Chú À! Đừng Nên Thế!

"Mẹ, mọi người trở về hẳn là mệt mỏi đi, vào trước nghỉ ngơi một chút." Tô Thi Thi tiến lên tiếp nhận túi xách của Nhậm Tiếu Vi.

Nhậm Tiếu Vi hướng về phía cô cười cười: "Được."

Bà nói xong nhìn thoáng qua con lớn nhất của chính mình. Bùi Dịch hướng tới bà lễ phép gật gật đầu, kêu một tiếng mẹ, nhưng mà thái độ cũng có chút lãnh đạm.

Nhậm Tiếu Vi trong lòng không khỏi có chút khổ sở, nhưng càng còn nhiều mà tự trách cùng hối hận.

Tạo thành loại cục diện này, hoàn toàn là bà một tay tạo thành.

Bà nhìn con dâu ở bên cạnh đỡ chính mình đi vào, hốc mắt có chút chua xót. Năm đó đối với Tô Thi Thi như thế, nhưng người con dâu này vẫn như cũ đối với bà tốt như vậy.

Nghĩ đến chuyện của những năm trước, Nhậm Tiếu Vi đối với con dâu là có sợ có giận, nhưng trái tim đều làm bằng thịt. Tô Thi Thi đối với bà tới cùng có được hay không, bà rất rõ ràng.

Có con dâu hiền đức như vậy, là phúc khí của bà.

Chỉ suy nghĩ một chút đến con trai nhổ, trong lòng bà liền trầm đến khó chịu. Phạm phải sai lầm đã không cách nào vãn hồi, bà hi vọng có thể bù đắp lại chút gì, nhưng đứa con này từ đầu hẳn không cho bọn họ cơ hội này.

Sau lưng bọn họ, Hỗ Khải Văn cũng là vẻ mặt mất mác.

Từ khi biết Bùi Tĩnh là con trai ruột của chính mình về sau, ông ta là nghĩ muốn cùng con trai mình nhận lại nhau. Nhưng Bùi Tĩnh đứa con trai này từ đầu liền không ý định nhận người cha này.

"Haizz." Hỗ Khải Văn thở dài, trộm nhìn thoáng qua Bùi Dịch. Phát hiện Bùi tiên sinh lãnh nghiêm mặt, nghĩ thầm là không trông cậy được vào rồi.


Quay đầu nhìn Hỗ Quân Nhạc con trai nhà mình, lại nhìn đến thằng con kia trốn tránh chính mình đang muốn trộm lẻn đi a.

"Quân Nhạc!" Hỗ Khải Văn lúc này liền đuổi theo.

"Đệch, người không đi vào tìm con làm gì?" Hỗ Quân Nhạc co cẳng chạy.

Hỗ Khải Văn một tiếng quát chói tai: "Con nếu dám chạy, ta liền sắp xếp cho con đi xem mắt một trăm cô gái!"

Hỗ Quân Nhạc thân thể cứng đờ, không thể không dừng lại, quay đầu buồn bực nhìn ông: "Cha đừng nghĩ ra mấy ý tưởng bậy bạ. Con nói cho người biết, con quản không được thằng nhóc kia."

Không cần nghĩ đều biết lão già nhà mình suy nghĩ cái gì. Bọn họ năm đó chính mình rước lấy nợ phong lưu, hiện tại đến lúc phải hoàn trả rồi. Nhưng Bùi Tĩnh kia tính tình như vậy, sẽ cho bọn họ cơ hội sao?

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hỗ Khải Văn cũng biết độ khó chuyện này, nhưng lại vẫn chết sống kéo anh ta đến trong góc nói: "Nhưng con xem đi, ta với dì Nhậm của con tuổi tác đã lớn, không thể cả đời cứ như vậy đi? Chúng ta cũng không cần nó thật sự kêu hô cha, chỉ là hi vọng nó có thể gỡ bỏ được cái khúc mắc này."

Hỗ Quân Nhạc mạnh mở to hai mắt nhìn: "Cha, người rốt cục trưởng thành rồi nha, vậy mà có thể nói ra mấy lời nhân tính như vậy."

Hỗ Khải Văn dơ tay liền cấp cho anh ta một cái cốc đầu: "Tiểu tử thối nói chuyện, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy." Ông ta nói xong mặt nghiêm túc lên, "Chuyện này vẫn là nỗi phiền muộn trong lòng của chúng ta. Con xem nó lớn như vậy đến người bạn gái cũng không tìm, một lòng chỉ biết đến công việc. Nếu như về sau vẫn bộ dạng này thì phải làm sao bây giờ?"

Nói đến chuyện bạn gái, Hỗ Quân Nhạc lập tức không nói.


Anh ta đều đã hơn ba mươi còn không có vợ, cũng không nghĩ muốn dẫn lửa thiêu thân.

May mà hôm nay Hỗ Khải Văn không rảnh quan tâm hôn nhân đại sự của anh ta, mà là nghĩ cho con trai nhỏ.

Hỗ Khải Văn trầm trọng nói: "Chuyện này không giải quyết, ta với dì Nhậm của con cả đời cũng không an tâm. Chúng ta năm đó là làm sai, chúng ta cũng cực kỳ hối hận, nhưng trên thế giới này không có chỗ cho hối hận..."

"Haizzz." Hỗ Khải Văn thở dài, "Ta biết hiện tại nói những thứ này đều đã muộn. Con nếu là muốn cười ta liền cười, nhưng cái việc này con nhất định phải giúp. Coi như là giúp em trai con, đừng làm cho nó đối với mọi người trong nhà thất vọng."

"Nó làm sao có thể đối với mọi người trong nhà thất vọng? Cha, càng già có phải càng suy nghĩ nhiều quá hay không? Đến Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch nuôi lớn mấy đứa nhóc, hai người bọn họ mỗi ngày quá ngọt ngào suông sẻ làm người nhìn đến nghẹn, làm sao có thể làm cho Bùi Tĩnh đối với gia đình thất vọng?"

Hỗ Khải Văn vẻ mặt cứng lại rồi, phát hiện một chút cũng không cách nào phản bác.

Ông lau mặt, thở phì phì nói: "Ta liền là nghĩ muốn nhận lại con trai mình không được a! Con không giúp ta, ta về sau liền mỗi ngày quấn con!"

"Người! Người cái đồ già mà không đáng kính, có ai như cha không chứ?" Hỗ Quân Nhạc tức chết rồi.

Đáng giận muốn chết nhưng mà nên giúp vẫn là muốn giúp. Giống như cha anh ta nói, bọn họ cũng muốn để cho Bùi Tĩnh triệt để gỡ bỏ cái khúc mắc này.

Anh ta biết, tuy Tô Thi Thi bọn họ không nói, nhưng mà bọn họ cũng một mực lo lắng vấn đề này. Bùi Tĩnh ở mặt ngoài nhìn như không có việc gì, nhưng mà thấy dáng vẻ công việc điên cuồng của cậu, người nào nhìn thấy cũng đều lo lắng.

Tìm đến Bùi Tĩnh thời điểm, cậu lại vẫn đang ở phòng làm việc đặc biệt ở hậu viện chuyên môn vì cậu xây nên sửa chữa người máy.


Bùi Tĩnh nhìn thấy anh ta đi vào, lành lạnh liếc mắt nhìn anh ta: "Nếu là tới làm thuyết khách, thừa dịp tôi chưa phát hỏa liền khẩn trương cút đi đi."

Hỗ Quân Nhạc trừng lớn mắt: "Cái này em đều đã đóan được?"

Bùi Tĩnh mặc kệ anh ta.

Kẻ ngu ngốc này trên mặt còn thiếu viết mỗi chữ "anh là tới khuyên em", quả thực coi thường chỉ số thông minh của cậu.

Hỗ Quân Nhạc đương nhiên không thể cứ như vậy rời đi, chậm rì rì chuyển qua bên cạnh cậu, nói: "Em có biết chị dâu em, bọn họ kỳ thật vẫn đều đang lo lắng cho em?"

"Nếu các người muốn dùng nguyên nhân này, tôi nói cho anh biết các người suy nghĩ nhiều. Chị dâu tôi sớm đối với vấn đề này cùng tôi nói chuyện phân tích với nhau rồi, không cần các người quan tâm."

Hỗ Quân Nhạc trợn mắt há hốc mồm: "Tô Thi Thi đến chuyện này đều đã cùng em nói qua? Chị dâu em thật đúng là cái gì đều đã nói với em."

Bùi Tĩnh trong mắt hiện lên quét xuống kiêu ngạo. Chị dâu cậu đương nhiên là người cực kỳ đặc biệt, loại vấn đề này từ trước đến nay cực kỳ rõ ràng, cũng chưa bao giờ che dấu. Cậu chính là thích như vậy, cái gì đều đã nói ra rõ ràng, không có áp lực.

