Chú À! Đừng Nên Thế!

"Muốn anh đi xuống bế em lên?" Tần Phong đứng ở trên cầu thang lầu hai, nhàn nhạt nhìn Ôn Ngọc.

Ôn Ngọc tới cùng không có can đảm chạy trốn, lề mề tiến lên.

Tần Phong thấy cô động tác quá chậm, trực tiếp đi xuống khiêng cô liền đi lên.

"Cái kia, chúng ta cũng không thể thương lượng một phen sao. Đem Lý Hinh Nhi đuổi đi, chúng ta đêm nay sẽ ngủ ngon giấc có được hay không?" Ôn Ngọc ghé vào trên vai anh, thật cẩn thận hỏi han.

Tần Phong quay đầu nhìn cô một cái, cười nhạt nói: "Đã là quá muộn."

Ngay trước khi Lý Hinh Nhi tỉnh lại, anh cực kỳ thật sự hỏi qua cô, muốn đem Lý Hinh Nhi đuổi đi hay không.

Ôn tiểu thư lòng thương người tràn lan, cảm thấy được Bùi Tĩnh đụng con nhà người ta, hiện tại đuổi người đi không phúc hậu lắm.

Vì thế, Tần tiên sinh tiện yêu cầu cô buổi tối hầu hạ đến khi anh mãn ý.

"Vì cái gì tiếp nhận trừng phạt lại là mình?" Ôn Ngọc rất tức giận.

Tần Phong giận tái mặt: "Em nghĩ muốn đổi ý?"

"Không dám!" Ôn Ngọc nhắm mắt lại, chỉ sợ bộ dáng anh nghiêm mặt lên.

Ngày hôm sau tỉnh lại thời điểm, Ôn Ngọc phát hiện chính mình không trong phòng ngủ, vậy mà đang- - trong văn phòng của Tần Phong!

"Thức dậy?" Tần Phong cười như không cười nhìn cô.

Ôn Ngọc xấu hổ đỏ mặt.

Cô là ngủ được có bao nhiêu say, mới có thể bị anh ôm ấp đến trong công ty cũng chưa phát hiện.


"Em đói bụng." Ôn Ngọc dời đi đề tài, cúi thấp đầu cũng không dám hỏi Tần Phong đem Lý Hinh Nhi đuổi đi chưa.

"Thư ký đã ở phòng trà nước giúp em chuẩn bị tốt, ăn xong liền trở lại." Tần Phong nói.

Ôn Ngọc không nói hai lời, tay chống đỡ ở trên ghế sofa đứng dậy bỏ chạy.

Mà sau khi cô rời khỏi đây, thư ký Hà liền dẫn theo mấy vị quản lý công ty cấp cao tiến vào văn phòng mở cái hội nghị nhỏ.

Tần Phong sau đó liền dẫn Ôn Ngọc đi khảo sát công trình thôn Thành Trung.

Trải qua hơn năm năm xây dựng, thôn Thành Trung đã có quy mô lớn. Phía trước bốn kỳ công trình đã xây dựng hoàn thành hơn nữa cũng bắt đầu đưa vào sử dụng, hiện giờ chính đang tiến hành kỳ công trình thứ năm.

Ôn Ngọc trước kia đi theo Tô Thi Thi khảo sát nhiều lần, đối nơi này không hề xa lạ. Hiện giờ đến nơi này, cũng là quen tay.

Mọi người mới phát hiện, vị Ôn tiểu thư yểu điệu này năng lực làm việc mà lại lợi hại như vậy, những chuyên gia trong lĩnh vực này hoàn toàn không thể tin nổi.

Mà trong biệt thự bọn họ, Lý Hinh Nhi không biết ăn thứ gì đó vẫn buồn ngủ, đến chiều mới có chút tinh thần.

Quản gia cùng người hầu đối với cô ta chiêu đãi rất tốt, nhưng mà lại hạn chế tự do của cô ta, cũng không cho cô ta các thiết bị công nghệ.

Ôn Ngọc bọn họ tan tầm trở về thời điểm, thật xa liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Lý Hinh Nhi.

"A, mau đưa ong mật bắt đi! Cứu mạng!"

Ôn Ngọc vừa nghe liền hưng phấn, xe dừng lại liền mở cửa xe chạy vào trong nhà.

"Ôn Ngọc!" Tần Phong một cái không chú ý đã bị cô trốn rồi.

"Thím trẻ người đừng tới đây, nơi này quá nhiều ong mật." Tần Như Ngọc hướng tới Ôn Ngọc liều mạng xua tay.


Bên cạnh cô bé, Bùi Tĩnh chính đang nhíu mày điều chỉnh một cái điều khiển từ xa, xem ra tâm tình không phải rất tốt.

"Làm sao vậy làm sao vậy?" Ôn Ngọc đối với chuyện Bát Quái từ trước đến nay không có sức chống cự, há có đạo lý không đi tới gần.

"Người phụ nữ kia đem ong mật của anh Đồng Đồng nuôi thả ra, lại còn làm hư điều khiển từ xa." Tần Như Ngọc chỉ vào Lý Hinh Nhi không vui nói.

"Cái điều khiển từ xa này có thể khống chế ong mật?" Ôn Ngọc ánh mắt lập tức phát sáng lên.

Trước cô từ chỗ Tô Thi Thi thu được qua không ít thứ đồ chơi ly kỳ cổ quái do Bùi Tĩnh làm, đối việc này năng lực tiếp thu siêu cấp cường, thích thú nhìn chăm chú.

Bùi Tĩnh thấy Tần Phong cũng đi đến, lui về sau một bước: "Các người đứng xa một chút, những thứ ong mật này sẽ đốt người. Lại cho em vài phút."

"Lại đây." Tần Phong khẩn trương đem Ôn Ngọc kéo trở về.

Nơi xa, chính đang chạy trối chết Lý Hinh Nhi hai mắt lưng tròng nhìn Tần Phong: "Tần tổng, cứu em."

Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống lãnh ý.

Cứu cô đúng không?

Anh hướng vệ sĩ đứng ở nơi xa liếc mắt ra hiệu.

Vệ sĩ hiểu ý, chỉ chốc lát không biết từ nơi này lấy tới một cái cọc gỗ siêu cấp lớn, đi đến bên người Lý Hinh Nhi, không đợi cô ta phản ứng, liền đem thùng từ trên đầu cô ta chụp xuống.

"A!" Lý Hinh Nhi chỉ kịp phát ra một tiếng thét chói tai, toàn bộ đã bị phủ vào trong thùng.

"Đây cũng quá ngoan độc rồi." Tần Như Ngọc rụt rụt cổ, sợ hãi nhìn nhìn Tần Phong, lặng lẽ ra bên ngoài di chuyển.


Tần Phong liếc cô nhóc một cái: "Ta không có ở nhà, hai đứa lại làm cái gì rồi?"

"Cái kia, chú trẻ, con trà chiều ăn trễ, cơm chiều sẽ không ăn, con đi bà nội nơi đó rồi." Cô nhóc sợ tới mức co cẳng chạy.

Cách đó không xa, Bùi Tĩnh điều chỉnh thử điều khiển từ xa động tác ngừng một trận, mấp máy môi.

Con gái quả nhiên nói không giữ lời. Trước dính cậu dính được muốn chết, vừa có nguy hiểm liền chính mình chạy. Cũng không nói muốn cậu cùng đi với mình!

Bùi Tĩnh âm thầm lườm Tần Phong một cái, đem điều khiển từ xa điều chỉnh lại sóng âm ấn xuống một cái, đám ong mật kia liền ong ong tập trung thành một chỗ hướng tới cậu bay đến.

"Thật thần kỳ." Ôn Ngọc trừng mắt, cảm thấy được vô cùng thú vị, cầm lấy điện thoại đã nghĩ chụp ảnh.

"Chị Ngọc, mấy thứ này vẫn còn không có thể công bố ra ngoài." Bùi Tĩnh nhàn nhạt nói.

Ôn Ngọc khẩn trương đưa điện thoại di động thu lại: "Hiểu rõ hiểu rõ. Bất quá em lần sau muốn phát biểu thời điểm, nhất định phải để cho bạn của chị đưa tin độc quyền có được hay không?"

Bùi Tĩnh đối những thứ này cũng không thèm để ý, gật gật đầu.

Ôn Ngọc cười nheo mắt, như đứa bé đi theo xin kẹo một dạng.

Trong thùng gỗ, Lý Hinh Nhi nghe được bọn họ tán gẫu sôi nổi, buồn bực không ngừng vỗ vào vách thùng: "Thả tôi ra ngoài, tôi sợ hãi. Tần tổng, van cầu anh..."

Cô ta còn chưa nói xong, vệ sĩ ở một bên bỗng nhiên nặng nề mà gõ thùng gỗ một phen.

Oành một tiếng, đinh tai nhức óc.

Lý Hinh Nhi lúc này sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.

Ôn Ngọc đồng tình nhìn thoáng qua cái thùng gỗ lớn kia, lực bất tòng tâm.

Hồng Tinh Huy tối hôm qua bắt đầu đột nhiên phái người đi khắp Bắc Kinh truy tìm tung tích của Lý Hinh Nhi, Lý Hinh Nhi gặp phải loại chuyện này ít nhiều cũng theo chân bọn họ có quan hệ. Bọn họ còn không có máu lạnh đến mức cứ như vậy đẩy cô ta ra ngoài, chỉ có thể để cho cô ta tạm thời ở nơi này.

Hồng Tinh Huy dù có càn rỡ, cũng không dám trực tiếp đến trong nhà Tần Phong nháo loạn.

Mãi đến cơm nước xong, Lý Hinh Nhi mới được thả ra, đã đói được choáng váng đầu hoa mắt.


Mà Ôn Ngọc đã ở trong phòng khách cùng Bùi Tĩnh hai người ăn hoa quả xem show truyền hình. Tần Phong như cũ ở trong thư phòng bận rộn.

"Buồn cười, đừng cho là tôi không biết là các người đang cố ý chỉnh tôi!" Lý Hinh Nhi cắn môi, càng nghĩ càng cảm thấy được không cam lòng.

Ngay tại buổi sáng Tần Phong đi làm thời điểm, đã từng đặc biệt đã cảnh cáo cô ta.

"Cô có thể ở trong này ở vài ngày, nhưng phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng làm ra những chuyển để bản thân hối hận."

Cô ta nhắm mắt lại, đều là vẻ mặt lạnh lùng Tần Phong nói những lời này nói khi đó.

"Ôn Ngọc không phải người cô có thể trêu chọc, không nghĩ muốn tiền đồ hủy hết liền an phận một chút. Tôi sẽ bảo đảm con đường sự nghiệp của cô về sau sáng lạng, điều kiện tiên quyết là cô phải biết nghe nói."

Lý Hinh Nhi hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên quét xuống hận ý.

"Nếu anh thật sự có thể đảm bảo đường sự nghiệp của tôi vinh quang, vậy Hồng Tinh Huy kia liền không đem tôi hại thành như vậy rồi. Nếu có thể làm phu nhân nhà giàu, tôi còn cần làm loại minh tinh bấp bênh này làm cái gì?" Lý Hinh Nhi xoa bóp quả đấm.

Cô ta vẫn lại là không cam lòng, nếu đều đã đến nơi đây ở, muốn cô ta là như thế này buông tha vậy thì quá u mê!

Cô ta nhìn chằm chằm phương hướng thư phòng lầu hai, hạ quyết tâm.

"Tần Phong, anh không phải sợ tôi nói cho Hồng Tinh Huy Ôn Ngọc ở đâu sao? Anh đã có điều cố kỵ, vậy là dễ làm rồi." Lý Hinh Nhi xoay người đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát bưng một ly sữa hướng tới lầu hai đi đến.

Trong phòng khách, Bùi Tĩnh hướng tới Ôn Ngọc cố bĩu môi: "Cô ta đi trên lầu rồi."

Ôn Ngọc chính đang nhìn xem đến đoạn hấp dẫn, không yên lòng ừ một tiếng.

"Cô ta lại vẫn bưng một ly sữa." Bùi Tĩnh bỏ thêm một câu.

"A.... Em nghĩ muốn uống mà nói chính mình đi rót đi." Ôn Ngọc thuận miệng nói.

Bùi Tĩnh đau đầu vô cùng, thực hối hận đã đồng ý chị dâu cậu về đây giúp Ôn Ngọc.

"Cô ta đi câu dẫn người đàn ông của chị kìa!" Bùi Tĩnh tức giận nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui