Hứa Sơ Sơ há hốc miệng, cô vẫn chưa hiểu được tình hình này là thế nào, tại sao Thời Cảnh Thường lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ? Hơn nữa, anh lại đột nhiên ôm cô, cái này là ý gì đây??
Mưa rơi càng ngày càng lớn, như tát toàn bộ vào mặt của Hứa Sơ Sơ, khiến cô đau rát, cô đành lên tiếng hỏi:
- Chú? Sao chú lại ở đây vậy?
Thời Cảnh Thường vùi vào cổ cô, ánh mắt anh đen láy, tĩnh lặng như nước, không thể nhìn rõ ra bất cứ cảm xúc gì
Nghe câu nói của cô, anh bình tĩnh trả lời:
- Cháu bị ngốc sao? Tại sao lại đứng dưới mưa như vậy? Rất dễ bị nhiễm lạnh đấy!
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, nói:
- Không phải chú cũng đang đứng dưới mưa sao? Còn nói cháu??
Thời Cảnh Thường siết chặt tay, vẫn không có ý định buông ra, anh đã từng hứa sẽ không bao giờ để cô phải một mình đối mặt với bất cứ chuyện gì nữa, vậy nên mới....!
Nghĩ nghĩ, Thời Cảnh Thường lên tiếng nói tiếp:
- Sau này không cho phép cháu nói mấy câu như vậy nữa! Bởi vì...!chú sẽ đau lòng...!
Những chữ cuối cùng không biết có phải vì tiếng mưa quá lớn làm cho cô nghe không rõ hay là do Thời Cảnh Thường nói quá nhỏ mà Hứa Sơ Sơ không thể nghe được gì, cô nhíu mày hỏi lại:
- Bởi vì sao ạ?? Chú có thể nói to lên không, cháu không nghe được gì cả!!
Thời Cảnh Thường không nói gì thêm, cũng không hề lặp lại, anh siết chặt vòng tay, cứ như sợ mình sẽ mất đi một vật gì đó...!mà không dám buông ra....!
---...-------------...-----------------
Trời đã tối, Thời Cảnh Thường mang theo Hứa Sơ Sơ về nhà, cô về phòng của mình, tắm rửa một chút.
Lấy khăn vò tóc mình, Hứa Sơ Sơ ngồi thẫn thờ, rốt cuộc vì sao Thời Cảnh Thường lại đến đó nhỉ? Anh đến từ lúc nào? Có nghe thấy những lời mà cô đã nói không?
Nghĩ đến những câu nói lúc đó, Hứa Sơ Sơ bất giác đỏ mặt, mong rằng là chú ấy không nghe thấy, nếu không, sẽ ngại chết mất....!
Bỗng, có tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Sơ Sơ với tay lấy di động trên bàn của mình, bắt máy:
- Alo?
Đầu dây bên kia nghe tiếng của cô, liền trả lời:
- Sơ Sơ? Cậu về nhà rồi sao??
Hứa Sơ Sơ bất ngờ, cô nhìn màn hình di động, là số của Lệ Lệ, đáp:
- À, Lệ Lệ! Mình về nhà rồi! Cậu gọi mình có chuyện gì không?
Mạc Lệ nghe cô nói, lên giọng lớn tiếng:
- Cậu có biết mình lo lắng cho cậu lắm không? Sao lần nào đi cũng không mang theo điện thoại vậy? Hôm nay trời mưa rất to đấy, cậu bị ướt đúng chứ? Đừng có mà ngốc nghếch như vậy chứ, mang theo ô đi!!!
Một tràng tuôn ra như vậy, khiến Hứa Sơ Sơ chỉ biết cười, trong lòng tuôn ra một dòng ấm nước ấm nóng, cô lên tiếng đáp:
- Được rồi, mình không sao cả! Chú đã đưa mình về nhà rồi, hiện tại mình rất ổn, cậu đừng lo lắng!
Mạc Lệ nghe Hứa Sơ Sơ nói, liền nổi lên thắc mắc, hỏi:
- Thời Cảnh Thường? Anh ta đến đó làm gì chứ? Anh ta biết cậu ở đó sao?
Hứa Sơ Sơ cũng đang muốn tự hỏi điều đó đây, cô ậm ừ một lúc rồi quyết định kể cho Mạc Lệ nghe...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...