Bửa tiệc cơm này, ăn được tương đối làm cho người ta tiêu hóa không nổi.
Ôn Ngọc nửa trước vẫn luôn tận cố đút cho hai đứa nhỏ ăn, phần sau bỗng nhiên vẫn xoắn xuýt muốn cùng Tần Phong trở về hay không, cũng không làm sao ăn nổi.
Nhưng cô còn không có suy nghĩ cẩn thận, đã bị Tần Phong hướng trong lòng nhét một đứa bé, sau đó liền mơ mơ hồ hồ bị mang về căn nhà kia rồi.
Ôn Ngọc đứng ở cửa căn hộ, xoắn xuýt cả buổi, rốt cục lấy hết dũng khí: "Cái kia..."
"Ngậm miệng!" Tần Phong lạnh giọng cắt ngang cô, mỗi tay ôm một đứa bé, nhìn cô, "Em cảm thấy được tôi như vậy có thể mở được cửa?"
"Để em." Ôn Ngọc vội vàng nói, nghĩ thầm không phải mở cánh cửa, nhấc tay ấn một cái mà thôi.
Cô theo bản năng mà đem tay đưa đến ổ khóa vân tay, chỉ nghe xoạch một tiếng, cửa mở.
Ôn Ngọc ngẩn người, không nghĩ tới năm năm rồi, Tần Phong vẫn không hủy bỏ vân tay của cô.
"Thất thần làm gì? Muốn để cho tôi mời em đi vào?" Tần Phong vừa nói một bên đi về phía cô.
"Không có." Ôn Ngọc theo bản năng hướng trong phòng một vượt qua, phản ứng kịp thời điểm, mặt đều đã đỏ, xoay người đã nghĩ lui ra ngoài.
Nhưng quay người lại, liền nghe đằng trước xoạch một tiếng, cửa bị đóng lại.
Ôn Ngọc khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự chỉ là nghĩ muốn giúp anh mở cửa một chút.
"Anh ấy hẳn không tưởng là mình cố ý muốn ở lại trong này chứ?" Ôn Ngọc nhớ tới Tần Phong hiện giờ tính tình không nói đạo lý, cảm thấy được anh rất có khả năng sẽ nghĩ như vậy.
"Lại ngẩn người? Còn không qua đây ôm bọn nhỏ đi ngủ." Tần Phong đặt hai đứa nhỏ ở trên ghế sofa, nhíu mày nói.
"A...." Ôn Ngọc khẩn trương đã chạy tới, trước ôm lấy Ngôn Ngôn, nhìn Bùi Nặc nhỏ xinh đang nằm ở trên ghế sofa thật cẩn thận nhìn về phía Tần Phong, "Anh..."
"Tôi bề bộn nhiều việc." Tần Phong không kiên nhẫn hướng thư phòng đi tới.
Căn hộ này được xây dựng theo yêu cầu, thư phòng tại lầu một, phòng ngủ tại lầu hai.
Ôn Ngọc mãi đến khi nhìn đến Tần Phong đi vào thư phòng mới hồi phục tinh thần lại, nhìn cầu thang, yên lặng thở dài.
Xem ra anh ấy thật sự cực kỳ chán ghét cô.
"Thôi, chịu những thứ này cũng là mình tự làm tự chịu." Ôn Ngọc yên lặng an ủi chính mình, ôm Bùi Ngôn hướng tới cầu thang đi đến.
Bùi Ngôn mới năm tuổi, nhưng nhóc con kia bộ dáng đặc biệt mụ mẫm, thật sự nặng.
Ôn Ngọc ôm cậu nhóc đi tới không được mấy bậc thang, cũng có chút mệt mỏi.
Cô không thấy được, cửa thư phòng lặng yên không một tiếng động mở ra, Tần Phong đi ra.
Anh đứng ở ngưỡng cửa thư phòng, lẳng lặng nhìn cầu thang bên này.
"Mệt một chút cũng được, tốt nhất mệt đến gần chết, nhìn em còn khí lực chạy trốn nữa không." Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống ánh sáng.
Anh bây giờ, quả thật nợ Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi một cái nhân tình thật lớn. Chẳng thế thì còn không biết khi nào thì, mới có thể đem cái cô gái cố chấp ngu xuẩn này lôi về nhà đây.
Nhưng nhìn Ôn Ngọc đi hai bước liền ôm Ngôn Ngôn xốc lên, anh tới cùng vẫn lại là không đành lòng, hướng tới sô pha đi đến, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nha đầu Bùi Nặc.
Đối với căn hộ này, Ôn Ngọc quen thuộc hết sức. Vừa rồi cô bị Tần Phong làm sợ tới mức không để ý nhìn chung quanh, lúc này yên tĩnh mới phát hiện, nơi này bố trí vậy mà cùng năm năm trước khi cô rời đi thời điểm giống nhau như đúc.
