Hà Như ôm lấy cổ áo mình, che đi phần vải đã bị rách tơi tả, nhìn Hứa Sơ Sơ đang phát điên mà cố gắng bình tĩnh, lên tiếng:
- Sơ Sơ, con hiểu nhầm rồi, ta không làm gì cả!
Hứa Sơ Sơ thở dốc, mắt cô trừng lớn nhìn Hà Như, móng tay đâm vào da Thời Cảnh Thường đang ôm cô đau rát, gằn giọng nói:
- Được, tốt nhất là hãy như bà nói, nếu như để tôi biết được bà có một chút liên quan nào đến chuyện này, tôi...!nhất định sẽ giết chết bà, bằng cách đau đớn nhất tôi có thể làm!!
Lời nói của Hứa Sơ Sơ không đơn giản chỉ là lời đe dọa, đó còn là lời tuyên bố với tất cả người đang đứng ở đây, bao gồm cả Yết Yến và Hứa Hấn Trung.
Chỉ cần bọn họ liên quan đến dù là một chút thôi, Hứa Sơ Sơ nhất định cũng sẽ lôi từng người trong bọn họ ra giết hết!!
Hứa Sơ Sơ giờ phút này như đang phát điên, cô lộ ra bộ mặt trước nay chưa ai từng thấy, một bộ mặt....!chết chóc...!
Ngay lúc này, đột nhiên cánh cửa phòng cấp cứu được mở ra, một bác sĩ mang đồ trắng bước ra ngoài, lên tiếng hỏi:
- Ai là người nhà của bệnh nhân bên trong?
Thời Cảnh Thường lập tức ôm Hứa Sơ Sơ nhìn sang, cùng lúc với Hứa Hấn Trung đáp:
- Là tôi!
Vị bác sĩ nhìn cả hai người, nhưng lại không nói gì cả, đôi mắt ông chuyển dần xuống Hứa Sơ Sơ, cô đang mím môi, cố gắng để áp lại cơn tức giận của mình, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.
Nghĩ một chút, vị bác sĩ kia lên tiếng hỏi:
- Cô chính là Hứa Sơ Sơ?
Hứa Sơ Sơ bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt, không nghĩ ông ấy sẽ gọi mình, sau 2s định hình mới trả lời:
- Phải, là tôi!
Vị bác sĩ kia nghe liền gật đầu như xác nhận xong điều gì đó, ông đứng sang một bên, nhường đường cho Hứa Sơ Sơ, nói:
- Hứa tiểu thư, cô có thể vào! Hứa lão gia đã qua cơn nguy hiểm, đang nằm bên trong!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cứng nhắc buông tay Thời Cảnh Thường ra, muốn đi vào bên trong.
Thế nhưng Thời Cảnh Thường ngay lập tức siết tay lại, nói:
- Chú vào cùng cháu!
Hứa Sơ Sơ muốn đáp lại nhưng ngay lập tức bị vị bác sĩ lên tiếng trước, ông đưa một tay ra chặn lại Thời Cảnh Thường:
- Hứa lão gia nói muốn Hứa tiểu thư vào đó, chỉ một mình cô ấy!
Ý tứ của ông rất rõ ràng, chính là, ngoài Hứa Sơ Sơ, không ai được phép vào trong đó, kể cả Thời Cảnh Thường! Anh phải ở ngoài này!
Ánh mắt vị bác sĩ kia nghiêm túc, lời nói khiến Thời Cảnh Thường đứng sựng, là ý của ba sao? Tại sao ba lại muốn một mình Sơ Sơ đi vào trong chứ?
Hứa Sơ Sơ nghe vậy, cô không nghĩ nhiều, liền vùng tay Thời Cảnh Thường ra, thẳng lưng đi qua người bác sĩ, vào trong phòng!
Cánh cửa sáng đèn màu đỏ đóng lại, trong khoảnh khắc đó, hàng ngàn ánh mắt đề đổ dồn về phía tấm lưng cô gái bé nhỏ kia, không ai biết, trong số hàng trăm đôi mắt đó, có một đôi mắt.....!đang lóe sáng những suy nghĩ đáng sợ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...