Đổng Tiêu Tiêu nắm di động, toàn thân lạnh lẽo.
Cô nhìn nhìn bầu trời xanh thẳm, nhìn nhìn phía trước nhóm công nhân đang di chuyển sơn, trong đầu hiện ra hình ảnh cô cùng Tô Thi Thi lần đầu tiên gặp mặt khi đó.
Mà sau đó, trước mắt cô lại như hiện ra khuôn mặt cha mẹ trắng xanh tiều tụy.
"Tiêu Tiêu, anh trai con là bị oan uổng. Nó không có làm chuyện đó, nó là vô tội. Anh trai con từ nhỏ rất thương con, đem cơ hội đến trường đều nhường lại cho con. Con nhất định phải cứu nó..."
Đổng Tiêu Tiêu môi mấp máy, nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Có đôi khi, sức người chính là nhỏ bé như vậy, có quá nhiều chuyện đối kháng không được.
"Đổng tiểu thư, sơn toàn bộ di chuyển xuống sao?" Một công nhân đã chạy tới, đuổi theo Đổng Tiêu Tiêu hỏi.
Đổng Tiêu Tiêu cuống quít lau nước mắt, hướng tới anh ta đi tới.
Cùng lúc đó, bên trong một chiếc Bentley màu bạc đang chạy hướng thành Bắc, không khí dị thường ngưng trọng.
Đây là Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi lần thứ tư không công chạy đến, đối phương giống như là còn không chịu bỏ qua, vẫn như cũ gửi đến chỉ thị sai lệch.
"Bọn họ đây là cố ý đánh lạc hướng chúng ta?" Tô Thi Thi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến một loại khả năng như vậy.
"Uh"m." Bùi Dịch gật đầu, là hướng về phía công trình tới."
Mấy ngày nay, bọn họ ngoài trừ lúc về nhà đi ngủ, vẫn đều canh giữ ở trên công trường. Nếu thật là người cố ý muốn giở trò mà nói, quả thật không có cơ hội.
"Sơn!" Tô Thi Thi mạnh nhớ tới chuyện này, tâm đột nhiên nhảy một phen.
Nếu phía bên cô khả năng xảy ra chuyện mà nói, đó chính là chuyện lần này sơn đột nhiên biến mất. Hôm nay là ngày sơn đến, mà lại đúng dịp như thế xuất hiện chuyện Đoàn Tĩnh Đồng bị bắt cóc đem cô cùng Bùi Dịch đều đã dẫn dụ ra ngoài...
Quá mức trùng hợp, đó chính là cố ý. Tô Thi Thi không thể không hoài nghi, mấy chuyện này có liên quan.
Bùi Dịch cũng nghĩ tới loại khả năng này, nghĩ nghĩ, nói: "Đối phương trăm phương nghìn kế dẫn dụ chúng ta ra ngoài, hẳn không cứ như vậy. Trước án binh bất động."
Quả nhiên, không quá vài phút, đối phương liền truyền đến chỉ thị mới.
Bây giờ, địa chỉ lại ở một khu vui chơi.
Bởi vì không phải Chủ nhật, khu vui chơi người không phải đặc biệt nhiều. Lúc Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch đến, thật xa liền nghe được tiếng cười điên cuồng của Đoàn Tĩnh Đồng.
"Đúng là ngốc mà, ngồi vòng xoay ngựa gỗ còn có thể nôn! Cô sống trên thế giới này quả thực lãng phí lương thực!" Đoàn Tĩnh Đồng mặc đồng phục, chính đang chống nạnh đứng ở bên ngoài vòng xoay ngựa gỗ, chỉ vào một người phụ nữ đang ghé vào một con ngựa cười nói.
Tô Thi Thi khóe miệng co giật. Bọn họ lo lắng muốn chết, thằng nhóc này vậy mà ở trong này ngoạn chơi!
Lại còn có tâm tình đùa cợt người khác!
Bùi tiên sinh sắc mặt đã tối đen một mảnh. Nơi này nếu không có người ngoài ở đây, phỏng chừng anh đánh người tâm tư đều có rồi.
"Cậu cái này... Tên chết tiệt... Cậu bế... Ngậm miệng..." Cái người phụ nữ đang nằm úp sấp ở trên ngựa gỗ nôn đến mật đều phải nhổ ra, hữu khí vô lực mắng.