Thậm chí trên tường bên ngoài cửa phòng ngủ, lại vẫn đặt một gốc cây long cốt Brazil lúc trước Tần Phong cực kỳ ghét bỏ.
Năm năm qua đi, cây long cốt đã thô dài cao rất nhiều, xanh um tươi tốt, mọc sum suê.
Ôn Ngọc đứng ở cửa, yên lặng nhìn vài lần, đẩy ra cửa phòng ngủ.
Năm năm qua, cô có rất nhiều đêm đều đã mơ thấy chính mình trở về đến nơi này, mơ về đến nơi đây toàn bộ. Mỗi lần tỉnh lại, gối đầu đều là ẩm ướt.
"Không nghĩ tới mình còn có thể trở về đến nơi đây. Hai bảo bối nhỏ, mẹ nuôi đây là nhờ phúc các con rồi." Ôn Ngọc hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Ngôn, ôn nhu cười nói.
Trong phòng ngủ bố trí cũng cùng lúc cô rời đi khi đó một dạng. Muốn nói khác biệt, cũng có một chút. Chính là những món đồ chơi lúc trước cô mua đều đã không thấy nữa.
"Không biết có phải bị anh ấy ném đi rồi hay không, chẳng thế thì có thể cho Ngôn Ngôn bọn nhỏ chơi rồi." Ôn Ngọc cảm thấy được có chút đáng tiếc.
Về đứa con đã mất đi kia, năm năm qua đi, cô đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Hiện giờ lại có hai đứa con của Tô Thi Thi ở đây, cô đã triệt để buông bỏ.
Cô đặt Ngôn Ngôn đến trên giường, đứng dậy thời điểm, kinh ngạc nhảy dựng.
Tần Phong ôm Nặc Nặc đứng ở cửa!
"Để em." Ôn Ngọc vội vàng chạy qua, duỗi tay về phía anh.
Tần Phong nhàn nhạt liếc cô một cái: "Em cho rằng tôi ngay cả đứa bé đều đã ôm không nổi?"
Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, trong lòng cực kì ủy khuất.
Không phải chính anh nói anh bề bộn nhiều việc sao? Cô bất quá là muốn giúp anh một phen, để cho anh khẩn trương đi làm việc.
Tần Phong từ bên cạnh cô nhìn thoáng qua, đem đứa nhỏ nhẹ nhàng đặt đến trên giường, thay bọn nhỏ đắp chăn.
"Tần Phong." Ôn Ngọc xa xa nhìn anh, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói, "Hai đứa nhỏ em đã giúp anh đưa... Đưa trở lại. Nếu không có chuyện gì, em... Em trở về..."
"Em không có nghe đến tôi bề bộn nhiều việc?" Tần Phong mặt liền đen.
"Em..."
"Coi chừng bọn nhỏ, tôi đi vội vàng rồi." Tần Phong nói xong, nhìn cũng không nhìn cô một cái, lập tức đi ra cổng đi.
Ôn Ngọc yên lặng thở dài, một chút đều đã không dám phản kháng.
"Ôn Ngọc, là do mày trước đây làm sai. Hiện tại coi như là trả nợ đi." Ôn Ngọc ở trong lòng yên lặng an ủi chính mình.
Nếu không phải lòng có áy náy, cô vừa rồi đã tạo phản rồi.
Bên này, Tần Phong lập tức ra cửa, bước chân lại chậm lại, trong mắt hiện lên quét xuống bất đắc dĩ.
Trước mắt bỏ đi không được đều là trên mặt anh ủy khuất.
"Thật sự là làm cho người ta đau đầu." Tần Phong xoa xoa mi tâm, hướng tới cầu thang đi đến.
Tốt xấu đã từng yêu đến chết đi sống lại, anh đối với tính tình vủa cô hiểu biết hết sức.
Nếu không đối với cô hung hăng, cô gái này phỏng chừng đã sớm vụng trộm trốn rồi. Hiện tại tốt, thành thật cực kỳ.
Trong phòng, Ôn Ngọc xác định Tần Phong đi xa, mới lặng lẽ chạy đến cạnh cửa khép cửa phòng lại, rất lớn nhẹ nhàng thở ra.
"Tính tình của anh ấy sao lại trở nên xấu như thế." Ôn Ngọc có chút đau lòng, "Nhất định là công việc quá mệt mỏi rồi. Mình phải tìm một cơ hội cùng Thi Thi nhắc tới mới được, để cho cô ấy tìm thêm mấy người giúp đỡ anh ấy."
Ôn Ngọc một bên nghĩ, một bên hướng tới tủ quần áo đi đến.
