Sau một trận mưa dài, cuối cùng trời cũng tạnh hẳn, những áng mây trăng lần lượt kéo đến dăng đầy cả bầu trời, thắp sáng mọi thứ.
Hứa Sơ Sơ ngồi bên cạnh bia mộ, dựa đầu vào nền đá lạnh toát, cả người cô ướt sũng, tóc cũng dính chặt vào mặt, ánh mắt có chút đỏ hoe.
Hứa Sơ Sơ nhìn bầu trời trong xanh, lên tiếng nói:
- Mẹ, hôm nay con sẽ nói với mẹ một bí mật, nhé! Thật ra năm nào con cũng nói với mẹ rồi, nhưng mà lần này con sẽ nói tên thật của anh ấy cho mẹ nghe!
Hứa Sơ Sơ híp mắt, bặm môi nói:
- Anh ấy tên là Thời Cảnh Thường! Là một người vô cùng cao cao và cao, rất đẹp trai và nhiều tiền mẹ à!
- Mẹ nghe không lầm đâu, con quả thực là đang nói đến Thời Cảnh Thường, là chú trên danh nghĩa của con đấy!
Một đôi giày da sáng bóng chợt dừng lại, Thời Cảnh Thường nghe thấy tên của mình, anh ngước đầu nhìn lên, thẳng về phía cô gái đang ngồi trên ngọn đồi cao đó, hướng mắt lên bầu trời...!
- Đột nhiên ngày hôm qua con phát hiện ra, chú ấy rất tốt mẹ à, chú ấy biết chăm sóc con, biết bôi thuốc cho con, còn biết cách buộc tóc nữa chứ! Mẹ không thấy lúc đó, anh ấy buộc tóc cho con....!dịu dàng đến mức nào đâu!
Hứa Sơ Sơ có chút ngẩn ngơ nhìn bầu trời, ánh mắt cô xa xăm, thoáng hiện những mảnh kí ức quá khứ.
- Mẹ luôn nói, phải tìm một người bạn trai, vừa cao, vừa đẹp trai, còn phải giàu có nữa! Đặc biệt là phải yêu thương con, biết cách chăm sóc con.
Thời Cảnh Thường đã đáp ứng đủ các điều kiện rồi, mẹ à, mẹ có muốn chú ấy làm con rể mẹ không?
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cười tươi:
- Hay là như thế nhỉ? Trực tiếp đem chú ấy đến cục dân chính, làm giấy kết hôn, hoặc là đè chú ấy ra giường, thị tẩm một lần, làm sao cho có con luôn., sau đó....!mẹ sẽ có con rể thật rồi!!!
Thời Cảnh Thường: "..."
Sao con bé lại có thể có ý nghĩ đáng sợ như vậy được nhỉ??
Hứa Sơ Sơ cười xong, hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra, nói tiếp:
- Nhưng mà có lẽ...!không làm thế được rồi! Bởi vì...!Thời Cảnh Thường...!chú ấy không thích con mẹ ạ!
- Con không đủ đẹp sao? Hay là không đủ cao bằng chú ấy? Con bướng bỉnh, xấu tính sao? Không có mà! Hay là....!vì con là cháu của chú ấy, nên không phải không thích được, mà là...! không thể thích??
Hứa Sơ Sơ mím môi, thẫn thờ lên tiếng:
- Nhưng mà....!con rất thích chú ấy mẹ à! Thích đến nỗi lúc nào cũng muốn gặp, lúc nào cũng thấy nhớ, mỗi khi thấy chú ấy quan tâm, con lại tham lam hơn một chút, mỗi khi thấy chú ấy lo lắng cho con, con lại....!ảo tưởng rằng chú ấy đã có chút động lòng rồi....!
Thời Cảnh Thường đứng thẳng người, nhìn cô gái đang tự lẩm bẩm đó, mím môi thật chặt!
- Con thích Thời Cảnh Thường tới nỗi...!luôn muốn làm thật tốt trước mặt anh ấy, muốn bản thân trở nên thật ưu tú để có thể xứng tầm với anh ấy, luôn tích cực chủ động nói thích anh ấy để mong có một ngày, anh ấy có thể đứng trước mặt con, vì con mà động lòng, dù chỉ là....!một chút thôi cũng được.....!
Câu nói này., vô tình mà hữu ý chạm vào nơi mềm yếu nhất trên người Thời Cảnh Thường, khiến nó đập thật nhanh, lại còn loe lóe sự đau nhói nhàn nhạt.
Giữa trời mây ấy, một cầu vồng bất chợt hiện ra, kết nối hai người, hai con tim lại với nhau, cầu vồng bảy sắc sau cơn mưa ấy...!lại như một báo hiệu, cho hai cái kết không thể lường trước được.
Hoặc là bọn họ sẽ có một cái kết tốt đẹp, như ý nghĩ của cầu vồng, sau cơn mưa, sau mọi khó khăn, những điều tốt đẹp và ánh sáng sẽ đến với cả hai.
Hoặc là.....!bọn họ giống như hai đầu của cầu vồng, mãi mãi ngược hướng....!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...