"Hừ, cô bảo tôi ngậm miệng liền ngậm miệng? Cô cho là chính mình là ai hả? Tôi nói cho cô biết, anh trai cùng chị đâu tôi khẳng định lập tức tìm đến đây, đến lúc đó sẽ cho cô biết mùi!" Đoàn Tĩnh Đồng nói xong, chạy đến cái giá bên trong, nâng lên bàn chân liền hướng tới cô ta đá qua.
"Ầm!" Người phụ nữ kia một cái không chú ý, vừa vặn bị đá, té ngã trên mặt đất.
Cô ta thiếu chút nữa tức đến phát khóc: "Đoàn Tĩnh Đồng, cậu dù gì cũng là chú trẻ của tôi, cậu làm sao có thể đối với tôi như vậy!"
"Có đứa cháu nào lại đi bắt cóc chú trẻ của mình à?" Đoàn Tĩnh Đồng khinh thường nhìn cô ta.
"Đoàn Ngọc Lộ?" Tô Thi Thi lúc này mới phát hiện, người phụ nữ kia thực ra là Đoàn Ngọc Lộ!
Là Đoàn Ngọc Lộ mang Đoàn Tĩnh Đồng đi?
Tô Thi Thi nhìn thoáng qua Bùi Dịch, chỉ thấy anh nhíu mày, sắc mặt cũng không phải rất đẹp mắt.
Tô Thi Thi rất nhanh liền phủ định suy đoán của chính mình.
"Đồng Đồng có vệ sĩ đi theo bảo vệ, Đoàn Ngọc Lộ không có cái năng lực kia." Tô Thi Thi thầm suy nghĩ.
Đoàn Ngọc Lộ gần đây cùng Hỗ gia qua lại cực kỳ thân thiết, người có thể giúp cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có người của Hỗ gia...
"Hỗ Sĩ Minh, anh lại muốn làm cái gì!" Người đầu tiên Tô Thi Thi có thể nghĩ đến chính là Hỗ Sĩ Minh người điên này.
Chuyện đem Đoàn Tĩnh Đồng bắt cóc đi, sau đó lừa gạt cô cùng Bùi Dịch chạy quanh Bắc Kinh, loại chuyện này cũng chỉ có Hỗ Sĩ Minh cái loại bệnh thần kinh này mới có thể làm được.
"Bùi Dịch!" Đoàn Ngọc Lộ chính đang từ trên mặt đất đứng lên, ngẩng đầu liền thấy được đứng ở phía xa Bùi Dịch, lập tức ánh mắt liền phát sáng lên, ngay cả nôn mửa đều đã quên rồi.
"Anh?" Đoàn Tĩnh Đồng thân thể khẽ run rẩy, vừa quay đầu, khi thấy Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi khi đó, hốc mắt mạnh đỏ lên, rất nhanh chay vọt đến, nhào vào trong lòng Tô Thi Thi oa một tiếng liền khóc.
"Chị dâu, cái người phụ nữ điên kia bắt cóc em! Hu hu hu hu... Làm em sợ muốn chết..."
Tô Thi Thi, Bùi Dịch:...
Cậu nhóc này vừa rồi nhìn cũng không có dáng vẻ giống sợ hãi.
Nhưng mà Tô Thi Thi cúi đầu nhìn đến Đoàn Tĩnh Đồng khóc đến đỏ rực cái mũi mặt mày tím tái, lòng trong khoảnh khắc mềm đến rối tinh rối mù.
"Được rồi, không có việc gì rồi. Trước tiên là nói xem chuyện gì xảy ra." Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.
Đoàn Tĩnh Đồng thút tha thút thít ngẩng đầu, lặng lẽ lườm Bùi Dịch một cái, thấy anh trai cậu có vẻ không tức giận, mới tăng thêm can đảm nói ra.
"Bùi Dịch, để cho tôi tới nói đi. Tôi liền chỉ đùa một chút, không tin anh hỏi Đồng Đồng, tôi một chút đều không có làm tổn thương nó!" Đoàn Ngọc Lộ nghiêng ngả lảo đảo đã chạy tới, hai mắt phóng quang nhìn Bùi Dịch.
Tuy nhiên mấy ngày này ở Hỗ gia cũng không tệ, nhưng mà Hỗ Sĩ Minh từ đầu không thấy được bóng dáng, Hỗ Quân Nhạc vẫn trốn tránh cô ta, cô ta đã sớm buồn chán muốn chết. Nhìn thấy Bùi Dịch, mới cảm thấy được như lấy được sức sống.
Bùi Dịch nhìn cũng chưa từng nhìn cô ta, chỉ là nhàn nhạt nhìn em trai của chính mình.