Toàn bộ đều là thuận tay như vậy. Cô theo quán tính mở cửa tủ quần áo ra, tiện tay cầm một cái áo ngủ, hướng tới phòng tắm đi đến.
Đi ra ngoài vài bước mới phản ứng kịp, cô đột nhiên nhìn về phía quần áo trong tay cầm.
Là áo ngủ của cô, kiểu dáng đã có chút lỗi thời, nhưng quả thật là năm năm trước cô từng mặc qua.
"Tần Phong..." Ôn Ngọc nước mắt liền rơi xuống, trong lòng vưa vui mừng lại là khó chịu.
Căn phòng này giống như là bị thời gian giam cầm một dạng, nơi này toàn bộ, lại vẫn cùng năm năm trước giống nhau như đúc.
Ôn Ngọc không biết chính mình khóc bao lâu, mãi đến khi khóc đến không có khí lực, mới rửa mặt thật choáng váng hồ đồ leo lên giường.
Dưới lầu, Tần Phong ngồi trên ghế tựa ở thư phòng, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, lại là cái gì đều đã xem không vào.
Người con gái anh tâm tâm niệm niệm liền ở trên lầu, cùng anh chỉ cách nhau có vài thước viễn. Nhưng anh không có dũng khí đi lên.
"Tần Phong, mày thật có tiền đồ." Tần Phong ôm lấy trái tim đang bang bang nhảy loạn, cực kì khinh bỉ chính mình.
Anh nhìn nhìn cửa, phát hiện vẫn lại là một chút động tĩnh đều không có, càng thêm khinh bỉ chính mình.
Anh cũng không biết chính mình nhìn lén vài lần, trong lòng một mực mong được Ôn Ngọc sẽ vụng trộm chạy đến tìm anh.
Trước kia cô luôn thích kề cận anh, anh làm việc thời điểm, cô hận không thể treo ở trên tay anh.
Nhưng hôm nay a - -
"Tiểu bạch nhãn lang!" Tần Phong căm giận mắng một tiếng.
Năm năm qua đi, Ôn Ngọc cái người nhát gan này quả thật thay đổi rất nhiều.
"Tiểu Phiến Tử, còn nói từ sau gặp được mình, một người ngủ không được. Hiện tại sợ là đều đã đang nằm mơ rồi." Tần Phong trong lòng càng nghĩ càng bực tức.
Anh ở trong này đứng ngồi khó khăn, dùng lớn như vậy mạnh mẽ mới khống chế được chính mình không đi lên tìm cô. Nhưng cô gái vô lương tâm kia, vậy mà một chút đều đã không thèm để ý!
Tần Phong hận trong phòng ngủ không gắn máy theo dõi, như vậy anh cũng được biết tình huống nơi đó rồi.
Ngay tại lúc anh đang miên man suy nghĩ hết sức tập trung, tay nắm cửa thư phòng bỗng nhiên truyền đến một trận động tĩnh.
Tần Phong chưa kịp phản ứng, cửa thư phòng đã bị mở ra, Ôn Ngọc vội vội vàng vàng chạy tiến vào.
Tần Phong sắc mặt chải quét một phen liền nhu hòa lại, cảm thấy được viên mãn rồi.
Nhưng Ôn Ngọc mới mở miệng, triệt để phá ảo tưởng của anh.
"Tần Phong, hai đứa nhỏ... Hai đứa nhỏ không thấy nữa." Ôn Ngọc cầm lấy tay Tần Phong, gấp đến độ sắc mặt tái mét.
Tần Phong ngẩn ra: "Cái tình huống gì? Chậm một chút từ từ nói."
Ôn Ngọc ngoan cố cắn môi dưới, chịu đựng nước mắt, nói chuyện đều đã đang run run: "Em... Em vừa rồi tỉnh lại thời điểm, phát hiện Ngôn Ngôn cùng Nặc Nặc không ở trên giường. Bọn nhỏ... Bọn nhỏ không thấy nữa."
"Tần Phong làm sao bây giờ? Em ở trong phòng ngủ tìm khắp nơi, chỗ nào cũng đều không có."
"Đừng nóng vội, trước tìm xem xem." Tần Phong cũng bất chấp cùng Ôn Ngọc sinh hờn dỗi, lôi kéo cô tiện đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ đem cả căn phòng đều đã lật tung lên, đều đã không tìm được bóng dáng của Bùi Ngôn cùng Bùi Nặc.
Nơi này là lầu 29, không có vân tay mật mã từ đầu vào không được căn phòng này.
Hai đứa nhỏ cứ như vậy, biến mất không thấy tăm hơi rồi.
Cả nhà sáng hảo 😊😊😊😊😊😊
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...