Chú À! Đừng Nên Thế!

"Bùi Dịch, cậu phải bình tĩnh một chút. Hệ thống kích nổ ngay trên người Hỗ Sĩ Minh, nếu lỡ chọc giận hắn, hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Tần Phong giữ chặt Bùi Dịch muốn hướng về biệt thự, vẻ mặt thận trọng vô cùng.

Bùi Dịch nhìn nhìn phía trước, ánh mắt có chút phức tạp.

Từ lúc vừa rồi bắt đầu Tô Thi Thi nằm xuống ngủ trưa, anh liền nhìn không tới tình huống của cô rồi. Chỉ nhìn đến Hỗ Sĩ Minh vẫn ngồi ở bên cạnh nhìn cô.

"Tần Phong, như vậy tiếp tục tôi sẽ điên. Cô ấy tất phải ở trong tầm mắt tôi!" Bùi Dịch kéo tay Tần Phong ra, cũng không quay đầu lại hướng tới biệt thự đi đến.

Anh mặc đúng là quần áo của người vừa rồi giao hàng đến, trên tay mang theo thức ăn mà tên kia mua cho Tô Thi Thi.

Trong lúc này, tất cả rừng cây nhỏ không khí đều đã ngưng trọng vài phần, tất cả mọi người nín thở chăm chú nhìn, nhìn chăm chú vào Bùi Dịch dần dần đi xa.

Bùi Dịch không có đi gõ cửa lớn, mà là từ chỗ trước bị nổ tung bò đi vào.

Thân thủ của anh cũng không tệ lắm, một cái xoay người, nhẹ nhàng vào trong căn nhà.

Biệt thự lầu một cực kỳ an tĩnh, chỉ có nơi xa tiếng chim hót vang vọng ở trong phòng, trừ lần đó ra, cũng không có cái thanh âm khác.

Bùi Dịch sớm liền biết vị trí của Tô Thi Thi, tiến vào phía sau liền hướng nơi đó xem qua.

Chỉ tiếc từ góc độ của anh bị sô pha chặn, nhìn không tới Tô Thi Thi.

Bùi Dịch mang theo túi lớn, lặng không tiếng động hướng tới nhà ăn đi đến.

Từ nơi này, nên là có thể nhìn đến tình huống trên sô pha.

Quả nhiên, đi tới vài bước, tầm mắt liền mở rộng ra.


Đang lúc Bùi Dịch nhìn đến bộ dáng Tô Thi Thi khi đó, vốn là sửng sốt, rồi sau đó có chút bất đắc dĩ cười cười.

"Tiểu bạch nhãn lang, ngủ được trái lại rất ngon."

Chỉ thấy Tô Thi Thi đem bàn trà cùng sô pha hợp lại thành một chỗ, cả người nằm nghiêng ở trên ghế sofa, trong lòng ôm một cái gối ôm, khẽ nhếch miệng, hô hấp vững vàng, hiển nhiên là ngủ được cực kỳ say.

Nhìn đến cô mạnh khỏe, anh an tâm.

Đột nhiên, Bùi Dịch tầm mắt liền ngưng lại, nhìn Hỗ Sĩ Minh ngồi ở bên cạnh người Tô Thi Thi, cau mày.

Hỗ Sĩ Minh một mực nhìn chằm chằm Tô Thi Thi, nhìn đặc biệt chăm chú. Bùi Dịch tuy nhìn không tới vẻ mặt của hắn, nhưng mà cũng có thể tưởng tượng ra.

Bọn họ đều là đàn ông, lại là tình địch, có đôi khi lại có một loại đặc biệt "Hiểu ngầm", Bùi Dịch không cần xem đều biết, lúc này ánh mắt Hỗ Sĩ Minh sâu đậm tình!

Bùi Dịch âm thầm xiết chặt quả đấm, trong đầu rất nhanh suy tư về việc lúc này đi qua đó một mình đấu thắng hắn không.

Nhưng ngay sau đó, thân thể của anh mạnh cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm Hỗ Sĩ Minh.

Chỉ thấy Hỗ Sĩ Minh chậm rãi giơ lên tay phải, trên tay hắn cầm một cái điều khiển từ xa lắc lắc.

Cái điều khiển từ xa kia có một loạt con số, thô sơ giản lược vừa thấy khoảng chừng 20 cái.

"Điều khiển từ xa kích nổ bom..." Bùi Dịch động cũng không dám động, toàn thân căng thẳng.

Hỗ Sĩ Minh vẫn như cũ đang nhìn Tô Thi Thi, không quay đầu. Hắn cầm điều khiển từ xa, chậm rãi lay động một phen, như là đang cảnh cáo Bùi Dịch.

Bùi Dịch ánh mắt rùng mình, chân lại kìm lòng không đậu lui về phía sau, hướng tới đối diện cửa sổ phòng bếp thối lui.


Lặng lẽ đi vào, lại lặng lẽ rời đi. Trừ bỏ một túi thức ăn anh mang đến ra, không lưu lại một tia dấu vết.

"Thi Thi, đừng sợ." Bùi Dịch sau cùng thâm sâu nhìn thoáng qua Tô Thi Thi đang ở trên sofa ngủ say, xoay người chống đỡ cửa sổ, lộn ra ngoài.

Ngay tại Bùi Dịch rời khỏi  biệt thự trong tích tắc đấy, Hỗ Sĩ Minh cũng chậm rãi phóng hạ điều khiển từ xa, thu vào trong lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Thi Thi.

Bùi Dịch rời đi hơn mười thước, mới giựt mình cảm giác chính mình toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

"Sao lại thế này?" Tần Phong đón chào, lo lắng hỏi.

Vừa rồi một màn kia bọn họ đã sớm thông qua Ống Nhòm thấy được, chỉ là không biết cụ thể chuyện gì xảy ra.

Bùi Dịch nhíu hạ mi, trầm giọng nói: "Trong biệt thự có theo dõi. Có người tiến đến gần sẽ phát cảnh báo cho hắn."

"Đáng chết!" Tần Phong khẽ nguyền rủa một tiếng, "Xem ra chúng ta vẫn lại là coi thường hắn!"

"Vậy bây giờ chỉ có thể đợi đến tối rồi." Tần Phong nhìn nhìn sắc trời, nói.

Bùi Dịch lắc đầu: "Bầu trời tối đen cũng vô pháp thay đổi cái gì."

Anh đã mơ hồ hiểu được Hỗ Sĩ Minh muốn làm cái gì. Nhưng anh vậy mà cái gì đều đã không thể làm! Chỉ có thể ở trong này trơ mắt nhìn.

"Có lẽ, cái mục đích của hắn chính là muốn để cho tôi trơ mắt nhìn." Bùi Dịch nói một câu khó hiểu, xoay người hướng tới rừng cây nhỏ đi đến.

Tần Phong nhìn thoáng qua biệt thự, đuổi theo hỏi: "Thi Thi tình huống như thế nào?"


Vừa nhắc tới cái tiểu bạch nhãn lang kia, Bùi Dịch rốt cục nở một nụ cười, phun ra mấy chữ: "Rất tốt!"

Ăn ngon, ngủ ngon, cũng không phải là rất tốt!

Tô Thi Thi tỉnh lại thời điểm, vậy mà đều đã là bốn giờ chiều rồi. Cảm giác giấc ngủ này, ngủ được cũng thật đầy đủ lâu.

Cô ngồi dậy, bị người bên người làm hoảng sợ: "Anh hẳn không ngồi ở chỗ này nhìn tôi bốn giờ đi?"

Hỗ Sĩ Minh nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Phải. Làm sao vậy?"

"Ha ha..." Tô Thi Thi cười khan một tiếng, "Chính là anh râu ria xồm xàm tạo hình thật sự có chút đáng sợn, ảnh hưởng dưỡng thai."

Hỗ Sĩ Minh sửng sốt, lập tức không biết như thế nào, vậy mà ngây ngốc cười rộ lên.

Tô Thi Thi chịu không nổi run run một phen, đứng lên bình tĩnh nhìn quanh một phen bốn phía.

"Đều đã lâu như vậy, Bùi Dịch không có khả năng một chút động tĩnh đều không có." Cô một bên nhìn ngó một bên hướng bên cạnh phòng khách đi, chợt thấy trên bàn cơm bày đặt một cái túi lớn cực kỳ dễ bị trông thấy.

"Cái kia là - -" Tô Thi Thi tâm mạnh nhảy một phen.

Cái túi lớn kia là mẹ chồng cô tiêu hơn 30.000 mua để đựng đồ ăn, Tô Thi Thi lúc ấy giận gần chết, cố ý đem cái túi lớn này cầm trở về. Về sau giống như quên ở trên xe quên lấy ra rồi.

Tô Thi Thi tốc độ đầu óc xoay xoay suy nghĩ, nhớ tới trước khi ngủ trưa Hỗ Sĩ Minh đã gọi điện thoại kêu người đưa đồ ăn đến, kết hợp tình huống trước mắt, lập tức hiểu rõ ra.

"Hẳn là Bùi Dịch đã tới rồi!" Tô Thi Thi tim đập một phen, có chút kích động.

Cô hiểu biết Bùi Dịch, lấy tính tình của anh nhất định sẽ thân tự trà trộn vào.

"Hỗ Sĩ Minh, anh có phải trong thức ăn của tôi bỏ thuốc ngủ của tôi hay không, tôi làm sao có thể ngủ lâu như vậy!" Tô Thi Thi đột nhiên nổi tính tình.

Hỗ Sĩ Minh sửng sốt, rất nhanh đi tới đưa tay rờ lên trên trán cô: "Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Trong đồ ăn tôi cái gì cũng chưa bỏ, em nếu là không thoải mái lập tức nói cho tôi biết, tôi gọi bác sĩ."


Tô Thi Thi nghe được sau cùng một câu, giận dễ sợ: "Tóm lại, chính là không muốn để cho tôi rời khỏi nơi này đi?"

Cô nói xong, liền hướng nhà ăn đi đến.

Hỗ Sĩ Minh sững sờ nhìn dáng vẻ cô thở phì phì, khóe miệng kìm lòng không đậu cong lên.

"Em cái dạng này, thật tốt." Hắn phát hiện, chính mình càng ngày càng tham lam hơn rồi.

Thậm chí có điểm không nỡ rồi.

Mà Tô Thi Thi mở ra cái túi vừa lại xấu lại đắt tiền kia, lập tức ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy trên đống đồ ăn kia bày đặt mấy cái lọ thủy tinh, bên trong đều là cam đã lột vỏ sạch. Một mảnh lại một mảnh, ngay ngắn chỉnh tề xếp ở trong bình. Mặt khác còn có một lọ khác chính là quả nho đã được lột kỹ, nhìn có chút bầy nhầy.

Đây là hai loại hoa quả cô trong khoảng thời gian này thích ăn nhất.

Tô Thi Thi nước mắt liền rớt xuống, hận không thể lập tức lao ra nhào vào trong lòng Bùi Dịch.

Nhưng cô không thể, cô chỉ có thể không rên một tiếng ôm lấy ba cái bình hướng tới sô pha đi đến.

Cô cúi đầu, đi được không nhanh không chậm. Lệ nhỏ giọt từng giọt nện xuống trên lọ thủy tinh, như muốn khai ra hoa tới.

Cô không thấy được, đứng ở phía xa Hỗ Sĩ Minh, trong mắt bỗng nhiên sinh đau lòng.

"Nếu biết sẽ làm cho em khóc, tôi liền không để cho hắn vào được." Hỗ Sĩ Minh ở trong lòng yên lặng nói, hướng tới sô pha đi đến.

Tô Thi Thi cũng không quản hắn, trái lại tự ăn cam, coi hắn không tồn tại.

"Tô Thi Thi." Hỗ Sĩ Minh giống như không hề tính toán chỉ là nhìn cô, nghĩ muốn cùng cô nói chuyện với nhau.

"Em cùng Bùi Dịch, trước kia ở nhà đều làm những gì?" Hắn hỏi ra một cái vấn đề để cho Tô Thi Thi cảm thấy ngoài ý muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui