Nếu trước Tần Như Ngọc cảm thấy được vị thư ký Ngải này không quá thích chính mình, vậy bây giờ đã có thể chắc chắn, cô ta đang nhằm vào cô.
Tần Như Ngọc hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói: "Xin hỏi thư ký Ngải, cô có biết những cái tư liệu này muốn xem xong toàn bộ cần bao lâu thời gian không? Nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, xem một phần tư liệu ít nhất cũng phải muốn hết thời gian nửa ngày. Mà nơi đó, có gần một vạn phần tư liệu! Huống chi, những cái tư liệu này bao hàm các phương diện..."
"Nhưng đây là nhiệm vụ của cô." Ngải Lâm cắt ngang lời cô.
Tần Như Ngọc là cháu gái Tần Phong, cô ta như vậy cùng cô tranh cãi tiếp khẳng định sẽ chịu thiệt, chỉ nghĩ muốn mau chóng đem cô khuyên đi.
"Đây là ý tứ phó tổng, Tần tiểu thư vẫn lại là đem tư liệu di chuyển trở về đi." Ngải Lâm trực tiếp đưa Bùi Tĩnh ra làm lá chắn. Câu nói kế tiếp tuy không có nói rõ, nhưng trong ánh mắt ý tứ biểu đạt ra đã cực kỳ rõ ràng.
Những thứ tư liệu này đều là tư liệu trân quý bí mật, không thể tùy tiện lấy ra bên ngoài.
Tần Như Ngọc mày càng nhíu thật chặt, nhìn xem bốn phía, nói: "Thư ký Ngải, tôi muốn hỏi cô, Bùi phó tổng thật đã nói qua, tôi chỉ có thể ở trong phòng làm việc trên lầu kia làm việc?"
"Chuyện này..."Ngải Lâm nghẹn lời.
Tần Như Ngọc bình tĩnh nói: "Bùi phó tổng tuy là người phụ trách tổ nghiên cứu khoa học, nhưng tất cả người ở tổ nghiên cứu khoa học tổ đều biết, anh ấy không hề trực tiếp hỏi đến, mà là chỉ cần chúng tôi đem tiến độ cùng kết quả nói cho anh ấy là được. Một khi đã như vậy, xin hỏi tôi ở nơi nào làm việc có cái vấn đề gì sao?"
"Thư ký Ngải nếu là thư ký hành chính Bùi phó tổng, hẳn không không rõ trợ lý nghiên cứu khoa học cùng các người những thư ký này tính chất bất đồng, người trợ lý như tôi, cũng không cần nhất nhất nghe theo!"
Cô nói xong lời cuối cùng thời điểm, cố ý tăng thêm ngữ khí, trong thanh âm hơn một tia tức giận. Không đợi Ngải Lâm nói chuyện, học theo dáng vẻ cô ta vừa rồi cắt ngang chính mình, nói:
"Tôi không biết thư ký Ngải là người như thế nào. Nhưng tôi cùng những sư huynh sư tỷ của mình ở đây đều đã một dạng, là người đặc biệt chán ghét lãng phí thời gian. Cho nên, người của tổ nghiên cứu khoa học đều sẽ không vì đi lấy lòng người nào mà biểu diễn cho ai xem, đây là hiệp ước mà thành viên tổ nghiên cứu khoa học lúc vào công ty khi đó liền ký. Chúng tôi chỉ cần làm tốt chuyện thuộc bổn phận của bản thân là được. Cho nên, thư ký Ngải nghĩ muốn làm cái gì cho ai xem, phiền toái không cần kéo lại tôi, tôi không rảnh ngoạn chơi cùng cô."
"Cô!" Ngải Lâm sắc mặt đại biến, như thế nào cũng không thể tưởng được, một tiểu cô nương hai mươi tuổi như cô miệng sao lại lợi hại như thế. Quan trọng hơn là, Tần Như Ngọc vậy mà có thể nhìn thấu đáo như thế, nhìn rõ mục đích của cô ta.
"Tần tiểu thư, nhưng những thứ này là ý tứ của Bùi phó tổng. Tôi chỉ là làm theo mà thôi." Ngải Lâm ngạnh cổ nói.
"Thư ký Ngải chẳng lẽ không có nghe hiểu lời vừa rồi của tôi? Tôi đây nói lại lần nữa cho cô hiểu, tôi đây xin chuyển đến làm việc tại tổ nghiên cứu khoa học để thuận tiện trong công việc, nếu cần trình tự gì, tôi sẽ làm theo." Tần Như Ngọc xoay người, nghĩ đến cái gì, lại nói thêm, "Xin văn phòng loại chuyện này, là chức trách của phòng thư ký các người đi?"
