"Các người vui vẻ là được." Trong tiểu viện an tĩnh ở vùng ngoại ô, truyền đến tiếng hai người đàn ông bất đắc dĩ.
Việc đã đến nước này, lại vẫn có thể làm sao. Bùi Dịch cùng Tần Phong lúc này rất có loại cảm giác bình nứt không sợ bể.
Chỉ cần hai vị thai phụ này vui vẻ thì tốt rồi!
Nhất là Ôn Ngọc, hôm nay bị Hồng Tinh Huy xem như khỉ làm xiếc một dạng lôi đi dạo cả ngày, chính đang kìm nén một bụng tức, lúc này vừa lúc ra ngoài giải tỏa.
Tô Thi Thi cũng không sai biệt lắm, chính đang kìm nén mạnh mẽ nghĩ muốn phát tác.
Bùi Dịch cùng Tần Phong yên lặng đối mắt nhìn nhau một cái, rất có ăn ý bảo trì trầm mặc.
Nơi xa, Hỗ Quân Nhạc nhìn bóng lưng bốn người bọn họ rời đi, tâm không biết như thế nào, đập mạnh điên cuồng.
"Xong rồi, tách trà kia khẳng định có vấn đề. Mình chết chắc rồi!" Hỗ Quân Nhạc buồn bực cực kỳ.
Hắn đây là trêu ai chọc ai rồi!
Bên kia, Tô Thi Thi mấy người theo dõi Hồng Tinh Huy đến khách sạn Hồng thị.
"Oa? Người kia không phải trước đó ở trên Truyền Hình thổ lộ vị Lại tiểu thư kia sao?" Mới vừa xuống xe, Tô Thi Thi liền nhìn đến một cái bóng dáng nhìn quen mắt.
Trước mặt người xem cả nước thổ lộ, bộ dáng còn không tồi, nghĩ muốn không nhớ kỹ đều đã khó.
Bùi Dịch đỡ eo Tô Thi Thi, cau mày nói: "Nhìn đường."
Tô Thi Thi vãn trụ cánh tay anh, thú vị hỏi han: "Anh có phải trước tiên coi em như con gái mà nuôi dạy rồi hay không?"
Bùi Dịch sắc mặt ửng đỏ, mím môi, không nói.
Bên kia, Ôn Ngọc tình huống cũng không khá hơn chút nào. Bởi vì ngẩng đầu nhìn người, bị Tần Phong trừng hai mắt nhìn.
"Phụ nữ có thai không ai lớn hơn." Ôn Ngọc tức giận nói.
Tô Thi Thi nghĩ muốn phụ họa, lườm mắt nhìn gặp Bùi tiên sinh trầm trầm sắc mặt, yên lặng ngậm miệng lại.
"Các người xem, người kia là Hồng Tinh Huy đi?" Ôn Ngọc bỗng nhiên chỉ vào thang máy trong đại sảnh của khách sạn phía trước nói.
Tô Thi Thi ngẩng đầu vừa thấy, thật đúng là, lúc này đối với Ôn Ngọc nói: "Ôn tiểu thư, tôi phát hiện Bát Quái cũng là phải có thực lực."
Cô vừa rồi liền không phát hiện, Ôn Ngọc hiển nhiên là cao thủ trong giới Bát Quái.
Bùi Dịch cùng Tần Phong hai người, mím môi, làm như không có nghe đến.
Hai người trong lòng hiện tại chỉ có một nghĩ cách: Về sau không thể để cho hai người phụ nữ này ở chung một chỗ!
"Xem ra, Hồng Tinh Huy thật sự trúng chiêu rồi." Tô Thi Thi ngoạn chơi cánh tay Bùi Dịch, hướng tới khu nghỉ ngơi của khách sạn đi đến.
Lúc này, bên kia trước thang máy dừng lại vài người. Hồng Tinh Huy đang được trợ lý của hắn đỡ, tựa hồ đang phát giận.
Mà vị Lại tiểu thư kia chính đang hướng tới Hồng Tinh Huy đi đến.
"Nhìn dáng vẻ của hắn, có phải phản ứng có phần lớn hay không?" Tô Thi Thi tính tính thời gian, phát hiện từ khi bọn họ bỏ thuốc đến bây giờ còn không có vượt qua nửa giờ, nhưng Hồng Tinh Huy nhìn qua giống như là thuốc phát tác một giờ rồi.
"Cái thứ đó của anh có thể đảo ngã một con trâu." Tần Phong mặt không chút thay đổi phun ra một câu.
Tô Thi Thi sắc mặt cứng đờ: "Xong rồi, em để cho Dương Dũng mua cũng là dược tính rất mạnh."
