Hứa Sơ Sơ, lớn tiếng đáp:
- Không đâu, không phải đâu, Sơ Sơ, cậu đừng nghĩ như vậy! Đừng nghĩ như vậy!
Hứa Sơ Sơ bật khóc, cô vùi đầu vào lòng Mạc Lệ, hai tay ôm chặt lấy người cô, uất ức, nghẹn ngào, đau đớn đều hóa thành hai hàng nước mắt chảy dài....!
- Lệ Lệ, tim mình đau quá, làm thế nào đây! Mình không thích chuyện này, không thích đâu, Lệ Lệ! - Hứa Sơ Sơ òa lên nức nở, cô đã chiến đấu cả ngày hôm nay rồi, tại sao đến bây giờ vẫn còn phải chiến đấu với chính bản thân mình nữa chứ?
Trong lồng ngực như bị siết chặt, nỗi thất vọng với từng con người tràn lan thân thể của Hứa Sơ Sơ, khiến cô đau đến mức không chịu nổi.
Mắt Mạc Lệ không hiểu tại sao lại thấy cay cay, cánh mũi cũng chua xót! Cô ôm chặt Hứa Sơ Sơ, không cách nào khiến trái tim cô ấy bớt đau đớn hơn nữa, chỉ có thể im lặng nghe tiếng khóc bất lực tuôn trào trong đêm tối....!
Ngoài cửa, một người đàn ông đứng đó từ lúc nào, bóng hình to lớn in lên cánh cửa phòng bệnh Hứa Sơ Sơ, anh không tiến vào cũng không rời đi, chỉ lẳng lặng đứng nghe tiếng khóc của người con gái đó.....!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...