Chú À! Đừng Nên Thế!

"Làm sao vậy?" Tần Phong ôm Ôn Ngọc, ghé sát vào cái trán của cô cọ xát, ôn nhu hỏi.

Ôn Ngọc trên mặt ảm đạm vừa thu lại, rất muốn giả vờ như chuyện gì cũng đều không có, nhưng làm sao có thể như làm cái gì cũng chưa xảy ra qua?

Trước bởi vì Hồng Tinh Huy bức bách hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của bọn họ, cho nên Ôn Ngọc cũng thật không nhớ dến chuyện sinh con. Hiện giờ mọi chuyện đã qua đi, muốn đi gặp cha mẹ, cô bất giác lại nghĩ đến một nguyên nhân khác chính mình năm đó rời đi.

Nếu nói Hồng Tinh Huy là một nguyên nhân khiến cô năm đó phải rời đi, vậy vấn đề cô không thể sinh đẻ, có thể nói là nguyên nhân chủ yếu. Chính bởi là vì sợ hãi không cách nào sinh cho Tần Phong con cái nối dõi đời sau, cô mới hốt hoảng bỏ trốn.

"Đồ ngốc, em cảm thấy được anh sẽ để ý cái này?" Tần Phong cúi đầu nhìn thấy Ôn Ngọc trên mặt cô đơn, nhẹ nhàng nở nụ cười, đem cô ôm càng chặt hơn một chút, "Đồng ý với anh, không cần lại bởi vì loại lý do buồn cười này rời bỏ anh."

"Cũng không cho em bởi vì bất luận cái lý do gì rời khỏi anh. Ôn Ngọc, chúng ta đã lạc mất năm năm, không nên lại sống uổng như vậy."

Bọn họ đều là người cực kỳ quý trọng thời gian, biết con người sống trên cõi đời này, qua đi một giây lại ít đi một giây. Cho nên, bọn họ đều đã không thích lãng phí.

"Buồn cười?" Ôn Ngọc tim đập mạnh và loạn nhịp. Cô năm đó vì chuyện này xoắn xuýt đến có chút sống không nổi, nhưng ở trong mắt Tần Phong thực ra là chuyện buồn cười.

Cô bỗng nhiên cười rộ lên: "Đúng vậy, quả thật rất buồn cười. Thi Thi lại vẫn mắng em rất nhiều lần, nói em khờ, nói em ngang ngược. Em biết, nếu là Thi Thi, cô ấy nhất định sẽ cùng Bùi Dịch cùng nhau đối mặt, mà sẽ không giống như em vậy giống đà điểu một dạng trốn đi."

"Ngu dốt đến chết, em cũng không phải em ấy. Không cần học theo em ấy." Tần Phong sợ cô gái nhỏ này lại để tâm vào chuyện vụn vặt, vội vàng nói.

Ôn Ngọc bưng Tần Phong mặt, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh yên tâm, em hẳn không lại lùi bước nữa rồi. Từ khi em quyết định trở về cùng anh đối mặt bắt đầu từ ngày đó em liền quyết định, hẳn không lại lấy bất luận cái lý do gì rời khỏi anh!"


Năm năm qua, đã xảy ra quá nhiều chuyện. Thời gian này, cũng đã xảy ra công việc bề bộn như vậy.

Mấy chuyện xấu tốt gì của cô, Tần Phong đều đã thấy qua hết rồi. Cô còn có cái gì phải lo lắng?

Nhất là hôm nay nhìn đến Hỗ Sĩ Minh đối với Tô Thi Thi làm những chuyện này. Ôn Ngọc nhìn đến Hỗ Sĩ Minh xoay người rời đi khi đó trong mắt tuyệt vọng chớp lóe rồi biến mất.

"Tần Phong, anh nói xem Hỗ Sĩ Minh này dùng cái tâm tình như thế nào trải qua năm năm ở trong tù? Lại là nghĩ gì mà lại thay Thi Thi làm những chuyện này?" Ôn Ngọc đột nhiên hỏi.

Đối với chuyện cô thường xuyên xoay chuyển đề tài, Tần Phong đã sớm luyện thành thói quen.

Anh nằm xuống, cùng cô cùng nhau nằm thẳng ở trên giường, nhìn trần nhà câu được câu không nói: "Trong lòng hắn nghĩ như thế nào anh không biết. Nhưng có một chút có thể khẳng định, hắn làm như vậy không thuần túy là vì Tô Thi Thi."

"Hắn giúp chúng ta."Ôn Ngọc nói.

Nếu hôm nay không có Hỗ Sĩ Minh xuất hiện, bọn họ còn không biết sẽ cùng Hồng Tinh Huy nháo thành bộ dáng gì nữa. "So với việc nói hắn đang giúp người khác, không bằng nói hắn đang để cho chính mình tìm một lối thoát."Tần Phong nói.

Có một chút lời anh cũng không nói ra. Bị người thích, không phải đều là chuyện hạnh phúc. Đối với người bị thích mà nói, chính là một loại áp lực. Ở một loại gốc độ nào đó mà nói, sự thích của Hỗ Sĩ Minh đối Tô Thi Thi so với chấp niệm của Hồng Tinh Huy đối Ôn Ngọc đều có tính chất giống nhau.

Bọn họ yêu quá điên cuồng, người bị yêu kia, hiển nhiên hẳn không vui vẻ.

Mà Hỗ Sĩ Minh chính là đang muốn để cho đôi bên đều đã buông bỏ, cho nên mới sẽ làm ra nhiều chuyện như vậy, để cho tình cảm chính mình có chỗ được phát tiết.


"Hỗ gia một gia tộc ích kỷ như thế, sao lại nuôi dạy ra hắn một người đần độn như vậy." Tần Phong thở dài.

