"Thi Thi!" Ôn Ngọc nhìn đến Tô Thi Thi ở phía trước bị phóng viên vây quanh, gấp đến độ mắt đều đã đỏ, mang theo túi xách liền chạy tới.
Trên đường thiếu chút nữa trẹo chân, cô khom lưng cởi giày cao gót, đi chân trần vọt tiến vào.
"Các người tránh ra, cô ấy là phụ nữ có thai, đừng dọa đến cô ấy!" Ôn Ngọc liền cùng biến thành người khác một dạng, thô bạo vọt vào đám người, ôm cổ tay Tô Thi Thi, quay đầu trừng mắt nhìn những phóng viên này.
"Dù có chuyện gì đều đã không có quan hệ gì với cô ấy, các người đi tìm Bùi Dịch cùng Tần Phong hỏi đi!" Ôn Ngọc gặp đến trong đám phóng viên có người cô quen biết, đỏ mắt vành mắt nói một tiếng "Xin nhờ rồi.", sau đó liền lôi kéo Tô Thi Thi đi vào trong.
Tô Thi Thi vẫn đều là lờ mờ. Trong đầu tới tới lui lui đều là câu nói "Bán nước" kia, trong lòng tự trách lại khó chịu.
"Tô tổng!" Bảo an cùng thư ký mang theo người chạy tới thời điểm, Tô Thi Thi bọn họ đã đến trong cao ốc, mấy người sợ tới mức mặt đều có chút tái.
"Tô tổng thật sự thực xin lỗi, bọn họ trốn ở chỗ khác, chúng tôi không phát hiện." Thư ký sốt ruột giải thích nói.
Cho đến lúc này, Tô Thi Thi mới lấy lại tinh thần, hướng về phía cô bài trừ một nụ cười tươi tắn: "Tôi không sao, chỉ là bọn họ lập tức lao tới tôi có chút lờ mờ. Lên đi."
"Cô coi chừng một chút, vừa rồi bọn họ có đụng vào cô hay không?" Ôn Ngọc sợ tới mức thiếu chút nữa khóc rồi, lo lắng vô cùng.
Cô biết Tô Thi Thi không phải người yếu ớt đến bị dọa lờ mờ, mà là vì lời những phóng viên này nói.
"Thi Thi!" Phía sau truyền đến một trận tiếng bước chân, Bùi Dịch cùng Tần Phong vô cùng lo lắng chạy đến.
"Thực xin lỗi, là anh sơ sót." Bùi Dịch gắt gao ôm Tô Thi Thi, tay đều đang phát run.
Anh thật không tưởng tượng được nhiều phóng viên vây như vậy, nếu lỡ xảy ra chút gì ngoài ý muốn...
"Em không sao, thật sự không có việc gì." Tô Thi Thi vội vàng an ủi.
Cho dù trong lòng nhiều khó chịu, cũng không dám để cho anh nhìn ra tới. Cô biết chính mình làm sai, lúc ấy mặc dù có nghĩ đến loại khả năng này, nhưng mà tuyệt đối không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế.
Bên cạnh, Tần Phong trong tay cầm theo một đôi giày cao gót, đi tới trước mặt Ôn Ngọc. Anh không nhìn cô, cũng không nói chuyện, yên lặng ngồi xổm xuống thân thể.
Ôn Ngọc thân thể cứng đờ, có chút không biết làm sao, theo bản năng đã nghĩ lui về sau.
Tần Phong nhanh tay bắt được mắt cá chân của cô, đem giầy đưa tới.
Ôn Ngọc không được tự nhiên cực kỳ, cũng không phải giống như trước như vậy sợ tới mức thất kinh, mà là bài xích.
Nhưng cô vẫn lại là vươn chân ra, yên lặng mang giày vào.
"Bùi Dịch." Tô Thi Thi cầm cổ tay Bùi Dịch, quay đầu nhìn thoáng qua hai người bên cạnh, nhỏ giọng hỏi, "Bọn họ tới cùng làm sao vậy?"
Cô rõ ràng cảm giác được Ôn Ngọc cùng Tần Phong thái độ đều đã rất kỳ quái.
"Cậu ấy không nói." Bùi Dịch nhíu mày nói.
Gần đây trong khoảng thời gian này, Tần Phong lúc rảnh rỗi liền ngẩn người, đến Bùi Dịch đều có chút lo lắng rồi. Nhưng hỏi anh, lại cái gì cũng không chịu nói.
"Thi Thi, tôi hẹn người ta bàn chút chuyện, đi trước rồi." Ôn Ngọc mang giày xong, bỗng nhiên đối với Tô Thi Thi nói, sau đó không đợi Tô Thi Thi trả lời, liền đi rồi.
"Ngọc..." Tô Thi Thi lo lắng cực kỳ, rất muốn đuổi theo ra.
Tần Phong ngăn lại cô: "Cho cô ấy chút thời gian đi."
"Tới cùng làm sao vậy? Là vấn đề trong nhà cô ấy sao?" Tô Thi Thi hỏi.
Cô mơ hồ cảm thấy được, hình như từ lần trước Tần Phong đi gặp cha mẹ trở về, hai người liền có mâu thuẫn.
Tần Phong mím môi, không có trả lời.
Tô Thi Thi thấy thế, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nói: "Chờ cô ấy trở lại, tôi cùng cô ấy nói chuyện."
"Cảm tạ." Tần Phong vẫn như cũ cúi đầu, cảm xúc có chút giảm.
Tô Thi Thi thật là lần đầu tiên nhìn thấy anh có cái bộ dạng này, trong lúc này lo lắng càng nhiều hơn.
Sau cùng vẫn lại là Bùi tổng nhìn không được, trực tiếp kéo áo theo Tần Phong, lãnh khốc nói: "Đi, đi đánh một trận. Gần đây nộ khí lớn."
"Đánh liền đánh. Không được, nếu là tôi đánh thắng, cậu không thể ghi hận." Tần Phong giống như lập tức sống lại, nói xong không quên nhắc nhở Tô Thi Thi, "Em cũng một dạng! Không được tính sổ sau."
"Đi thôi." Tô Thi Thi khoát tay, đi theo thư ký hai người xoay người vào thang máy.
Mãi đến trở lại trong văn phòng, Tô Thi Thi mới yên lặng thở dài.
"Các người đều sợ tôi áp lực lớn, tôi không phải là mang thai thôi sao, có như thế yếu ớt à?" Tô Thi Thi nhìn dưới lầu phóng viên còn chưa chịu rời đi, thì thào tự nói.
"Nhất định sẽ có biện pháp." Tô Thi Thi hít một hơi thật sâu.
Cô biết Bùi Dịch lúc này hẳn là đi nghĩ biện pháp, đánh nhau chỉ là một cái cớ mà thôi.
Quả nhiên, Bùi Dịch cùng Tần Phong trực tiếp lái xe đi công trình thôn Thành Trung.
Bên trong xe, Tần Phong cau mày, rất không đồng ý kế hoạch của Bùi Dịch: "Cậu tốt nhất suy nghĩ cho kĩ. Nếu thực đem công trình bùng nổ, vậy tội danh trước kia đã có thể thành sự thực rồi."
Bùi Dịch tự mình lái xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ tay lái, mặt không chút thay đổi nói: "Ít nhất phải làm bộ làm tịch."
Tần Phong nâng trán, cứng ngắc liền gật gật đầu, thật sự vô lực châm chọc: "Khó trách Hỗ Sĩ Minh liều mạng muốn dồn cậu vào chỗ chết! Người như cậu, thật sự thật là đáng sợ!"
Bùi Dịch đi đến thôn Thành Trung chính là muốn để Hỗ Sĩ Minh xem! Để cho hắn nghĩ anh sẽ động tay động chân...
"Hắn biết, Dace sẽ ra tay. Tôi ngược lại cực kỳ muốn nhìn một chút bộ dáng Hỗ Sĩ Minh quỳ liếm vị quý tộc Âu châu kia." Tần Phong ánh mắt sắc bén, lộ ra thấy lạnh cả người.
"Nếu có thể, tôi không nghĩ muốn lại cùng hắn đấu tiếp." Bùi Dịch có chút mệt mỏi nói.
Một trận chiến tranh này, anh là cảm thấy được càng ngày càng không có ý nghĩa rồi.
"Cậu muốn đi tìm Ôn tiểu thư không?" Bùi Dịch đột nhiên hỏi.
Tần Phong sửng sốt, thần sắc có chút mất tự nhiên: "Cô ấy không nghĩ muốn nhìn đến tôi."
Bùi Dịch châm chọc quăng nhìn anh liếc mắt một cái: "Không phải chỉ là không được nhạc phụ tương lai nhìn trúng, vậy mà đã làm cậu sợ."
Tần Phong phiền não gào gào tóc: "Chúng ta trước đây còn trẻ muốn ngoạn chơi nhiều một chút, giờ cũng đã thay đổi rồi. Lúc ấy thái độ của cha cô ấy, tôi vẫn nhịn không được..."
Nhất thời nhịn không được, đem Lão Trượng Nhân cho đánh.
Loại này nói, Tần Phong thật sự không mặt mũi nói ra.
Nhưng lúc ấy anh thật sự quá giận rồi. Anh cũng là khi đó mới biết được, Ôn Ngọc kia tính tình là di truyền người nào!
Nhìn đến Bùi Dịch lại nén cười, Tần Phong khô cằn giải thích nói: "Tôi cũng không thật sự đánh. Chỉ là không cẩn thận xô đẩy một phen, chính ông té xuống."
Hiện tại, cha của Ôn Ngọc - - lúc trước anh cường đoạt cướp lấy Tiểu Hồng Mã con ngựa giống của trang trại, lại vẫn nằm ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng.
Có thể nghĩ, Ôn Ngọc kia có tính tình giống cha mình sẽ như thế nào đối với anh rồi.
Tần Phong nghĩ tới đây liền phiền lòng: "Cô ấy khi đó cũng nói với tôi rất nhiều lời ngoan độc, một chút cũng không đứng về tôi. Tôi mới đúng là người muốn bên cạnh cô ấy qua nửa đời sau, cũng không phải cha cô ấy."
Tần Phong càng nói càng ủy khuất.
Bùi Dịch kìm nén cười, không biết như thế nào, tâm tình bỗng nhiên tốt lên rồi.
"Hại bạn!" Tần Phong trợn trắng mắt nhìn anh.
Vừa lúc lúc này, xe đến chỗ cửa lớn một kỳ công trình thôn Thành Trung thôn, Bùi Dịch dừng xe rất nhanh xuống xe.
Tần Phong cũng thu hồi vẻ u sầu, bắt đầu đi thực hành kế hoạch của bọn họ.
Mà ở bọn họ vào trong công trình nửa giờ sau, Hỗ Sĩ Minh bên kia đã có được tin tức, rất nhanh Dace cũng biết rồi.
Thì ra trong văn phòng tổng giám đốc Hỗ thị , Dace ngồi ở trên chủ vị, sắc mặt có chút ngưng trọng.
"Hỗ tiên sinh, anh nói Bùi Dịch đi công trường là có mục đích gì?"
Hỗ Sĩ Minh nhàn nhạt giật giật khóe miệng, lộ ra một cái không tính tươi cười, thanh âm lười biếng: "Tôi vừa rồi phân tích một phen anh ta làm những chuyện này, có thể là nghĩ muốn đem công trình lại cho bùng nổ một lần đi."
Hắn nhìn về phía Dace, có điều ngụ ý: "Dù sao anh ta cho tới bây giờ đều là người có thù tất báo."
Dace nhíu mày: "Anh là nghĩ muốn thông qua tay của tôi tới diệt trừ anh ta?"
Hỗ Sĩ Minh nhún nhún vai: "Hỗ gia hiện tại đều đã như vậy, anh ta như thế nào cùng tôi có quan hệ sao?"
Hắn đi về hỏi quá ông nội hắn. Hắn ông nội xác định nói cho hắn, sẽ đem chân tướng Bùi thanh Vũ tử vong cùng với những chuyện cũ đó mang xuống mộ.
Nhưng bọn họ vẫn lại là lo lắng Bùi Dịch sẽ tìm được cái chứng cớ gì, vẫn như cũ lo lắng. Hỗ Sĩ Minh tự nhiên hẳn không đem suy nghĩ chân thật nói cho Dace.
Hắn chỉ nói ra lời hư hư thực thựcđể cho Dace càng thêm không xác định rồi.
Bà ta nghĩ nghĩ, nói: "Kỹ Sư của tôi nói cho tôi biết, trên bản thiết kế của Bùi Dịch có chút chi tiết không cách nào đạt tới. Anh có ý kiến gì không?"
"Nói về JK của anh ta mà nói, Kỹ Sư của bà không nào cách làm được, không kỳ quái." Hỗ Sĩ Minh ở phương diện kiến trúc năng lực tuy so ra kém Bùi Dịch, nhưng trình độ cũng là tương đương không tệ.
Nói thật thì tui ko biết JK là gì chắc gì đó liên qian đến thiết kế
Anh kiến thức về JK quá lợi hại.
"Có chút ý kiến, làm phía đối tác vẫn lại là nên nhắc nhở bà một tiếng. JK là truyền kỳ trong giới kiến trúc. Liền tính hiện tại anh ta ở vào thung lũng, muốn đứng lên cũng là rất nhanh." Hỗ Sĩ Minh tùy ý nói.
Dace nheo lại mắt: "Hỗ tiên sinh ý tứ là, để cho tôi triệt để phá hủy anh ta?"
Hỗ Sĩ Minh vẫn như cũ không sao cả nhún nhún vai: "Người cảm thấy được ngày anh ta đứng lên đó, Phi Tầm còn có thể sống yên ổn?"
Trong văn phòng, nhất thời trầm mặc tiếp xuống, áp lực tới cực điểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...