"Làm sao có thể có máu?" Ôn Ngọc nhìn thấy chuyển phát này sợ tới mức vứt trên mặt đất lại nhặt lên, rất muốn lập tức chạy trốn, nhưng nghĩ đến cái chuyển phát này là kí gửi cho Tần Phong.
Cô bình thường cũng rất thích xem Bát Quái, lúc này trong đầu không ngừng tưởng tượng ra đủ loại chuyện chuyển phát.
"Không được, nếu lỡ có người muốn hại Tần Phong làm sao bây giờ?" Ôn Ngọc lặng lẽ ghé sát vào bao bọc ngửi ngửi, ngửi được đậm mùi máu tươi.
Bên trong này rất có khả năng là máu thật.
"Không được, trước không thể để cho Tần Phong biết." Ôn Ngọc nghĩ muốn ném lại không dám ném, cả đầu đều là bộ dáng Tần Phong bị người hại. Không biết lấy đâu ra dũng khí, vẫn cứ tìm chiếc kéo đem chuyển phát mở ra xem.
"Ọe..." Khi thấy trong bọc thứ kia khi đó, cô mạnh bụm miệng, thiếu chút nữa nôn ra.
Chỉ thấy trong bọc vậy mà có một cái đầu heo máu chảy đầm đìa!
Không sai, chính là đầu heo mới vừa giết. Vừa thấy chính là có người đang đùa dai.
Ôn Ngọc sợ tới mức tay đều đang phát run, kiên cường cố chống muốn tìm manh mối. Bỗng nhiên, ánh mắt của cô rơi vào một tờ giấy trong thùng, cầm lên vừa thấy, mặt liền trắng.
"Tần Phong, đây là đưa cho anh giáo huấn - - Hồng Tinh Huy."
Hồng Tinh Huy!
Hai tay Ôn Ngọc run rẩy được đến giấy đều đã cầm không được, trong đầu đều là nụ cười đáng sợ của Hồng Tinh Huy cái tên biến thái hung dữ kia.
Lúc trước hắn cho người ta đi hãm hại Đổng Sự Trưởng công ty thực phẩm Gia Đằng vô tội thời điểm, chính là cũng khủng bố người ta như thế này.
"Mình liền biết hắn sẽ không bỏ qua mà. Hắn nhất định là biết mình đã trở về, hắn muốn xuống tay với Tần Phong!" Ôn Ngọc nước mắt chưa khô, lại ào ào xông ra.
Cô một bên khóc, một bên đem đầu heo gói lại ném vào trong thùng rác, đem máu trên mặt đất lau khô.
Làm xong này toàn bộ, cả người cô giống như từ trong nước đi ra một dạng, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
"Không được, mình không thể lại ở trong này đợi, mình sẽ hại chết Tần Phong." Ôn Ngọc càng nghĩ càng sợ hãi.
Cô mới vừa trở về, Hồng Tinh Huy đã tìm người kí gửi cho Tần Phong thứ đáng sợ như thế cảnh cáo anh. Nếu hắn thật sự làm...
Ôn Ngọc đã không rảnh suy nghĩ đến chuyện Tần Phong có biện pháp gì, cô tất phải khẩn trương rời đi.
Lúc cô chạy trốn thời điểm, nhớ tới Tô Thi Thi khuyên bảo, cô cắn cắn môi, vẫn lại là gửi cho Tần Phong cái tin nhắn.
"Em đi trước, anh bảo trọng."
Cô một bên gửi tin nhắn, một bên rơi xuống nước mắt.
Nếu vẫn không bị hắn phát hiện thì tốt rồi, trải qua năm năm, hai người một lần nữa mặt đối mặt, hiện giờ lại muốn chia ly, cô thật sự không nỡ.
"Trước... Trước trốn vài ngày nghĩ biện pháp, đúng, Tần Phong đã nghĩ được biện pháp, trước trốn vài ngày là tốt rồi." Ôn Ngọc khóc an ủi chính mình, ngăn cản một chiếc taxi rời khỏi căn hộ.
Bên kia, Tần Phong mới vừa cắt băng khánh thành xong, liền nhận được tin nhắn của Ôn Ngọc.
"Xem ra tiến bộ một chút." Tần Phong cho rằng Ôn Ngọc nghĩ đến chính mình mới gửi tin nhắn, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Nhưng khi anh nhìn đến nội dung tin nhắn, cả người đều đã luống cuống.
"Thư ký Hà, lập tức đi kiểm tra CCTV ở căn hộ." Tần Phong vừa nói một bên liền hướng tới bãi đỗ xe đi đến, hoàn toàn không để ý nơi này còn có nhiều lãnh đạo cùng phóng viên như vậy
"Lại đã xảy ra chuyện?" Hà Hạo Lâm trong lòng bất an, một chút cũng không dám trì hoãn, khẩn trương gọi điện thoại cho bộ phận máy tính công ty để cho bọn họ đi kiểm tra theo dõi.
"Tần tổng!" Lúc trước cùng Tần Phong đứng chung một chỗ Lý Hinh Nhi sốt ruột đuổi theo.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, đã bị vệ sĩ Tần Phong ngăn lại.
"Anh ấy làm sao có thể như vậy!" Lý Hinh Nhi xấu hổ đứng tại chỗ, xấu hổ và giận dữ đến sắc mặt đều đã thay đổi.
Bộ dạng này của Tần Phong, làm cho phóng viên sẽ viết về cô ta như thế nào đây!
Cô ta vốn dĩ còn đang bởi vì Tần Phong bỗng nhiên tìm chính mình tham dự cắt băng khánh thành mà mừng rỡ không thôi, như vậy những chyện xấu này của cô ta đoán từ đầu hẳn không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng đâu nào nghĩ đến, Tần Phong nói trở mặt liền trở mặt.
Nơi xa một cái góc khuất ít người chú ý đến, một chiếc Maybach mày đen đang đậu.
Hồng Tinh Huy ngồi ở trên ghế sau, hạ cuống nửa cái cửa kính xe chính đang nhìn bên ngoài.
"Xem ra, anh ta hẳn là nhận được cảnh cáo của tôi rồi." Hồng Tinh Huy khóe miệng hơi nhếch hiện lên quét xuống xuống tươi cười châm biếm, âm u mà nói.
"Nhị thiếu, đã năm năm qua đi, Tần tổng lá gan hình như càng ngày càng nhỏ rồi." Trợ lý Hồng Kỳ Ngôn ngồi trên ghế lái phụ, quay đầu cười nói.
Hồng Tinh Huy hừ lạnh nói: "Cậu biết cái gì, anh ta chẳng qua là không nghĩ muốn bị khiêu khích mà thôi."
Hắn nói xong nhìn về phía Lý Hinh Nhi, trong mắt hiện lên quét xuống hứng thú: "Thưởng thức của anh ta thật sự là càng ngày càng kém rồi. Người phụ nữ này như thế nào có thể so cùng Ôn Ngọc?"
Nhớ tới Ôn Ngọc, Hồng Tinh Huy tâm tình liền không vui nổi.
Năm năm rồi, cô gái kia vẫn co đầu rút cổ tại Tây Sơn khu biệt thự kia không chịu ra ngoài, hắn đến nay không có biện pháp nhìn thấy cô.
"Tần Phong, anh đã yêu cô ấy như thế, làm sao có thể cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ. Người phụ nữ này, tôi liền làm chuyện tốt, trước giúp anh thu phục vậy." Hồng Tinh Huy trong mắt hiện lên quét xuống hưng phấn.
Hắn chướng mắt Lý Hinh Nhi loại phụ nữ này, nhưng mà nếu đã bị Tần Phong nhìn tới, hắn cảm thấy cướp đoạt để chơi đùa một chút cũng được.
"Kỳ Ngôn, làm theo quy củ đi." Hồng Tinh Huy nâng lên cửa kính xe, tựa vào ở trên ghế, nhàn nhạt nói.
Vâng ạ Hồng Kỳ Ngôn ngồi thẳng thân thể, gật gật đầu.
Xử lý loại chuyện này, anh ta đã sớm quen tay. Chỉ là - -
"Nếu lỡ bị đại thiếu gia biết, vừa muốn..." Hồng Kỳ Ngôn muốn nói lại thôi.
Vừa nhắc tới anh trai mình, Hồng Tinh Huy sắc mặt liền trầm xuống.
Trong năm năm này, anh trai hắn quản hắn càng ngày càng nghiêm rồi. Trước kia đều là do hắn, hiện tại đến chuyện hắn tìm phụ nữ anh trai hắn đều phải bắt đầu nhúng tay.
"Anh ấy là quá an nhàn rồi." Hồng Tinh Huy lạnh lùng nói, "Tìm chút chuyện cho bọn họ làm."
Hắn dừng một chút, bỏ thêm một câu: "Đừng quá giới hạn, để cho anh ấy đừng tới phiền tôi là được."
Vâng ạ Hồng Kỳ Ngôn gật gật đầu, trong lòng lại là không ngừng kêu khổ.
Mỗi lần anh em bọn họ so chiêu, chịu khổ còn không phải bọn họ những thủ hạ này sao.
