Đêm dần dần khuya, Ôn Ngọc trở lại căn nhà cùng biệt thự nhà Tô Thi Thi liền nhau thời điểm, đã là khoảng mười giờ.
"Không biết Tần Phong đã về tới chưa? Lỡ như anh ấy tức giận thì làm sao bây giờ?" Ôn Ngọc trong lòng cực kì không yên.
Theo dõi bị phát hiện còn chưa tính, vậy mà còn bị anh nhìn đến cô bị một người đàn ông rờ mông!
"Làm sao bây giờ? Nếu không chạy rồi tính?" Tính cách đà điểu của Ôn tiểu thư lại xuất hiện, ánh mắt ở trong phòng khách nhìn loạn, nhớ lại chạy trốn tốt hơn hay vẫn lại là đi tự thú thì mới tốt.
"Như thế nào, chơi cả đêm còn chưa đủ?" Lúc này, lầu hai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lành lạnh, Tần Phong từ trên cầu thang xuống đến nơi.
"Tần... Tần Phong, anh đã trở lại a." Ôn Ngọc trên mặt cố nặn ra tươi cười, vừa nói một bên lặng lẽ lui về sau.
Tần Phong nguy hiểm nheo lại mắt: "Còn dám lộn xộn, anh liền đem em buộc ở trên cây cột bên ngoài, để cho các nhân viên an ninh nhìn em xấu mặt."
"Không cần, em biết sai rồi!" Ôn tiểu thư cam chịu cúi đầu.
Cô quyết định về sau muốn chạy phải nắm chắc thời gian, giống như vậy bị anh phát hiện về sau khẳng định không có biện pháp chạy trốn.
"Lại đây." Tần Phong ngồi ở cạnh ghế sofa, hướng tới cô vẫy vẫy tay.
Ôn Ngọc liền giống mèo con nhỏ nhu thuận ngoan ngoãn một dạng, anh vẫy tay một cái liền ngoan ngoãn đi qua.
"Nằm sấp xuống." Tần Phong nhàn nhạt liếc cô một cái, dụng ánh mắt ý bảo cô bò trên sofa.
Ôn Ngọc kỳ quái liếc anh một cái, vẫn lại là ngoan ngoãn nghe theo.
Chỉ là nháy mắt tiếp theo, thân thể của cô liền căng thẳng lên.
Chỉ nghe Tần Phong nói: "Cởi quần ra."
Ôn Ngọc theo bản năng liền muốn xoay người đứng lên, lại bị Tần Phong một cái liền đè lại.
"Không nghĩ muốn chính mình cởi, anh giúp em cũng được." Tần Phong nói xong liền muốn ra tay.
Ôn Ngọc vội vàng đè lại mông của chính mình, ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện trên tay anh cầm một lọ thuốc mỡ gì đó.
"Em không bị thương." Ôn Ngọc lần này đầu óc xoay chuyển cực kỳ nhanh, cho rằng anh hiểu lầm cô mới vừa rồi bị kia mấy người đàn ông kia ức hiếp bị thương.
"Cởi." Tần Phong híp mắt, âm thanh so với vừa rồi lạnh vài phần.
Ôn Ngọc trong lòng giật mình, không rên một tiếng, nhanh nhẹn liền đem quần ngoài kéo xuống rồi.
Sau đó nằm ở trên ghế sofa giả chết.
Tần Phong mặt trầm xuống, ngồi ở sau lưng cô, không nói được một lời liền đem quần lót của cô kéo xuống, vặn mở thuốc mỡ mà bắt đầu vẽ loạn.
Ôn Ngọc đưa tay che khuôn mặt đang đỏ ửng của mình, khó chịu đến thân thể đều đã cứng ngắc rồi.
"Thả lỏng." Tần Phong một cái tát đánh vào trên người cô.
"Đau." Ôn Ngọc ủy khuất hô.
"Em lại vẫn biết đau?" Tần Phong lạnh giọng nói, "Lần sau lại còn dám nữa hay không?"
"Không dám rồi." Ôn Ngọc ồm ồm nói.
"Không dám cái gì rồi hả?" Tần Phong liếc cô một cái, hoài nghi cô có hiểu biết chính xác anh đang tức cái gì hay không.
Quả nhiên, Ôn Ngọc nói ra thiếu chút nữa tức chết anh.
Ôn Ngọc nói: "Em lần sau tuyệt đối không dám theo dõi anh nữa rồi."
Tần Phong hận không thể đem cả lọ kem tẩy lông kia đều đã thoa hết lên người cô, lạnh mặt nói: "Về sau muốn cùng anh ra ngoài, liền trực tiếp nói với anh, không được lén lút theo sát, như vậy rất nguy hiểm, có biết hay không?"
"A? A...!" Ôn Ngọc vui mừng gật đầu lia lịa.
Tần Phong ý tứ là, về sau cô không cần lén lút theo dõi anh nữa rồi hả?