Ôn Ngọc cũng không rõ trong lòng anh suy nghĩ những thứ này, quanh đi quẩn lại, sau cùng lại nghĩ đến chuyện gặp cha mẹ.

Sau khi cô trở về, đương nhiên cha cô đã sớm biết. Cô sợ bị mắng, không dám trở về. Không biết Tần Phong nói như thế nào thu phục được cha cô, dù sao cha cô vẫn không có tới tìm cô.

Rồi sau đó xảy ra chuyện ảnh chụp, cha cô vậy mà thần kỳ bình tĩnh.

Ôn Ngọc chuyển người lại, hướng trong lòng Tần Phong nhích lại gần: " Tần Phong, cám ơn anh. Mấy ngày này, cha em không thiếu chửi đi?"

Tần Phong vừa nghe đến Lão Trượng Nhân kia mặt liền tái rồi.

Đâu chỉ là mắng! Anh đều đã vụng trộm đi tới cửa để cho Lão Trượng Nhân đánh qua một trận rồi. Bằng không, cái lão già ngang ngược kia làm sao có thể lại vẫn ở yên được, đã sớm từ khi ảnh chụp công bố ra thời điểm xông tới rồi.

Những thứ này, anh đương nhiên hẳn không nói với Ôn Ngọc, chỉ nói: "Ngày mai đi trước nhà anh hay là về nhà em?"

Ôn Ngọc lập tức liền sợ, nghĩ nửa ngày, ấp úng nói: "Vẫn lại là đi trước nhà anh đi."

Có thể trốn thêm một ngày thì cứ một ngày đi. Cô thật sự không dám về nhà gặp cha mình. Chẳng thế thì giống lần trước như vậy, không cho cô ra khỏi cửa thì làm sao bây giờ!


Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, sớm liền biết lựa chọn của cô, lại giả vờ như cái gì cũng không biết nói: "Vậy anh trước cùng cha mẹ anh nói một tiếng, để cho bọn họ có cái tâm lý chuẩn bị."

"A...." Ôn Ngọc rầu rĩ ừ một tiếng, rất nghĩ muốn đề nghị bỏ qua chuyện này.

Cùng Tần Phong bên nhau lâu như vậy, cô vẫn lại là lần đầu tiên muốn đi gặp cha mẹ chồng.

Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy được chuyện lớn như vậy, vẫn lại là trước gửi cái tin tức cho cha mình. Bằng không với tính tình nóng nảy của người kia nhà cô, sau này mới biết được khẳng định sẽ tức chết.

Ngày hôm sau, Tần Phong sáng sớm liền mang theo Ôn Ngọc đi nhà cũ Tần gia. Ở khu biệt thự Thành Bắc một chỗ lưng chừng núi. Tần gia tuy không bằng Tứ Đại Gia Tộc năm đó nổi danh như vậy, nhưng cũng là hiển hách một phương, gia thế hùng hậu.

Xe chạy thẳng vào trong viện, lúc xuống xe thời điểm, Ôn Ngọc lui ở trong xe chết sống không dám xuống xe.

Tần Phong đứng ngoài xe, dở khóc dở cười: "Nếu không ra, để ta tự đến ẵm em xuống, đến lúc đó xấu mặt anh cũng mặc kệ."

Ôn Ngọc đã sớm quyết tâm: "Dù sao em mất mặt đã đủ nhiều, không sợ một việc này."

"Phụt..." Quản gia cùng người hầu chạy ra đón Tần Phong đang đứng bên cạnh nghe được đều đã nở nụ cười.

Chuyện này thật đúng là dầu muối không vào a!

Tần Phong đương nhiên có biện pháp trị cô: "Em là đang muốn đợi cha chồng và mẹ chồng tự tới nghênh tiếp em?"

Ôn Ngọc nhất thời liền sợ, nếu như thực như vậy, cô còn không bị cha cô mắng chết, nói cô không gia giáo như thế.

"Chúng ta cũng không thể để lần sau trở lại sao?" Ôn Ngọc trốn ở trong xe, tội nghiệp nhìn Tần Phong.


Tần Phong bị ánh mắt như con thỏ nhỏ đáng thương kia nhìn đến lòng thiếu chút nữa liền mềm rồi.

Tần tiên sinh hít sâu một hơi, xụ mặt, một tiếng quát chói tai: "Vẫn còn không đi xuống!"

Được, cái tật xấu gì đều không có.

Ôn Ngọc khom người, thành thành thật thật bò ra.

"Thiếu gia cùng Ôn tiểu thư cảm tình thật tốt a." Quản gia mấy người nhìn đến đây, vụng trộm cười nói.

Ôn Ngọc cúi đầu, mặt đỏ thẫm, đến nhìn cũng không dám nhìn mọi người, do Tần Phong nắm tay buồn bực đi vào trong.

"Thi Thi bọn họ như thế nào còn chưa tới a?" Ôn Ngọc vừa đi một bên nhỏ giọng hỏi.

Trước khi ra cửa Tô Thi Thi bọn họ rõ ràng nói lập tức sẽ xuất phát, như thế nào đến bây giờ còn chưa tới?

Tần Phong sắc mặt cứng đờ, sờ sờ cái mũi, không dám nói cho cô chân tướng.

Đúng lúc này, di động Ôn Ngọc chấn động một cái.

"Nhất định là Thi Thi!" Ôn Ngọc liền giống như nhìn đến cứu mạng rơm rạ một dạng, vội vàng từ trong túi áo lấy điện thoại ra

Chỉ là cô vừa thấy nội dung Tô Thi Thi gửi đến, trên mặt tươi cười liền cứng rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui