"Chú trẻ, mẹ vừa rồi rất tức giận. Người lần sau trở về phải mang nhiều đồ chơi tốt một chút trở về dỗ mẹ, nhớ kỹ chưa?" Bùi Ngôn núp ở phía sau một hòn non bộ trong hoa viên, lấy di động chính đang lặng lẽ gọi điện thoại.
Tần Như Ngọc trốn ở bên kia, nghe đến đó, bỗng dưng nở nụ cười.
Quả nhiên là con cái nhà Bùi gia, phúc hắc đều là di truyền.
Bùi Ngôn rõ ràng là chính mình muốn những cái đồ chơi tốt này, còn nói được hiên ngang lẫm liệt như thế.
"Người nào?" Bùi Ngôn nghe được tiếng cười lập tức cúp điện thoại, tìm theo tiếng vọng đi đến. Tuổi tác còn nhỏ, mặt mày đã có chút mũm mỉm. Lúc này dáng vẻ nhíu mi, cực kỳ giống Bùi Dịch tức giận thời điểm.
Cũng có chút giống Bùi Tĩnh khó chịu thời điểm.
Tần Như Ngọc nhất thời thấy có chút sợ run, quên phản ứng.
Bùi Ngôn đã phát hiện là cô, nhìn thấy ánh mắt của cô, nhíu mày nói: "Chị Như Ngọc, chị nhìn em như vậy cũng vô dụng, em đối với chị không có hứng thú."
"Xú tiểu tử!" Tần Như Ngọc dở khóc dở cười. Con cái Bùi gia sao mà một người so với một người càng tự kỷ hơn vậy!
"Không được gọi ta là chị, kêu dì." Tần Như Ngọc sửa lời.
Cô nếu là thực cùng với Bùi Tĩnh bên nhau, đó chính là thím của cậu bé nha. Bị cậu bé gọi chị, bối phận chẳng phải là thấp hơn một bậc rồi sao.
Bùi Ngôn liếc cô một cái, siêu cấp không hạn hán lời, nói: "Chị phải có chút tí đạo đức đi, chú Tần cùng cha em là anh em tốt, chị là cháu gái của chú ấy, đương nhiên là chị của em, dì cái gì chứ."
"Nhóc..." Tần Như Ngọc phát hiện chính mình nhanh mồm nhanh miệng vậy mà nói không lại một tên nhóc.
Cô rốt cục tin tưởng chuyện Bùi Tĩnh nói cậu trước đây cực kỳ khốn nạn rồi. Hiện tại tiểu tử Bùi Ngôn này, khẳng định là bản sao của Bùi Tĩnh trước đây.
"Bùi Ngôn, nhóc coi chừng ta đi nói cho mẹ nhóc biết chuyện nhóc ở trong công tylnha." Tần Như Ngọc trừng mắt nói.
Bùi Ngôn mặt không chút thay đổi nhìn cô: "Chỉ giỏi mấy mấy chuyện đi uy hiếp người khác. Em biết, con gái các người trời sinh ở vào thế yếu, em có thể hiểu được. Nếu làm như vậy chị sẽ cảm thấy được vui vẻ, chị có thể cứ việc đi làm."
Nhóc con kia nói xong, xoay người rời đi.
"Nhóc! Nhóc con thối!" Tần Như Ngọc tức giận đến cái mũi đều nhanh hơi nước rồi.
Cô chẳng những bị một tên nhóc coi thường, còn bị nó giáo huấn nữa!
"Quá đáng giận!" Tần Như Ngọc là phát hiện, đàn ông Bùi gia là không thể nói đùa.
Bằng không, sẽ thu được đãi ngộ như trên.
Tần Như Ngọc tức giận đến cầm ra điện thoại, cạch cạch cạch gửi cho Bùi Tĩnh một nhóm chữ.
"Cháu anh ức hiếp em!"
Gửi đi xong, cô mới bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Cô đã có ròng rã năm năm không có gửi cho cậu bất luận cái tin tức gì, cũng không có quấy rầy qua cậu. Vừa rồi đầu óc nóng lên liền gửi đi.
Tần Như Ngọc phát điên, vội vàng đem tin nhắn thu hồi.
"Chức năng của ứng dụng chat này thật sự là quá nhân tính hóa rồi." Tần Như Ngọc vui mừng nghĩ.
Chỉ là nhìn tin nhắn đã được thu hồi lại kia, trong mắt cô hiện lên quét xuống ảm đạm.
