Hứa Sơ Sơ mím môi, cô ngẩng đầu, có chút lớn tiếng nói:
- Tại sao mọi người ai cũng không tin tưởng con như thế? Con có thể làm được mà không cần sự thúc đẩy nào cả, ông không tin con ư? Hay là...!vì ông nghĩ con không đủ năng lực?
Hứa Mạnh Trưởng liếc mắt lên tiếng đanh thép:
- Con có rất nhiều thứ nhưng con chưa có kinh nghiệm, càng chưa từng trải qua nhiều việc trọng đại, Sơ Sơ, con thật sự nghĩ rằng chức gia chủ Hứa gia chỉ như một cách gọi vậy thôi ư? Con nghĩ rằng sau khi con lên làm nó rồi thì sẽ không cần phải đưa ra một quyết định nào nữa hay sao?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, cô thở hắt ra một hơi, đáp:
- Vậy thì ông có thể dùng cách đó để làm với con ư? Lúc đó ông chỉ cần nói với con một tiếng thôi, con có thể làm như lời ông nói được mà, tại sao ông không nói, mà lại dùng Thời Cảnh Thường để ép con?
Hứa Mạnh Trưởng lắc đầu, nói:
- Không, ta không ép con, Sơ Sơ, ta đang giúp con, thật sự đấy!
Hứa Sơ Sơ đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô nhíu mày lên tiếng hỏi:
- Giúp con? Ông nội muốn giúp con nên tìm người con thương yêu mà ép con sao? Làm con hiểu nhầm chú ấy, làm con cảm thấy căm ghét chú ấy, làm con cảm thấy hận chú ấy, cũng hận chính bản thân mình nhìn lầm người, dằn vặt lương tâm đên đau đớn, không tiếc buông lời mắng chú ấy, còn đánh chú ấy, thậm chí là hành hạ chính mình,, đó....!cũng được gọi là giúp sao?
Hứa Mạnh Trưởng chợt im lặng, ông không lên tiếng đáp lại Hứa Sơ Sơ, bởi vì...!điều cô nói...!thật sự rất đúng...!Thế nhưng, nếu ông không làm như thế, liệu con bé có làm được những chuyện này không? Có thật sự lật đổ được âm mưu của Hà Như hay không?
Có thể trong mắt Hứa Sơ Sơ, trong mắt nhiều người, việc ông làm là không tốt, thậm chí là có chút tàn nhẫn, nhưng mà ở chốn thương trường nhiều năm, dạng người nào ông cũng đã từng thấy, vô số tuýp người lợi hại cũng đã từng gặp qua, Hà Như thật sự là một kẻ địch rất mạnh, nếu không bắt ép bà ta ngay từ đầu, sau này, đừng nói là ông, mà ngay cả Hứa Sơ Sơ cũng không đấu lại bà ta!
Hứa Mạnh Trưởng mím môi, ông nghiêm túc nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Hà Như không phải hạng người dễ đối phó, nếu không thì 18 năm trước ông đã có thể xóa xổ cô ta khỏi cuộc đời của Hấn Trung rồi, nếu như lúc đó ông có thể làm việc đó, mọi chuyện sẽ không rắc rối như thế này, nhưng Sơ Sơ, ông phải nói thật với con, Hà Như không chỉ có chừng đó năng lực đâu, 18 năm trước ông không thể chèn ép cô ta, thì....!bây giờ ông cũng không thể làm được, chỉ có con, Sơ Sơ...!con là người duy nhất....!có đủ quyền thế và sức mạnh, mới có thể khiến cô ta thất bại.
Vậy nên, ông sẽ không tiếc bất cứ cái gì, chỉ cần con có thể mạnh mẽ hơn!
Hứa Sơ Sơ cắn chặt răng, cô thật sự không thể tin được ông nội cô lại có thể nói ra những lời này.
Cô trước là nghĩ mình hiểu hết, nhưng đến cuối cùng vẫn là chẳng hiểu gì!
Cô trước là nghĩ mình nhìn lầm người, nhưng hóa ra lại là do chính người bên cạnh tính kế cô!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô đứng bật dậy, nhìn Hứa Mạnh Trưởng mà nắm chặt tay, lên tiếng:
- Dù là với lí do gì, thì ông nội...!người không nên làm như vậy với con.
Ông làm con hiểu lầm Thời Cảnh Thường, làm con đánh oan anh ấy, mắng oan anh ấy, thậm chí còn làm con hận anh ấy, ông không nghĩ rằng những thứ đó sẽ hủy hoại một con người sao??
- Từ đầu, là ba bức con, rồi đến Thời Cảnh Thường bức con, bây giờ...đến cả ông nội cũng muốn bức con nữa sao? Vậy...!con tin được ai trên thế giới này được nữa, ngay khi...!chính người thân cũng đang tính kế chờ con sập bẫy chứ!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ chạy vụt ra ngoài, cô lao nhanh mở cửa chạy đi, khiến Mạc Lệ đứng ngoài cũng bất ngờ, gọi to tên cô:
- Sơ Sơ...!Sơ Sơ...!
Nói rồi, Mạc Lệ nhìn Hứa Mạnh Trưởng, cúi đầu với ông, sau đó chạy theo sau Hứa Sơ Sơ!
Cuộc hội thoại đêm nay vốn dĩ là để biết được sự thật, thế nhưng không ngờ nó đã đi quá xa so với những gì mà Hứa Sơ Sơ và Hứa Mạnh Trưởng nghĩ.
Đối với ai, cũng có cái lí riêng của mình.
Hứa Mạnh Trưởng làm thế là vì Hứa Sơ Sơ, là vì muốn tốt cho cô, muốn cô quen với thực tế, quen với khốc liệt, cũng là để cô thấy rằng không nên tin tưởng bất kì ai, thậm chí là người mình yêu nhất, bởi vì không ai biết được họ cầm bao nhiêu con dao sau lưng mình!
Nhưng còn Hứa Sơ Sơ, cô tức giận là bởi vì ông nội đã lừa gạt cô, thậm chí là tính kế cô! Ông làm cô ân hận dằn vặt lương tâm bởi vì nghĩ rằng mình yêu sai người.
Cô đã đau khổ với điều đó rất nhiều, và Thời Cảnh Thường cũng như vậy! Giá như Hứa Mạnh Trưởng có thể nói trực tiếp với cô, cô cũng không đau đớn như thế! Chính Hứa Mạnh Trưởng đã khiến ranh giới giữa hai người họ vốn đã xa nay càng xa hơn, xa đến mức không dám nghĩ bản thân sẽ có thể với tới đối phương được nữa!
Còn theo bạn, bạn nghĩ ai đúng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...