Mà Ôn Ngọc từ đầu không biết chính mình hiểu lầm rồi. Hồng Tinh Huy chỉ là vì cảnh cáo Tần Phong không được tìm những người phụ nữ khác mới kí gửi cái đầu heo máu chảy đầm đìa kia, từ đầu không phát hiện ra cô.
Cô từ căn hộ kia đi ra, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy được chỗ nào cũng đều không an toàn, sau cùng nhớ tới Tô Thi Thi trước khi rời đi gửi tin nhắn đến nói cô có thể đến nhà cô ấy ở.
"Đúng, đi Thi Dịch. Nơi đó nhiều vệ sĩ như vậy, nhất định cực kỳ an toàn. Tần Phong biết đến đó, hẳn là cũng yên tâm hơn. Nếu anh ấy lo lắng cũng sẽ biết chỗ mà tìm." Ôn Ngọc ở trong lòng nói thầm.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đem nhà mới của bọn họ vẫn như cũ lấy tên là "Thi Dịch". Hiện giờ nơi này đã là một vùng có nhiều trang viên biệt thự vừa mới khai phá. Một số phú hào tính cách khiêm tốn đều đã ở trong này tìm cuộc sống bình yên.
Bên cạnh "Thi Dịch", cũng có rất nhiều hàng xóm.
Chỉ là Ôn Ngọc đến thời điểm, phát hiện nơi này vậy mà đều là người mặt lạ hoắc.
"Quản gia bọn họ không có ở đây sao?" Ôn Ngọc nhìn vị quản gia xa lạ kia, hoài nghi chính mình có phải đi nhầm chỗ rồi hay không.
"Ôn tiểu thư người khỏe, tôi gọi là Nghiêm Tân, là mới tới. Lão quản gia cùng Tiểu Ưu bọn họ, đều đã đi theo tiên sinh và phu nhân đi du lịch rồi. Phu nhân đã dặn dò qua, nếu người tới, để cho chúng tôi tận tình chiêu đãi." Vị quản gia mới kia cung kính nói.
Ôn Ngọc ngẩn ngơ: "Đều đã đi du lịch rồi hả?"
Tô Thi Thi cái người không lương tâm kia, mang theo cả nhà đi du lịch, vậy mà không mang theo cô.
"Tôi biết rõ, ông đi vội vàng đi." Ôn Ngọc gật gật đầu, đi đến phòng khách phía sau do Tô Thi Thi đặc biệt vì cô mà chuẩn bị.
Nơi này là Tứ Hợp Viện kiểu Trung Quốc, đình viện rất lớn. Ôn Ngọc đến trong phòng nghỉ, mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy được an toàn rất nhiều.
Mà cô không biết, Tần Phong đã sắp điên rồi.
Tần Phong chỉ nhìn đến theo dõi trong Ôn Ngọc nhận được một cái bưu kiện chuyển phát sau đó đem nó ném đi. Mà cô sau khi nhận chuyển phát đã xảy ra chuyện gì anh cũng không biết.
Mà anh trở về thời điểm, trong nhà TV đang mở, chính đang truyền phát tin giải trí Bát Quái. Anh cho rằng cô rời đi là vì thấy được tin tức anh cùng Lý Hinh Nhi kia.
Anh hận đến một quyền đánh vào trên màn hình LCD. Chỉ nghe rầm một tiếng, LCD một góc liền nát tan.
Thiên tính vạn tính, lại đem TV cho quên rồi.
Vì không cho Ôn Ngọc Bát Quái, anh cắt internet, vừa lúc cũng che chắn theo dõi. Hiện tại tốt rồi, hoàn toàn không biết cụ thể đã xảy ra cái gì.
"Mặc kệ, trước bắt trở về rồi tính!" Tần Phong cắn răng, cầm cái chìa khóa quyết định đi đến chỗ ở của Ôn Ngọc tìm cô.
Đã gặp lại nhau, anh làm sao có thể lại vẫn có thể chịu được tiếp tục chuyện cùng cô chia li.
Nhưng đến chỗ ở của cô, phát hiện cô từ đầu không ở trong này.
"Ôn Ngọc!" Tần Phong đứng tại trong gian phòng vắng vẻ trống không, chỉ cảm thấy trái tim đều bị người ta đào rỗng một dạng.
Loại cảm giác này, năm năm trước anh đã từng trải qua một lần. Năm năm sau, vẫn còn lại phải trải qua một lần sao?
Ngay tại Tần Phong khó chịu muốn điên thời điểm, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Quân nhi!" Anh nhìn đến điện báo biểu hiện, chỉ cảm thấy chính mình giống như đã chết đi rồi được hồi sinh một dạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...