Hỗ Quân Nhạc đương nhiên không rõ, Tô Thi Thi chính là vì sợ Bùi Tĩnh nghĩ mãi vẫn không thông suốt, cho nên mới đem mấy vấn đề này đều đã nói ra với cậu, để cho cậu hiểu được cậu hoàn toàn có thể lựa chọn thứ mà chính mình yêu thích, không ai sẽ ép buộc cậu.

Ngược lại, Tô Thi Thi còn có thể là hậu thuẫn vững chắc cho Bùi Tĩnh.

"Cho nên, anh là đến không công rồi. Bất luận nói cái gì em đều sẽ không nghe đúng không?" Hỗ Quân Nhạc thất bại hỏi.

Bùi Tĩnh gật đầu: "Không sai, anh có thể đi rồi."

"Nhưng mà cha, bọn họ..." Hỗ Quân Nhạc cảm thấy được chính mình vẫn lại là nên nói hai câu, "Anh không biết cách nghĩ của mẹ em, nhưng mà cha quen biết mẹ em thời điểm không biết mẹ em đã kết hôn rồi. Càng thêm không biết khi đó mẹ em đã mang thai em."


"Về sau ông ấy biết sự tồn tại của em, sợ ông nội gây bất lợi cho em, là không dám nhận lại em. Nhưng em có biết hay không, vì em, cha bí mật đi tìm anh họ của anh. Em cũng biết nhà của chúng ta mọi người đều sợ anh họ, cha thậm chí so với sợ ông nội tại còn sợ anh họ hơn. Nhưng ông ấy lại đi tìm anh họ, để cho anh ấy buông tha em."

"Anh biết nói những thứ này đã không có ý nghĩa, nhưng mà Bùi Tĩnh, em cứ mãi hận như vậy, khổ sở chính là bản thân em. Chẳng lẽ anh không hận sao? Em có biết năm đó chuyện này bị bại lộ ra ngoài, anh bị mọi người trong giới cười nhạo thành bộ dáng gì không? Nhưng mà anh lại cảm thấy được cực kỳ may mắn. Hỗ gia chúng con cháu vốn là không nhiều lắm, mẹ anh lại là sau khi sinh anh sau liền qua đời. Anh rốt cục có em trai, tuy là cùng cha khác mẹ, nhưng anh vẫn cảm thấy thật vui mừng."

"Bùi Tĩnh, em không phải không được chờ mong. Tất cả mọi người cực kỳ yêu thương em."

Hỗ Quân Nhạc cũng không biết chính mình nên nói cái gì, càng không biết chính mình nói lộn xộn lung tung gì đó. Anh ta chỉ là muốn để cho Bùi Tĩnh biết, tất cả mọi người muốn để cho cậu vượt qua buông bỏ quá khứ.

Bùi Tĩnh động tác trên tay không ngừng, nghe xong trầm mặc một đoạn thời gian rất dài, mới trầm thấp nói: "Tôi cho tới bây giờ không từng hận qua bọn họ."

Chỉ là những cái chuyện này, quá khó khăn để chấp nhận mà thôi.

Những lời này, Hỗ Quân Nhạc không có nghe đến.

Hỗ Quân Nhạc đi rồi, không có hoàn thành nhiệm vụ. Hỗ Khải Văn cùng Nhậm Tiếu Vi sau khi biết đương nhiên cực kỳ mất mác, nhưng cũng không có biện pháp. Hỗ Khải Văn chưa từ bỏ ý định, vẫn còn muốn tìm chút biện pháp khác.

Đối với chuyện này, Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đã cố gắng qua, hiện giờ cũng là lực bất tòng tâm. Bùi Tĩnh trưởng thành, bọn họ không nghĩ muốn ép buộc cậu phải lựa chọn.

Bùi Tĩnh ở trong phòng làm việc đến tối đi ngủ mới trở về phòng, đến cơm đều là bảo mẫu mang tới phòng làm việc.

Cậu xoa xoa đôi mắt mỏi mệt đến đau xót tiến vào phòng ngủ, nhưng vừa muốn cỡi quần áo, bỗng nhiên cảm giác được một cảm giác không thích hợp. Rồi sau đó một cái xoay người, hướng tới phía sau liền đá một cước.

"A!" Đêm khuya trong phòng ngủ phát ra một trận quỷ khóc gào, "Bùi Tĩnh con cái đồ tiểu tử thối, con mưu sát cha mình rồi!"

Up sớm ngủ ngủ sớm. Mọi người ngủ ngon 😄😄😄😄😄


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui