Đứng trước cửa phòng bệnh, Mạc Lệ lo lắng nhìn Hứa Sơ Sơ đang nằm trên giường trắng toát cùng với các y tá bận rộn, cô đi qua đi lại trên hành lang, tậm trạng bồn chồn không ngớt.
Đợi đến khi bác sĩ đi ra, cô liền chạy đến hỏi:
- Bác sĩ, Sơ Sơ thế nào rồi?
Người đàn ông mặc áo khoác trắng nhìn Mạc Lệ, hỏi ngược lại:
- Cô là người nhà của bệnh nhân sao?
Mạc Lệ lắc đầu, thành thật đáp:
- Không phải, tôi là bạn của cậu ấy!
Bác sĩ nghe có chút nhíu mày, nhìn một lúc rồi đáp:
- Cô ấy bị thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nhịn ăn mấy ngày liền, còn uống nước ít và vận động nhiều, lại thêm việc thức khuya dẫn đến không đủ giấc ngủ, rốt cuộc bệnh nhân làm việc gì mà liều mạng như vậy?
Mạc Lệ sững người, cô chợt nhớ lại lời dì Tầm nói, cắn môi đảo mắt một vòng, cô hỏi tiếp:
- Vậy, hiện tại tình trạng của cậu ấy thế nào rồi? Có nghiêm trọng lắm không?
Bác sĩ thở dài, nhìn cô lắc đầu:
- Rất may là đưa đến đây kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt chúng tôi đã truyền nước và các chất cần thiết vào cơ thể của cô ấy rồi, một lát sẽ tỉnh lại ngay thôi!
Mạc Lệ nghe liền thở hắt ra nhẹ nhõm, cô cười cúi đầu lên tiếng:
- Cảm ơn bác sĩ!
Bác sĩ nhìn Mạc Lệ rồi lắc đầu rời đi, lẩm bẩm nói:
- Đúng là không muốn sống rồi mới hành hạ bản thân mình ra như vậy!!
Mạc Lệ mím môi, cô nhìn bác sĩ, rồi lại nhìn Hứa Sơ Sơ, rũ mắt thở dài.
Sơ Sơ, rốt cuộc là cậu đang có chuyện gì vậy?
Ở một góc tường khuất, một bóng người nhìn theo, nghe bác sĩ nói xong, mới lặng lẽ rời đi......!
-------...-------..--------------..----
Cả ngày hôm đó, Hứa Sơ Sơ nằm an yên trên giường bệnh, nhắm mắt ngủ bình ổn.
Xung quanh cô yên lặng đến hòa hợp, tất thảy mọi thứ ồn ào, tranh giành, đối chọi đều không có, chỉ còn lại cô gái nhỏ yếu đuối mỏng manh như bao người bình thường khác.
Đến tối, Hứa Sơ Sơ trong cơn mơ màng mới tỉnh lại, sau khi phát hiện mình đang ở đâu, cô liền nhíu mày, tự hỏi.
Là ai đưa cô đến bệnh viện? Mà tại sao cô lại ở đây chứ?
Hứa Sơ Sơ chợt nhớ đến việc mình đang nói chuyện với Thời Cảnh Thường, cô bất giác nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy anh, cũng chẳng thấy ai ở đây cả!
Chống tay ngồi dậy, Hứa Sơ Sơ rứt dây truyền nước trên mu bàn tay mình ra, rồi vọt xuống giường.
Cơn chóng mặt liền ập đến, làm Hứa Sơ Sơ lảo đảo ngã xuống đất, thế nhưng cô cố gắng đứng lên lại, vịn theo lan can đi chậm ra ngoài.
Nhìn trước nhìn sau hành lang, nhưng không thấy ai, Hứa Sơ Sơ đi một đoạn liền đến bàn của các nhân viên y tá đang nói chuyện với nhau.
Bước lại gần muốn hỏi, đột nhiên Hứa Sơ Sơ đứng sựng người, nhíu mày nhìn các y tá đang tám chuyện.
- Này các cô có biết gì không? Thì ra người nằm phòng bệnh VIP trên lầu chính là ba của Thời tổng - tổng giám đốc công ty quốc tế PJH đấy!
- Thật sao? Có phải là bệnh nhân tên Hứa Mạnh Trưởng không?
- Đúng vậy chính là ông ấy đấy! Tuần trước, khi tôi đến thay thuốc cho ông ấy thì thấy Thời tổng cũng ở đó, hai người họ nói cái chuyện gì mà liên quan đến Hứa gia đấy, với cả tôi nghe được một cái tên, hình như...!tên là Hứa Sơ Sơ!!
Hứa Sơ Sơ nghe liền giật mình, nói về cô sao? Ông nội và Thời Cảnh Thường? Tuần trước? Không lẽ là...!tuần mở cuộc họp tổng bộ đầu tiên đấy chứ?
Hứa Sơ Sơ đi lại gần, đột nhiên lên tiếng hỏi làm các y tá bất ngờ xoay đầu:
- Xin hỏi....!tuần trước..
cô thay thuốc cho bệnh nhân VIP lầu trên...!là vào ngày nào vậy?
Các y tá nhìn nhau rồi hỏi Hứa Sơ Sơ:
- Cô hỏi là để làm gì?
Hứa Sơ Sơ chớp mắt, đáp:
- Tôi là cháu của bênh nhân VIP đó, tôi chính là Hứa Sơ Sơ!
Các y tá nghe liền trợn tròn mắt, một cô gái trong đó nhanh nhạy nhìn ra được vấn đề, liền lên tiếng đáp:
- Tôi là người thay thuốc cho bệnh nhân VIP, tuần trước, là vào tối thứ 4, rạng sáng ngày thứ 5 khoảng 3 - 4h sáng thì phải! Tôi đã được phân bổ đến phòng đó để thay thuốc cho bệnh nhân, tình cờ, thấy hai người họ nói chuyện với nhau!
Một câu nói, làm Hứa Sơ Sơ đứng ngây người, đêm thứ 4? Chính là đêm sinh nhật Thời Cảnh Thường, 3h sáng? Là lúc...!anh ấy....!lái xe rời đi...!
Lúc đó...!anh ấy đi đến gặp ông nội sao?
Hứa Sơ Sơ đứng bất động ở đó, làm các y tá nhìn nhau không biết phải làm thế nào, đúng lúc này, Mạc Lệ đi vào liền nhìn thấy Hứa Sơ Sơ, cô nhanh chóng chạy đến, đỡ tay lên tiếng:
- Sơ Sơ, sao cậu lại ra đây? Cậu tỉnh dậy từ lúc nào? Đã khỏe hẳn chưa?
Hứa Sơ Sơ vẫn ngây người nhìn thẳng, nghe tiếng Mạc Lệ, theo bản năng đáp lại:
- Đưa mình lên phòng VIP trên tầng đi, mình...!muốn thăm ông nội!
Mạc Lệ có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng đồng ý, cô dẫn Hứa Sơ Sơ đến thang máy gần đó rồi bấm nút đi lên!
Đến trước phòng Hứa Mạnh Trưởng, Hứa Sơ Sơ nói Mạc Lệ chờ ở bên ngoài, còn mình thì đi vào trong.
Hứa Mạnh Trưởng nhìn thấy Hứa Sơ Sơ liền cười tươi, nhưng khi thấy cô mang bộ đồ bệnh nhân, liền nhíu mày hỏi:
- Sơ Sơ, cháu bị bệnh sao? Hay là bị thương? Mau lại đây ông xem?
Hứa Sơ Sơ ngây ngốc nhìn Hứa Mạnh Trưởng, chậm rãi đi đến gần giường bệnh, để ông nắm lấy tay mình, cô rũ mắt lên tiếng hỏi:
- Từ khi nào mà....!ông đã biết cháu thích Thời Cảnh Thường?
Một câu nói làm sắc mặt Hứa Mạnh Trưởng thay đổi, ông nhìn vào khuôn mặt Hứa Sơ Sơ, chợt nhận ra, cô đang hỏi thẳng vấn đề nào.
Nuốt một ngụm nước bọt, thu tầm mắt mình về, Hứa Mạnh Trưởng bình tĩnh trả lời:
- Ông không có bị mù, càng không phải không nhìn thấy tình yêu trong mắt của con!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...