Đoàn Tĩnh Đồng bị anh nhìn đến lông mao đều nhanh dựng thẳng lên, xoay người liền hướng tới Đoàn Ngọc Lộ đá một cước: "Nơi này nói chuyện đến lượt cô xen vào à? Cút qua một bên đi."
Cậu hét xong, quay đầu nhìn Tô Thi Thi khi đó, liền thay lại thành dáng vẻ đáng thương tội nghiệp: "Đầu tiên, em thừa nhận em ai rồi. Em hôm nay ở trên đường đi học, quả thật nghĩ tới trốn học. Nhưng mà em thề, em không có thật sự trốn học!"
Đoàn Tĩnh Đồng giơ cánh tay béo ú lên thề, nghiêm trang nói: "Quản gia đưa em đến trường học sau đó, đợi ông ấy mới vừa đi, người phụ nữ điên kia trốn ở sau cửa bảo vệ chạy tới dẫn em đi."
"Buổi sáng em đã bị mang đi rồi hả?" Tô Thi Thi nhíu mày.
Như thế đến hiện tại chẳng phải là qua đi năm sáu giờ rồi sao? Bọn họ vậy mà không lâu trước mới vừa nhận được tin tức.
Cô cùng Bùi Dịch đối mặt nhìn nhau một cái, sau đó triều hướng nhau âm thầm gật gật đầu.
Tô Thi Thi hơi hơi lườm Đoàn Ngọc Lộ một cái, trong lòng hiểu rõ.
"Xem ra Hỗ gia thu nhận Đoàn Ngọc Lộ, là thật không đơn giản." Tô Thi Thi cũng không biết Hỗ gia có chuyện gì bị Đoàn Ngọc Lộ nắm cán chuôi, dựa theo tình hình hiện tại, nhất định là Hỗ gia cùng Đoàn Ngọc Lộ cùng nhau hợp mưu, mới đem Đoàn Tĩnh Đồng mang đi.
Nếu không có Hỗ gia đối với trường học tạo áp lực, Đoàn Tĩnh Đồng biến mất vài phút sẽ thông báo cha mẹ, đâu nào sẽ có chuyện thời gian dài như thế lại vẫn không có động tĩnh gì. Trường học không động tĩnh, còn có một cái nguyên nhân khác chính là, Đoàn Ngọc Lộ trên danh nghĩa nói là người của Đoàn gia, là cháu gái của Đoàn Tĩnh Đồng.
Đoàn Tĩnh Đồng là bị người của Đoàn gia mang đi, lại có người Hỗ gia ngầm hỗ trợ, trường học đương nhiên hẳn không quá mức sốt ruột.
"Thật sự là tính toán chu toàn mà." Tô Thi Thi trầm mặt, hướng Đoàn Tĩnh Đồng liếc mắt ra hiệu, "Chỉ là để cho cô ta choáng váng nôn, thật lợi cho cô ta quá!"
"Chị cũng cảm thấy như vậy phải hay không?! Em nhìn thấy bên kia có ngôi nhà ma ám, còn có tàu lượn siêu tốc, chúng ta mang cô ta đi chơi đi!" Đoàn Tĩnh Đồng hai con mắt lập tức phát sáng lên, như tên trộm nói.
Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, nhìn thoáng qua Đoàn Ngọc Lộ liền muốn chạy, nhàn nhạt nói: "Tôi có việc muốn chạy về công trường, để cho Bùi tiên sinh ở lại cùng các người đi."
Cô cảm thấy được công trường sẽ gặp chuyện không may, không quay về nhìn càng lo lắng.
Cô vừa nói xong, anh em Bùi gia mặt đều đen rồi.
"Anh canh chừng cô ta cho em, hôm nay không được để cho cô ta ra khỏi khu vui chơi!" Tô Thi Thi hướng tới Bùi Dịch nhỏ giọng nói.
Đoàn Ngọc Lộ, cô thật đúng là muốn chết!
Bà nội của Thi Thi là PHƯƠNG NGỌC HOA, mẹ kế là PHƯƠNG THANH HOA, 2 cái tên khác nhau mà sao ai cũng bảo 2 người cùng tên vậy trời.
Còn nữa, mấy bạn ko đọc đúng nguồn, mà suốt ngày than sao ko đăng, kêu tui chết đâu rồi. Trù tui à. Tui hiền mà đừng có chọc tui 😡😡😡😡😡😡😡😡😡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...