"Chúng ta... Vẫn lại là đi thôi?" Ôn Ngọc nhỏ giọng đề nghị nói.
Cô nghe Tô Thi Thi nói qua lúc trước Bùi Dịch cùng Tần Phong cho chồng trước Tô Thi Thi uống một loại thuốc rất lợi hại, trực tiếp đem Hà Chí Tường cho phế đi.
Bọn họ - - hiện tại chạy trốn tới nơi khác còn kịp hay không?
"Nghĩ lung tung cái gì!" Tần Phong gõ hạ đầu cô, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bốn phía, "Nếu đến đây, liền thuận tiện ăn một bữa cơm rồi mới trở về."
Bùi Dịch gật đầu: "Tôi cũng đói bụng."
Hai cô gái lại như bị kim đâm trúng chỗ nào.
"Vẫn lại là trở về đi." Tô Thi Thi lặng lẽ kéo kéo tay áo Bùi Dịch.
Ôn Ngọc kéo kéo tay Tần Phong: "Nhanh lên đi, cô gái kia đến đây rồi."
Tô Thi Thi ba người đều là sửng sốt, ngẩng đầu vừa thấy, phát hiện là Lại Tân Đồng.
Bùi Dịch cùng Tần Phong sắc mặt chải quét một phen liền ngay ngắn lên, nhàn nhạt nhìn Lại Tân Đồng.
Lại Tân Đồng mặc một bộ quần áo màu trắng sang trọng, trang điểm tinh xảo, đi đường tư thái tao nhã, không nóng không vội, cùng Tô Thi Thi và Ôn Ngọc quân đều là hai loại người.
Cô ta thẳng tắp đi tới trước mặt Ôn Ngọc, mặt không chút thay đổi nhìn cô.
Tô Thi Thi bình tĩnh ngồi thẳng tư thế, tay lại đột nhiên bị Bùi Dịch đè lại.
Bùi Dịch dụng ánh mắt ý bảo cô an tâm một chút chớ vội nóng nảy.
Trái lại, bị để mắt Ôn Ngọc, giống như người không việc gì một dạng, lúc này cũng đang tò mò nhìn Lại Tân Đồng.
"Cô không đẹp bằng trên tivi nha." Ôn Ngọc nhìn một hồi, đột nhiên bắn ra một câu.
Tô Thi Thi vội vàng quay đầu, sợ trước cười ra tiếng.
Lại Tân Đồng sắc mặt cũng là cứng đờ, có chút theo không kịp suy nghĩ của Ôn tiểu thư.
Bên kia, Hồng Tinh Huy đã bị đỡ tiến vào thang máy, trong đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại.
"Tôi có phải đẹp hơn hay không?" Ôn Ngọc gặp Lại Tân Đồng nhìn chằm chằm vào chính mình xem lại không nói lời nào, cảm thấy được phải nói chút gì phá trầm mặc.
Lại Tân Đồng trong mắt hiện lên quét xuống nhìn chăm chú, gặp Ôn Ngọc không giống như là nói đùa, trong lòng hiện lên một tia nghi hoặc.
"Tinh Huy thích loại người đần độn?" Lại Tân Đồng trong lòng có chút không xác định.
"Lại tiểu thư, cô có biết nhìn chằm chằm người khác như vậy là hành vi rất không lễ phép không." Tần Phong nhìn thấy vẻ mặt của Lại Tân Đồng, sắc mặt trầm tiếp xuống.
"Không sao cả, cô ta muốn nhìn để cho cô ta nhìn đi. Dù sao có nhìn hay không, cô ta cũng xem em như kẻ địch, nhìn trong lòng cô ta ngược lại sẽ dễ chịu một chút." Ôn Ngọc thật sự quơ quơ tay Tần Phong.
Lại Tân Đồng nháy mắt thân thể cứng đờ, đối với Ôn Ngọc phán quyết nháy mắt liền thay đổi.
Cô gái này không ngốc, ngược lại cực kỳ thông minh!
"Khó trách Hồng Tinh Huy sẽ nhìn tới cô."
Lại Tân Đồng lộ ra quét xuống tươi cười: "Các vị ngại quá, thất lễ rồi."
Cô nói xong, nhìn sâu Ôn Ngọc một cái, có điều ngụ ý phun ra hai chữ: "Cảm ơn."
Cô nói xong, tiện xoay người hướng tới thang máy đi đến.
"Cứ như vậy?" Ôn Ngọc một bộ nghĩ muốn kéo cô trở về nói vài câu gì đó, lại thất vọng rồi.
"Tới cùng là ai cảm thấy được cô ấy sẽ chịu thiệt?" Tô Thi Thi ru rú ở trong lòng Bùi Dịch, vừa buồn cười lại là bất đắc dĩ.
Ôn tiểu thư như vậy, liền tính tới mười cái tình địch đều sẽ không chịu thiệt đâu nhỉ?
Bùi Dịch xoa tóc Tô Thi Thi, vẻ mặt thê nô nói: "Vợ yêu nói rất đúng."
"Ặc..." Tần Phong vẻ mặt chịu không nổi bộ dáng của hai người kia, đảo mắt liền vẻ mặt sủng nịch nhìn Ôn Ngọc, "Em vừa rồi biểu hiện hết sức tốt, lát muốn ăn cái gì tùy tiện gọi."
Ôn Ngọc vừa nghe ăn, không tự giác cảm thấy được có chút ghê tởm, bịt miệng nôn khan một trận.
Tần Phong vội vàng nâng cô dậy: "Vẫn lại là trở về đi."
Tô Thi Thi hai người cũng đứng lên, không có tâm tư tiếp tục xem náo nhiệt.
Hồng Tinh Huy bị Lại Tân Đồng xử lý, bọn họ lúc này lại đến phá cũng có chút quá đáng rồi.
Nơi xa, Lại Tân Đồng nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt có chút phức tạp.
"Ôn Ngọc, là cô cho Tinh Huy uống thuốc đi? Tôi quả thật muốn cám ơn cô chế tạo cho tôi cơ hội này. Nhưng mà..." Cô ta quay đầu nhìn về phía thang máy, trong mắt hiện lên quét xuống kiên định, "Tôi hẳn không để cho bất luận kẻ nào cướp đi hắn!"
Cô theo đuổi Hồng Tinh Huy mười mấy năm, từ lúc còn nhỏ bắt đầu liền vẫn nhớ kỹ hắn. Đối với chuyện của Hồng Tinh Huy rõ như lòng bàn tay, bao gồm cả việc hắn gần đây cảm thấy hứng thú với Ôn Ngọc.
"Ôn tiểu thư, hi vọng cô với Tần Phong của cô vẫn hảo hảo." Lại Tân Đồng sau cùng nhìn thoáng qua, xoay người hướng tới thang máy đi đến.
Bên ngoài khách sạn, Ôn Ngọc đột nhiên khiếp sợ tại chỗ không đi rồi.
Bùi Dịch xa xa nhìn lên, kéo Tô Thi Thi liền chuẩn bị đi.
"Thi Thi, tôi với cô cùng trở về có được hay không?" Ôn Ngọc ló đầu ra, hướng tới Tô Thi Thi ngoắc.
Tô Thi Thi cười gật đầu: "Bánh táo đỏ bà nội đều đã làm cả ngày, liền chờ cô đến ăn."
Ôn Ngọc vừa nghe liền đói bụng, xoa bụng đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Phong: "Liền đi ăn một bữa cơm có được hay không? Đây là món em duy vừa nghe đến lại không buồn nôn rồi."
Tần Phong yên lặng thở dài.
Anh có thể phản đối sao?
Anh dám phản đối sao?
Anh nở phản đối sao?
Bùi Dịch sắc mặt trầm trầm liếc mắt nhìn anh một cái, có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ý tứ hàm xúc rõ ràng.
Lúc trước mới vừa đạt thành hiểu ngầm, không cho hai cô ở cùng một chỗ, Tần Phong nhanh như vậy liền tước vũ khí đầu hàng rồi.
"Cậu lại hơn tôi được chỗ nào đâu." Tần Phong ghé sát vào bên người Bùi Dịch, hèn mọn nói.
Bùi Dịch âm thầm xé toác anh liếc mắt một cái: "Ít nhất tôi đem tình địch của mình thu phục rồi."
Tần Phong chán nản: "Là người nào giúp đỡ cậu cùng thu phục?"
Bùi Dịch lướt mắt nhìn Tô Thi Thi: "Vợ yêu của tôi."
"Cậu!
Tần Phong tức giận đến không nghĩ muốn nói chuyện, đi qua dắt tay Ôn Ngọc, nói không dùng đến não liền bung ra: "Quân nhi, em thích nhà Thi Thi như vậy, liền ở nhiều vài ngày."
Ôn Ngọc sửng sốt, lập tức vui mừng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Thật sự?"
Giả...
Tần Phong hận không thể tát mình một cái. Phía sau, Bùi Dịch sắc mặt đã xanhrồi.
Hụ hụ, mưa, đường sình, nước ngập mà hệ thống lỗi không làm việc được, dự là ngồi tới tối nữa rồi đó T.T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...