Tần Phong đối với phản ứng trì độn của cô quả thực bất đắc dĩ vô cùng.
Tối hôm qua hai người nói chuyện nhiều như vậy, cô vừa mới đồng với anh về sau đến đâu cũng đều đã đi theo anh. Mới một ngày người phụ nữ này liền đã quên.
Giác ngộ thật sự quá thấp.
Tần tiên sinh cảm thấy được, anh cần phải nói chuyện được rõ ràng thêm một chút.
"Về sau nhìn đến có đàn ông đến gần, phải lập tức rời đi biết không? Còn có, về sau ra ngoài nhất định phải để cho vệ sĩ đi theo em..." Tần Phong thấy Ôn Ngọc muốn phản bác, vẻ mặt bình tĩnh bỏ thêm một câu, "Nếu lỡ gặp phải Hồng Tinh Huy liền phiền toái rồi."
"Được, nghe lời anh." Ôn Ngọc gật gật đầu, tâm lý bóng mờ đối với Hồng Tinh Huy đã không thể dùng tự do cân nhắc rồi.
"Về sau nhìn thấy anh không thể chạy, nhớ kỹ chưa?" Tần tiên sinh tiếp tục giáo dục.
Ôn Ngọc gật đầu, nghĩ thầm nếu không phải anh tính tình tệ như vậy, cô cũng không muốn chạy đâu.
Cô ra cửa thời điểm quên mang tiền bạc, chỉ ở trong ví tiền tìm được ít tiền xu, khi trở về phải đổi xe đến ba lần!
"Được rồi, đi lên rửa." Tần Phong mãn ý thưởng thức thành quả công tác chính mình, vỗ vỗ cái mông đầy đặn của Ôn Ngọc.
"Anh thoa thứ gì cho em đó?" Ôn Ngọc một bên đỏ mặt kéo quần lên, một bên hướng tay Tần Phong nhìn qua.
Tần Phong tay mắt lanh lẹ đem bình hướng trong túi quần giấu đi, không nể mặt nói: "Vẫn còn không đi!"
Ôn Ngọc chỉ thấy bộ dáng đại khái của cái bình kia, mơ hồ cảm thấy được có chút nhìn quen mắt, một bên nghĩ muốn một bên hướng tới trên lầu đi đến.
Ngay lúc cô tắm rửa tẩy đến một nửa thời điểm, bỗng nhiên thoáng nhìn qua trên bồn rửa tay trong phòng tắm đặt một lọ thuốc mỡ nhỏ.
"Kem tẩy lông?" Ôn Ngọc theo bản năng sờ soạng mông, giận.
"Anh ấy làm sao có thể như vậy!" Ôn Ngọc có chút ủy khuất.
Cô lại không phải cố ý bị mò mẫn, anh vậy mà thoa kem tẩy lông cho cô! (Tui chả hiểu thoa kem tẩy lông làm gì ^_^)
Chỉ là xong ra ngoài thời điểm, phát hiện Tần Phong đã nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
"Hừ, sáng sớm ngày mai tìm anh tính sổ." Ôn Ngọc cười nói thầm, bò lên giường.
Chờ cô ngủ rồi, Tần Phong mới vụng trộm mở mắt ra, âm thầm lau mồ hôi lạnh.
"Vẫn lại là ngốc một chút mới tốt, dễ gạt gẫm."
Anh lúc trước muốn đi phòng tắm cùng cô tắm uyên ương, nào biết vừa mới đi vào liền thấy cô nhìn chằm chằm lọ kem tây lông trên bồn rửa tay kia, lúc này sợ tới mức liền chạy ra.
Anh xoay người đem cô kéo vào trong ngực, nhớ tới một chỗ xúc cảm kia, người có chút ngứa.
Ngày hôm sau, Ôn Ngọc là trên mặt cảm giác ngứa làm tỉnh.
Cô mở mắt ra, liền nhìn đến mặt Tần Phong phóng đại trước mặt.
"Anh đang làm cái gì?" Ôn Ngọc ngồi bật dậy, nhìn đến Tần Phong tại hướng trên mặt của cô lau xuống thứ gì đó.
"Phụ nữ các em không phải luôn chê mặt mình không đủ trắng không đủ bóng loáng?" Tần Phong nhớ lại lúc trước trong lúc vô tình nghe được thư ký hành chính của anh tán gẫu chuyện về làm đẹp, cười nói, "Anh nghĩ được một biện pháp tốt, có thể cho mặt của em càng bóng loáng."
"Thật sao?" Ôn Ngọc mắt sáng lại sáng, nhưng vừa muốn khen ngợi anh, bỗng nhiên thoáng nhìn trong tay anh cái bình nhỏ quen thuộc kia, trong phút chốc liền cứng lại rồi.
"Kem tẩy lông!" Trong đầu cô chỉ còn lại có cái ý nghĩ này.
Tần Phong vậy mà lấy kem tẩy lông thoa lên mặt cô!
"Anh... Anh khốn nạn!" Ôn Ngọc tức giận đến lập tức đẩy anh ra, nhảy xuống giường bỏ chạy.
Lần này là thật giận rồi!
Lòng thích cái đẹp ai cũng đều có, huống chi cô vẫn lại là cái bộ dáng cực kỳ xinh đẹp! Hiện tại, mặt cô nhẵn nhụi bóng loáng, lại bị anh thoa đầy kem tẩy lông lên mặt!
Ôn Ngọc vừa đi một bên thay đổi sắc mặt một bên khóc, ủy khuất đến muốn thắt cổ rồi.
"Quân nhi!" Tần Phong có chút phản ứng không kịp.
Không đến mức động khí lớn như vậy đi?
"Anh tránh ra!" Ôn Ngọc thấy anh đuổi theo bỏ chạy, nhanh nhẹn chui tọt xuống dưới lầu nghĩ muốn vào toilet rửa mặt, tùy tiện chọn một cái áo khoác bao quấn lên người.
Tất cả động tác siêu cấp nhanh chóng. Tần Phong đuổi theo ra tới thời điểm, cô đã chạy trốn không ảnh rồi.
"Ngăn Ôn tiểu thư lại." Tần Phong một bên gọi điện thoại cho phòng an ninh một bên đuổi theo.
Đúng là đến chỗ cửa lớn, bọn họ lại phát hiện Ôn Ngọc từ đầu liền không đến đây.
Tần Phong tìm một vòng, đều đã không tìm được Ôn Ngọc.
"Thật đúng là rất biết cách trốn chạy." Tần Phong bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nhà Bùi Dịch bên cạnh, hướng tới "Cửa sau" trước anh cùng Ôn Ngọc lần đầu tiên vào đi đến.
Đây là lúc trước anh đặc biệt thiết kế, chính là vì hai nhà đi lại thuận tiện.
Hiện tại, trái lại thành con đường tốt để Ôn Ngọc chạy trốn rồi.
"Năm năm không gặp, trái lại càng ngày càng thông minh." Tần Phong bật cười.
Ôn Ngọc nếu như từ cửa chính đi, phỏng chừng đã sớm bị bắt được.
Bên này, Ôn Ngọc đến chỗ hậu hoa viên nhà Tô Thi Thi, nguyên nhân vì tức giận không để ý đường đi cứ cắm đầu mà chạy, đợi khi phản ứng kịp thời điểm, vậy mà phát hiện chính mình lạc đường rồi!
"Kỳ quái, thấy thế nào đều giống nhau!" Ôn Ngọc đi tới vài vòng trong vườn cây đào, phát hiện nơi này cây cối bất luận nhìn theo hướng nào đều là một dạng, từ đầu tìm đường không ra.
"Đúng, Kim Chỉ Nam!" Ôn Ngọc nghĩ muốn dùng di động tải xuống một cái Kim Chỉ Nam hoặc là bản đồ, nhưng vừa sờ túi tiền mới phát hiện vừa rồi chạy quá mau, không mang theo điện thoại.
"Đại Cẩu Tử, Tiểu Vịnh." Ôn Ngọc la lớn, nghĩ muốn kêu gọi hai con chó.
Nhưng hô hồi lâu, cũng không có phản ứng.
"Thi Thi, cô hẳn không cả chó cũng đều đã mang đi du lịch chứ?" Ôn Ngọc đều đã muốn khóc.
Cô còn không biết, Tô Thi Thi bởi vì là ngồi máy bay tư nhân, đâu chỉ mang theo chó, đến hai con ngựa đều đã mang đi rồi!
Ngay tại lúc cô đi được vừa mệt vừa đói gần như tuyệt vọng thời điểm, nơi xa phát ra giọng Tần Phong nhàn nhạt: "Lại còn muốn chạy nữa không?"
"Tần Phong!" Ôn Ngọc trong lòng vui vẻ, Cô kéo tay áo bò lên cây đào nghĩ muốn thấy rõ ràng Tần Phong ở nơi nào.
"Ngốc ở nơi đó đừng nhúc nhích!" Tần Phong sợ tới mức mặt trắng, khẩn trương chạy đi vào.
Một lúc sau, Tần Phong đem Ôn tiểu thư từ trên cây ôm xuống, nhìn chằm chằm ánh mắt cô hỏi: "Về sau lại còn dám như vậy nữa hay không?"
Ôn Ngọc đang muốn nói chuyện, nghe được di động Tần Phong vang rồi.
Tần Phong ôm cô bất tiện, cô liền hảo tâm giúp anh từ trong túi áo mò mẫn lấy điện thoại.
Vừa thấy, mặt lúc này liền đen.
Điện báo biểu hiện: Lý Hinh Nhi.
Mọi người sáng hảo ~!~
Hôm qua mạng với wat lại dở chứng ko đăng được, hôm nay đăng bù nhé! Dự tính 5c, ai đọc hơm =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...