Xe dừng trước cổng nhà Thời Cảnh Thường, Hứa Sơ Sơ mở cửa bước xuống, mệt mỏi đi vào trong.
Lúc đi ngang qua bàn ăn, như nhớ ra gì đó, cô đột nhiên xoay người, đi vào bếp.
Mở chiếc rổ lớn ra, mùi thức ăn xộc lên mũi Hứa Sơ Sơ, khiến cô nhíu mày.
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Hứa Sơ Sơ giật mình, thì ra bây giờ đã hơn 2h sáng rồi, cô đã ở bệnh viện gần 7 tiếng đồng hồ, hèn gì...!mùi thức ăn bốc lên lại khó ngửi như vậy!
Đã qua một ngày mới, sinh nhật của Thời Cảnh Thường cũng xem như xong rồi, bây giờ bàn thức ăn này còn ý nghĩa gì nữa nhỉ?
Cô thở dài, đây là lần thứ mấy cô nấu đồ ăn mà Thời Cảnh Thường không thể ăn rồi nhỉ? Số của cô không gắn mác đảm đang được mà!
Hứa Sơ Sơ liếc mắt qua nhìn chiếc bánh, trong lòng nổi lên cơn khó chịu, chỉ cần nghĩ tới màu của chiếc bánh này trùng với màu áo của người phụ nữ đứng chung một chỗ với Thời Cảnh Thường cô đã phát điên lên rồi.
Hứa Sơ Sơ cầm chiếc bánh sớm đã chảy dẻo trên tay đi về phía trước rồi vứt vào bồn rửa mặt, sau đó xả nước thẳng vào nó, chiếc bánh vốn đã chảy dẻo đến quái dị nay càng quái dị hơn.
Ánh mắt Hứa Sơ Sơ đen láy nhìn đống bánh vỡ nát, cô bất chợt nhắm mắt lại, rồi mở mắt ra, sau đó vươn tay tắt nước đi.
Thở hắt ra một hơi, Hứa Sơ Sơ bàng hoàng suy nghĩ.
Rốt cuộc cô đang làm cái gì thế này? Cô đang phát tiết lên một chiếc bánh sao? Từ khi nào cô lại trở thành như thế vậy chứ?
Đúng lúc này Thời Cảnh Thường đi vào, nhìn thấy Hứa Sơ Sơ trong bếp, liền tò mò đến xem, mắt liếc qua thấy bàn ăn, anh lên tiếng hỏi:
- Cháu đợi cơm chú sao?
Hứa Sơ Sơ mệt mỏi quay đầu, lạnh nhạt đáp:
- Ừm, nhưng nó hư cả rồi, trong nồi còn đồ ăn dì Tầm nấu, chú muốn ăn thì tự hâm lại ăn nhé!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ lảo đảo bước ra khỏi bếp, bây giờ cô mệt quá, đầu như muốn nổ tung, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện, nó khiến cô mất rất nhiều sức, bây giờ càng không muốn lên tiếng với ai nữa.
Lúc đi ngang qua Thời Cảnh Thường, anh đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, chủ động lên tiếng giải thích:
- Việc chú cùng Nhã Lệ xuất hiện ở bệnh viện không phải như cháu nghĩ đâu, chú ở đó là vì cô ấy.....!
Thế nhưng lời nói của anh lập tức bị Hứa Sơ Sơ cắt ngang, cô không quay đầu chỉ nói:
- Chuyện này để sau hẵng nói được không ạ? Bây giờ cháu rất mệt, cháu muốn lên phòng nghỉ ngơi!
Thời Cảnh Thường bất động nhìn phía sau của Hứa Sơ Sơ, anh nhíu mày, hỏi:
- Cháu giận chú sao?
Câu hỏi của anh khiến Hứa Sơ Sơ bật cười, cô cười nụ cười lạnh lẽo, đáp:
- Tại sao cháu phải giận chứ? Vì chú không về ăn với cháu sao? Không đâu, cháu không trẻ con như vậy!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ xoay người, cô nhìn bàn tay Thời Cảnh Thường nắm tay mình, đưa tay còn lại lên gỡ nó xuống, nói:
- Thế tại sao chú lại phải giải thích với cháu? Cháu không yêu cầu chú giải thích gì cả, vậy nên bây giờ chú im lặng được chưa?
Thời Cảnh Thường nhìn vào Hứa Sơ Sơ, ánh mắt đen tối đó của cô làm anh đau lòng, lời nói của cô càng làm anh đau lòng hơn, trong vô tình nó khiến thứ gì đó trong lồng ngực anh nhói lên từng cơn.
Hứa Sơ Sơ lạnh nhạt nhìn Thời Cảnh Thường, cuối cùng chỉ bỏ lại một câu:
- Suy cho cùng, cháu cũng chẳng phải người yêu của chú....!có giải thích, cũng không cần giải thích với cháu....!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...