Không biết vừa rồi anh ấy có nhìn đến hay không, không biết anh ấy nhìn đến tin nhắn đã được thu hồi sẽ nghĩ như thế nào.
Tần Như Ngọc lại vẫn là có chút chờ mong, chờ mong cậu có thể cùng chính mình nói chuyện.
Bọn họ, đã có năm năm chưa từng có bất luận cái trao đổi gì.
Chỉ là cô chờ đến tối đi ngủ, đợi cho ngày hôm sau đi làm, cũng chưa đợi đôi câu vài lời của Bùi Tĩnh.
Nước M, mới vừa dự xong hội nghị Bùi Tĩnh trở lại khách sạn, theo thói quen trước cầm ra điện thoại kiểm tra tin tức, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy có thông báo Tần Như Ngọc gửi tin nhắn.
Mở ra vừa thấy thông báo tin nhắn kia đã được thu hồi.
Mày đẹp của cậu theo bản năng nhíu một phen, ngón tay khẽ nhúc nhích, muốn trả lời. Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn lại là đưa điện thoại di động ném đến trên bàn, xoay người vào phòng tắm.
Bay qua đây công tác, vừa xuống máy bay chưa kịp nghỉ ngơi liền đi họp, đến bây giờ đến cơm cũng chưa nếm qua, cậu cực kỳ mỏi mệt. Mà lúc này, trong nước đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Tin nhắn trong lúc vô ý gửi đi lại bị thu hồi, giống như là một hồi kịch câm, người nào cũng đều không nói gì, cũng rất nhanh bị quên đi.
Tần Như Ngọc đến công ty thời điểm, liền nghe đến chuyện Bùi Tĩnh đi công tác.
"Không cần ngoan độc như vậy đi." Tần Như Ngọc buồn bực cực kỳ.
Trước cô rõ ràng hỏi thăm quá, Bùi Tĩnh sắp tới không có kế hoạch đi công tác. Cho dù là vì muốn trốn cô, cũng không cần bức chính mình như vậy đi?
Tần Như Ngọc phản ứng đầu tiên chính là không nỡ để cậu vất vả như vậy.
"Lại cho em một đoạn thời gian, nếu anh vẫn lại là cảm thấy được sự tồn tại của em làm cho anh thấy khó chịu mà nói, em sẽ rời đi." Tần Như Ngọc nhìn văn phòng Bùi Tĩnh, ở trong lòng thì thào nói.
Từ lúc cô còn là cô bé cái gì cũng đều không hiểu thời điểm, cô liền thích cùng với cậu. Càng về sau ngây thơ động tâm, cho tới bây giờ thích luôn được ở bên cạnh cậu đã trở thành một loại thói quen. Nhiều năm như vậy, thật sự không cam lòng cứ như vậy buông tha.
"Dù sao cũng phải hảo hảo cố gắng một lần đi." Tần Như Ngọc vẫn như vậy nói cho chính mình.
Là Bùi Tĩnh để cho cô hiểu rõ, mặc kệ gia thế cho dù tốt, cũng phải biết hảo hảo cố gắng. Cho nên, cô không ngừng học tập, biến thành học bá, không ngừng đề nâng cao chính mình.
Cũng là Bùi Tĩnh để cho cô hiểu rõ, thế giới này không có người nào chân chính có nghĩa vụ vây quanh mình. Cho nên, cô toàn bộ đều đã dựa vào bản lĩnh chính mình tranh thủ, trừ bỏ - - tiến vào Hợp Hán Kiến Nghiệp là dùng danh nghĩa chú của cô.
"Đây có phải lý do khiến anh càng thêm chán ghét em hay không?" Tần Như Ngọc giọng điệu than thở.
Thái độ bộ phận thư ký đối với cô, cô cũng tự mình có thể cảm thấy được. Cô không biết, Bùi Tĩnh có phải cũng như vậy nhìn chính mình hay không.
Chuyện bị Bùi Tĩnh trốn tránh, Tần Như Ngọc tuy trong lòng vẫn lại là có chút khổ sở, nhưng rất nhanh liền đem chuyện này buông xuống. Bởi vì cô có nhiều việc hơn cần hoàn thành.
Trong văn phòng, cô vẫn như cũ ngồi ở trước giá sách lật xem tài liệu. Trên mặt đất chất đầy tư liệu phân loại cô đã xem qua. Cơm trưa vẫn như cũ là Tô Thi Thi phái người đưa đến, cô ngoại trừ thời gian đi toilet, thời gian còn lại đều đã ở trong phòng làm việc.
Bên ngoài, đám thư ký vốn muốn nhìn cô trở thành truyện cười miệt mài nhìn cửa văn phòng vẫn luôn đóng chặt kia, một đám càng ngày càng nghi hoặc.
"Các người nói xem, cô ấy ở bên trong tới cùng đang làm sao?" Một vị thư ký hỏi.
Bởi vì tính chất đặc biệt của nghành nghiên cứu khoa học, những người khác không thể tùy ý đi quan sát tìm tòi nghiên cứu. Cho nên nếu không thật sự có chuyện gì, bọn họ đến văn phòng Tần Như Ngọc đều sẽ không đến gần, chỉ sợ trêu chọc phiền toái không cần thiết.
Nhưng thấy Tần Như Ngọc từ khi đi làm đã liên tiếp năm ngày đều là bộ dáng này, một đám cũng có chút không nín được rồi.
Cho dù bọn họ muốn Bát Quái, nhưng cái người bọn họ muốn Bát Quái kia không cung cấp một chút tài liệu Bát Quái, bọn họ cũng không có biện pháp.
Tần Như Ngọc vẫn như cũ đúng giờ đi làm, vẫn như cũ mỗi tuần đi Bùi gia liên hoan. Bùi Tĩnh đi công tác một vẻ cũng giống như là muốn vô hạn kết thúc.
Hai tháng sau, Bùi Tĩnh kết thúc công tác trở về.
Tần Như Ngọc nghe được tin tức thời điểm, chính đang ngồi dưới đất chỉnh lý tư liệu vừa xem xong. Nhìn Tô Thi Thi gửi tin tức đến, cô cả đầu các loại công thức phương trình, trong lúc này mà lại có chút nhớ không nổi Bùi Tĩnh là ai.
"Trở lại?" Tần Như Ngọc sửng sốt vài giây, bá một phen từ trên mặt đất nhảy dựng lên, hưng phấn đều sắp nhanh khóc, "Tên đáng ghét, anh rốt cục cũng chịu trở lại!"
Trước cô thật sự cho rằng, Bùi Tĩnh muốn đem tổng bộ Hợp Hán Kiến Nghiệp di chuyển đến chi nhánh công ty ở M quốc rồi!
Không tồi, anh ấy trở lại.
Tần Như Ngọc đè ngực, có chút kích động.
Cô từ trong một đống tư liệu tìm kím hồi lâu mới tìm ra điện thoại, khẩn trương bấm số vệ sĩ nhà mình: "Báo cáo vị trí Bùi Tĩnh."
"Bùi tiểu tiên sinh nửa giờ trước đã xuống máy bay, giờ phút này đang ở trên đường hướng vào trung tâm thành phố."
"Trung tâm thành phố? Vậy chẳng phải đi chỗ căn hộ của anh ấy sao?" Tần Như Ngọc sửng sốt.
Bùi Tĩnh xuống máy bay không đi trang viên, làm sao có thể đi trung tâm thành phố? Cậu trước kia đi công tác trở về, đều luôn trước tiên đi gặp chị dâu mình báo bình an.
"Xác định vị trí của anh ấy rồi nói cho tôi biết." Tần Như Ngọc nói xong liền cúp điện thoại.
Cô không phải luôn để vệ sĩ đi thăm dò tin tức Bùi Tĩnh, một mặt là không tôn trọng, về phương diện khác là cực kỳ dễ dàng bị Bùi Tĩnh phát hiện.
Chỉ là bây giờ Bùi Tĩnh cố ý trốn tránh cô hai tháng, tâm lý của cô nghịch phản có phần rộn rạo. Cô từ trong ngăn kéo tìm ra một cái chìa khóa, ha ha ngốc nghếch cười rộ lên.
"Xem thử anh làm sao trốn được em!" Cái chìa khóa này là tuần trước liên hoan thời điểm Tô Thi Thi cho cô, đúng là chìa khóa căn hộ của Bùi Tĩnh ở trung tâm thành phố kia.
Nếu Tần Như Ngọc biết cô sẽ thấy cái gì, có lẽ cô sẽ lựa chọn ném cái chìa khóa kia đi, cũng không muốn đi gặp cậu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...