Tay Hứa Sơ Sơ khựng lại, cô không mở dây an toàn nữa, mà cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trước mặt, có chút không tin nổi....!
Khoan đã, có cái gì đó, hơi bị...!sai sai ở đây!!! Cần phải sắp xếp lại một tí nhá!!!
Cô...!là gì của Mạnh Huyền Chân cơ??
Hứa Sơ Sơ vỗ tay người đàn ông ngồi bên cạnh, hỏi nhỏ:
- Cô gái này...!vừa bảo em...!là gì của anh vậy?
Mạnh Huyền Chân cũng đang ngơ ngác nhìn về phía trước, anh chớp chớp mắt, đầu còn đang chưa hoạt động xong đây! Nhưng vẫn theo bản năng trả lời:
- Cô ta nói...!em là bạn gái mới của anh!!
Hứa Sơ Sơ: "..."
Vậy là cô đâu có nghe nhầm! Thính giác vẫn còn tốt mà!
......!
Quách tờ heo?? Cô khi nào thì có bạn trai, còn khi nào thì là bạn gái mới của người khác chứ?
Nói tầm bậy, cái này là vu khống à nha! Thời Cảnh Thường mà nghe được là cô mất trong trắng bây giờ!!!
Trong khi hai người nào đó đang sốc hóa im lặng không lên tiếng, thì cô gái trước mặt đã ngầm cho rằng điều mình nói là đúng, liền đi đến bên cửa phía Hứa Sơ Sơ, đập mạnh hét:
- Tiện nhân, là cô dụ dỗ Huyền Chân đúng không? Cô ra đây, ra đây cho tôi! Tôi phải cho cô một bài học, mau ra đây!!!!
Hứa Sơ Sơ hoảng hốt, cô vội xông đến nắm lấy tay cửa, giữ chặt nó, chỉ sợ người phụ nữ bên ngoài sẽ xông vào mà đánh cô thật!
Đừng có xui xẻo thế chứ, mới ngày đầu đi học nha, bị đánh ghen là xui lắm đó!!!
Mà có phải là thật gì đâu, bị đánh ghen oan là càng khốn nạn hơn nữa!!!
Hứa Sơ Sơ quay đầu, nhìn Mạnh Huyền Chân, hỏi:
- Rốt cuộc cô gái này là ai vậy? Tại sao cô ta lại nói em là bạn gái anh?
Mạnh Huyền Chân vô tội lắc đầu, đáp:
- Hỏi anh anh biết hỏi ai? Anh còn chẳng biết tên cô ta là gì nữa, lần đầu tiên anh gặp đấy!!
Hứa Sơ Sơ nghe liền nhướng mày, lên tiếng:
- Không quen cũng được, quen cũng được, bây giờ anh mau xuống xe, giải thích rõ ràng cho cô ta đi, nói em không phải bạn gái của anh! Đi, mau xuống xe, đi!!!
Mạnh Huyền Chân bất ngờ nhìn cô, hỏi ngược lại:
- Tại sao anh lại phải xuống chứ? Anh có quen biết gì cô ta đâu?? Hơn nữa, nhìn cô ta hung dữ như vậy, lỡ như trong người có mang axit, anh bị tạt thì phải làm sao chứ?
Hứa Sơ Sơ nghiến răng, giữ chặt cánh cửa, hét lên với Mạnh Huyền Chân:
- Anh cũng biết cô ta có thể đem theo axit, vậy nếu em xuống cô ta tạt em thì thế nào? Ở nhà em còn Thời Cảnh Thường, em chưa muốn bị hủy hoại nhan sắc đâu, đây là vũ khí duy nhất để em quyến rũ anh ấy đấy! Em còn luyến tiếc hồng trần lắm, càng luyến tiếc Thời Cảnh Thường, nên không xuống đó đâu! Anh muốn bắt em xuống à?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ thả một tay đang giữ cửa ra, chỉ vào mặt Mạnh Huyền Chân, nói to:
- Anh xuống không? Có tự xuống không? Hay là để em đạp anh xuống?
Mạnh Huyền Chân hoảng hồn nhìn Hứa Sơ Sơ, kinh ngạc đến mức há to miệng, mặt cũng sắp biến dạng luôn rồi, lắp bắp lên tiếng:
- Em...!em....!
Nhưng không kịp nữa rồi, Hứa Sơ Sơ đã thẳng chân không chút lưu tình mà đạp Mạnh Huyền Chân xuống xe.
Cô trườn đến đóng cửa phập lại một cái, chốt khóa, thò cái đầu nhìn người đàn ông đang lăn lóc trên nền đường, nói:
- Xin lỗi anh nha, có gì ma chay em sẽ lo cho anh! Thông cảm chút đi, em còn muốn sống lắm!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...