"Cô! Tần tiểu thư, tôi là đến đây nhẹ nhàng nói chuyện với cô, cô sao lại dùng thái độ này đối phó tôi!" Nơi này còn có đồng nghiệp ở đây, Ngải Lâm sượng mặt, nhất thời có chút thiếu kiên nhẫn rồi.
Hiện tại toàn bộ thư ký trong công ty, ngoại trừ thư ký tổng giám đốc ra, địa vị tối cao chính là Ngải Lâm rồi. Dù sao cũng là nhân viên kỳ cựu ở công ty làm việc bảy tám năm, lúc này bị một tiểu nha đầu giáo huấn, cô ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này!
"Thư ký Ngải còn có chuyện gì?" Tần Như Ngọc dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta.
Nếu cô ta không có xen lẫn tư tâm giải quyết việc chung, Tần Như Ngọc sẽ kính cô ta. Nhưng thái độ của cô ta dù sáng dù tối đã rất rõ ràng, cô ta đang nhằm vào cô.
Đừng tưởng rằng cô không biết bọn họ ở sau lưng thảo luận nói xấu cô. Cô liền tính không thể nào khiến Bùi Tĩnh thích mình, nhưng cũng là cháu gái ruột của Tần Phong, là hậu bối Tô Thi Thi mỗi ngày cho người ta đưa cơm trưa đến rất chăm sóc, người muốn nịnh bợ cô không biết có bao nhiêu!
Huống chi, thím Ôn Ngọc kia của cô quan hệ nhân mạch cường đại, trong công ty này có một nửa người là đoàn quân Bát Quái đứng về phe bọn họ đó biết chưa? Cô cái dạng gì tin tức nghe không được!
"Tần tiểu thư, tôi biết thân phận của cô, nhưng công việc là công việc, việc tư là việc tư. Cô như vậy, xin hỏi để cho tôi về sau làm sao dẫn dắt cấp dưới?" Ngải Lâm biết Tần Như Ngọc khó chơi, đơn giản mượn ra chức vị chèn ép cô.
Tần Như Ngọc nhàn nhạt nhìn cô: "Nếu cô nói chính là vấn đề bàn giao, vậy cô có thể yên tâm, tôi không có chuyện gì cần cô bàn giao."
"Cái gì?" Ngải Lâm cho rằng chính mình nghe lầm rồi.
"Những cái tư liệu này tôi đã toàn bộ xem xong, tôi nghĩ muốn lấy thân phận người ngoài nghề như thư ký Ngải, cũng không có biện pháp cho tôi ý kiến chuyên nghiệp. Chẳng lẽ thư ký Ngải còn có cái gì việc nghĩ muốn cùng tôi lên lớp giảng giải?" Tần Như Ngọc nói được cực kỳ không khách khí.
Ngải Lâm cùng vị thư ký cùng đến kia đều đã sợ ngây người.
"Cô là nói cô đều đã xem xong rồi hả? Cô không phải mới vừa nói những cái tư liệu này người bình thường xem hồi lâu mới xem hết một phần..."
"Sư muội tôi không phải người bình thường. Muội ấy ở sở nghiên cứu khoa học của chúng tôi là có tiếng nhìn qua là không quên được, chẳng lẽ Bùi Tĩnh tiểu tử thối kia không nói qua cho cô?" Phía sau bỗng nhiên đi tới một cô gái mang theo kính đen, nói chuyện khi đó lạnh lùng liếc hai người Ngải Lâm, vẻ mặt khó chịu.
A Thu vừa rồi liền là cảm thấy được không quá đúng lắm, cho nên cùng ra xem, không nghĩ tới vậy mà nhìn đến sư muội nhà mình bị người ta ức hiếp, sao có thể bỏ qua!
"An Mộ Xuân, sư muội chúng ta đều bị người ức hiếp, anh vẫn lại có tâm tình ăn uống?" A Thu chạy tới lập tức xách theo người đàn ông cao lớn vừa rồi mà bắt đầu lên trước đang ở bên kia ăn gì đó nói.
Vị này chính là người ngay từ đầu để cho Ngải Lâm đứng ở bên ngoài vạch kẻ vàng vị kia, lúc này bị kéo áo đứng lên cũng không giận, một bên nhét vào trong mồm gì đó một bên mơ hồ nói: "Như Ngọc của chúng ta không phải không thiệt thòi sao? A Thu, cô mau buông tay, tôi đều đã hai ngày chưa ăn cái gì, sắp chết đói."
"Anh một lúc ăn nhiều thứ như vậy dạ dày sẽ không thoải mái." A Thu sư tỷ một tay túm lấy cái bát trong tay anh ta.
Hai người lúc này liền cướp đoạt rồi.
Tần Như Ngọc cười hề hề nhìn bọn họ, cảm giác như là về tới sở nghiên cứu ngày trước. Mà hết thảy chuyện này xem ở trong mắt Ngải Lâm, liền cảm thấy được là nhục nhã trắng trợn.
"Tần tiểu thư là không tính toán trở về?" Ngải Lâm đối Tần Như Ngọc xưng hô cũng thay đổi.
Tần Như Ngọc nhíu mày. Không biết người này sao lại thích dây dưa không rõ như thế.
"Tôi lúc chỉnh lý tư liệu thời điểm, phát hiện có nhiều chỗ không quá minh xác, cần tùy thời cùng tổ viên tổ nghiên cứu khoa học thảo luận, ở trong này làm việc sẽ thuận tiện rất nhiều." Tần Như Ngọc cũng không nghĩ muốn mọi chuyện nhiệt náo quá căng thẳng, dằn lại tính tình nói.
"Nhưng nếu như tôi nhất định bắt cô phải trở về?" Ngải Lâm trầm giọng nói.
Cô ta là nhân viên lâu năm trong công ty, chuyện này cô ta tự nhận là mình không có làm sai. Hợp Hán Kiến Nghiệp quản lý người trong công ty luôn luôn công tư rõ ràng, người phạm sai không quản bạn là hoàng thân quốc thích, đều đã giống nhau phải chịu trừng phạt. Hôm nay, cô ta thật đúng là không nghĩ muốn như ý Tần Như Ngọc!
"Tôi đều đã cùng cô nói rõ ràng như thế, cô đây là cố ý khó xử tôi sao?" Tần Như Ngọc cũng có chút giận, tính tình đại tiểu thư thiếu chút nữa liền muốn bạo phát.
"Tần tiểu thư, phiền toái phối hợp công việc của tôi." Ngải Lâm lạnh mặt nói.
"Phối hợp mẹ cô!" Phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu la, rồi sau đó chỉ thấy một tia sáng đỏ chiếu ra
Nháy mắt tiếp theo, chỉ thấy Ngải Lâm băng bó cổ hét rầm lêm: "Đau quá!"
Thở hổn hển kêu la! Lại là vài tia đỏ hiện lên, bắn thẳng đến mặt Ngải Lâm.
"A!" Ngải Lâm bụm mặt ngã xuống đất quay cuồng, đau đến nước mắt đều đã trào ra rồi.
Tần Như Ngọc tuy nhìn quen nhóm người sư huynh tỷ mình chỉnh người. Nhưng nơi này là công ty a!
Cô vẻ mặt không nói gì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy A Thu sư tỷ của cô chính đang cầm một cây bút laser hướng về phía cô đắc ý cười.
Tần Như Ngọc:...
Các người không sợ đem Bùi Tĩnh đưa tới sao?
Tần Như Ngọc cảm thấy được, bọn họ hẳn là cũng không nghĩ muốn dưới trường hợp này nhìn đến Bùi Tĩnh.
Nhưng đã là chậm quá.
Ngải Lâm quỷ khóc sói gào, làm giống như có người muốn giết cô ta một dạng, nhất thời đưa tới rất nhiều người.
"Sư tỷ, mau thu lại." Tần Như Ngọc gặp tình huống không đúng, khẩn trương hướng sư tỷ mình nháy mắt.
"Sao phải thu lại, thứ này cũng sẽ không đả thương người. Chỉ là đụng phải thời điểm làm cho làn da sản sinh cảm giác đau lớn hơn gấp mười lần mà thôi, là phát minh mới." A Thu sư tỷ đẩy cọng kính lên trừng mắt nói.
"Sư muội, anh đem mấy thứ đều đã dời qua đến đây. Cái người phụ nữ phiền toái kia ở nơi nào? Anh đang lo mấy thứ này không ai làm chuột bạch!" Quách Bàn Tử ôm một đống đồ vật lớn chạy đến.
Không biết là ai thông báo bọn họ, cửa ban công một đám mở ra, một đám người bao lớn bao nhỏ khiêng đồ liền chạy ra.
Tần Như Ngọc vẻ mặt ấm ức.
Cô cũng không thể được biến mất?
Ngay khi mọi người muốn làm lớn chuyện một hồi, một âm thanh rét lạnh đột nhiên vang lên.
"Các người đang làm gì?!"
Chậc. Lười riết tthành quen, giờ còn mấy chương mà lười làm quá >"<
Ko tập trung tinh thần làm được, có 1 chương làm cả tuần rồi chưa xong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...