Chú À! Đừng Nên Thế!

Gửi các bạn đọc giả thân yêu của tui, sau thời gian nghỉ ngơi (chắc được tuần) tui đã trở lại rồi đây. 😄😄😄😄😄😄😄

Tui bị ngứa tay nên để cho tui than thở lát nha, cam đoan 500 từ thôi ko viết thêm đâu =))😅😅😅😅😅😅

Chuyện là số tui đúng con rệp lun mọi người ạ, nói nghỉ ngơi lấy sức để làm truyện mà nói thiệt là mấy bữa đó tui còn khỏe hơn giờ nhiều =((😔😔😔😔😔 Nói nghỉ vậy chứ ko có thời gian làm truyện lay hoay cả ngày chả làm được 1 chương,có chương làm cả mấy ngày ko xong.

Ngày nào cũng 1 đống công việc phải làm, còn phải đi giải quyết hậu quả mà người khác gây ra nữa, muốn bệnh lun ấy (mà giờ bệnh thiệt rồi😌😌😌😌😌😓). Mà máy móc suốt ngày hư chỗ này hỏng chỗ kia, 1 cái máy thì bị sét đánh cháy, hôm sau thì đường dây điện thoại cũng đứt, máy in cũng hỏng ko nhận được fax xong rồi wifi hư, ngày nào sáng vô tới công ty cũng phải sửa máy. Tui dân văn phòng mà giờ kiêm lun IT rồi, chắc phải xin phụ cấp công việc quá 😅😅😅😅😅😅

Cái ngày 20/10 của tui ngoi lên đăng 1 chương truyện xong cái lo đi sửa máy móc, ko có internet có làm được gì đâu, hết sửa cái này đến sửa cái kia (giờ vẫn còn sửa đó, coi như xài tạm đi, chứ wifi cáp quang mà ko bằng 3G), lay hoay cả ngày về kiếm miếng đồ ăn cuối cùng bị trúng thực lun, xong bệnh tới giờ chưa khỏi. Số tui nó nhọ, ko có duyên với mấy ngày lễ nên giờ vẫn kiếp FA đây này T.T 😭😭😭😭😭😭😭😭

Còn nói riêng về truyện này ha. Mấy hôm nay ốm vậy mà năng suất lắm, tự dưng ngày cũng gắng được 3 chương có hôm lên được 5 chương. Số chương tạm ổn để dành đăng từ giờ đến hết tuần. Hết Đồng Đồng bị bắt cóc, rồi lại chuyện bà Thi bị bắt giam, giờ đến anh Dịch cũng bị bắt nốt, bà Lộ té xuống vực(chắc chết rồi, mà chết đi cho rảnh nợ) diễn biến phức tạp huhu.

Một tin tốt là Thi Thi có bảo bảo rồi (Bùi Ngôn của tui đến rồi, nhóc có tiền đồ lắm đó 😁😁😁😁😁😁😁)

Hì hi như đã hứa, chưa tới 500 từ nha, truyện ở phía dưới. Cảm ơn mọi người nghe tui than thở. Chương này nói chung khá hay, định mai mới đăng mà thôi hôm nay đăng 1 chương rồi nghỉ nè

"Bùi Dịch, anh làm con trai của người ta làm như vậy là không đúng." Trước cửa cao ốc Ngôi sao, Tô Thi Thi không nói gì trừng mắt nhìn Bùi Dịch, thật không biết nên khóc hay nên cười.

Bùi Dịch sắc mặt nhàn nhạt, trên mặt mơ hồ có chút xấu hổ: "Chẳng thế thì, anh gọi điện thoại cho mẹ nói em có việc không đi được rồi sao?"

"Anh..." Tô Thi Thi xem như cạn lời với anh rồi.

Mẹ chồng cô đối với cô vốn là có ý kiến lớn như vậy, cô nếu là không đi, về sau còn có thể sống tiếp tháng ngày bình yên nữa hay không!

"Nupakachi!"

Tô Thi Thi trợn trắng nhìn Bùi Dịch liếc mắt một cái, xoay người liền hướng tới Bentley màu bạc đang dừng ở bên kia đi đến.

"Nếu như thực nhịn không được... Cũng đừng nhịn." Bùi Dịch ở phía sau lo lắng nói.


Tô Thi Thi bước chân hơi ngập ngừng, thiếu chút nữa không cười ra tiếng.

Cô có đôi khi thật sự không hiểu nổi Bùi tiên sinh suy nghĩ cái gì, nào có người làm con trai nào kêu vợ mình đi đối phó mẹ già nhà mình chứ.

Không sai, lúc trước Bùi tiên sinh chính là dạy cho Tô Thi Thi phải nói như thế nào để đối phó chuyện Đoàn phu nhân lần này triệu kiến!

Một câu kia...

Tô Thi Thi mạnh run run một phen, cô cảm thấy được cô nếu thật sự nghe theo Bùi Dịch nói như vậy, Nhậm Tiếu Vi phỏng chừng sẽ tức chết!

Nhưng mà khi cô nhìn thấy Nhậm Tiếu Vi, mới nói mấy câu liền cảm thấy được Bùi Dịch thật là có dự kiến trước.

Lúc này, Nhậm Tiếu Vi để cho Hồng Cầm đi về trước, đang chỉ huy Tô Thi Thi thay bà thu dọn đồ đạc.

"Nhẹ tay một chút, ấm tử sa này là Tiểu Dịch đi Cảnh Đức Trấn đặt biệt mang về cho ta, trên đời duy nhất một cái, nếu là đụng nát, chính cô tự gánh." Nhậm Tiếu Vi ngồi ở trên ghế sofa, nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi nói.

Tô Thi Thi tay cầm ấm tử sa đột nhiên run lên một phen, thiếu chút nữa không cầm nổi.

Được rồi, cô chỉ là đơn thuần cảm thấy được cái bình này có vẻ quý, thực bị vỡ nát có chút đáng tiếc.

"Đem đồ bỏ trên mặt đất đi nhặt lên đây, biến thành đầy đất đều là rác, giống bộ dáng gì nữa." Nhậm Tiếu Vi nói.

Tô Thi Thi cúi đầu nhìn thoáng qua trên mặt đất hai tờ khăn giấy, khóe miệng giật giật. Nhưng nói cái gì cũng chưa nói, vẫn như cũ ngồi xổm người xuống, đem khăn tay nhặt vào trong thùng rác.

"Đem mấy thứ kia đều đã thu lại, không phải nói cô luôn luôn tiết kiệm sao? Nhiều đồ như vậy cũng không mang đi rồi hả?" Nhậm Tiếu Vi chỉ vào ở trong ngăn tủ một túi lớn đồ ăn vặt nói.

Tô Thi Thi bóp bóp nắm tay, đạm mạc nhìn thoáng qua trong ngăn tủ kia một đống loạn xạ túi lớn đồ ăn vặt.

Cô cũng không nhận ra Nhậm Tiếu Vi sẽ đối với loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe này cảm thấy hứng thú. Rõ ràng, đây là mẹ chồng cô không lâu trước mới đặc biệt bày ở trong ngăn tủ.


"Mẹ..." Tô Thi Thi trước khi Nhậm Tiếu Vi mở miệng lần nữa nói trước, bỗng nhiên quay đầu đi.

Nhậm Tiếu Vi bị động tác đột nhiên của Tô Thi Thi làm cho hoảng sợ, một chốc đã quên nói cái gì.

Tô Thi Thi hướng về phía bà lộ ra mỉm cười, nói câu nói đầu tiên Bùi Dịch dạy cho cô.

"Mẹ, nếu như mấy thứ này đều mang đi, vậy sẽ phải khệ nệ xách một túi lớn. Người là cái thân phận gì, làm sao có thể để cho người giống dân chạy nạn vào thành một dạng khiêng bao lớn bao nhỏ ra ngoài? Người yên tâm, con đã dặn người làm đến rồi, bọn họ sẽ đem những thứ kia toàn bộ đều thu lại, sau đó liền đưa đến Đoàn gia cho người."

"Mấy thứ linh tinh này người không cần quan tâm, cái khác còn có cái gì để cho con làm à?" Tô Thi Thi thái độ cung kính, tươi cười không chê vào đâu được.

Nhậm Tiếu Vi há miệng thở dốc, bỗng nhiên không có hứng thú cùng cô đấu võ mồm.

Nếu là nói thêm gì đi nữa, bà phỏng chừng lại đã bị Tô Thi Thi chọc cho tức gần chết, tài bất trí gặp tội chịu.

Bà chỉ chỉ sô pha, nói: "Bận rộn lâu như vậy cũng mệt mỏi, lại đây ngồi đi."

Tô Thi Thi thân thể căng thẳng, bỗng nhiên có chút khẩn trương.

Đột nhiên đối với cô tốt như vậy, là muốn bày món chính sao? Thì ra vừa rồi những cái này chỉ là món khai vị mà thôi!

Quả nhiên cô vừa mới vừa ngồi xuống, Nhậm Tiếu Vi đã nói: "Thi Thi, cô hẳn là biết tôi không thích cô, tôi biết cô cũng không thích tôi. Nhưng mà giữa chúng ta bởi vì Bùi Dịch liên hệ cùng một chỗ, cô đã là vợ của nó, tôi biết rất nhiều chuyện đã không có cơ hội quay lại như trước."

Tô Thi Thi lòng càng ngày càng trầm, không nói gì, lẳng lặng nghe.

Nhậm Tiếu Vi nói: "Tôi cực kỳ yêu thương con mình, tôi nghĩ, cô cũng một dạng cực kỳ yêu nó. Như thế nếu chúng ta đều đã là vì nó, tại chút phương diện nào đấy cũng rất hiểu nó, đúng không?"


Tô Thi Thi vẫn như cũ không nói gì, tay đặt trên đùi từ từ nắm chặt.

Nhậm Tiếu Vi cũng không có để ý cô có trả lời hay không, trái lại tự nói: "Tôi hôm nay gọi cô đến đây, kỳ thật liền là nghĩ muốn nói cho cô, rời khỏi Bùi Dịch đi, cô không thích hợp với nó, cô nếu tiếp tục ở lại bên cạnh nó, sẽ hại nó."

Quả nhiên...

Thi Thi trong miệng có chút chua sót.

"Bùi Dịch, anh thật đúng là hiểu mẹ mình mà. Bây giờ, bà không có giống trước kịch liệt như thế, mà là thay đổi một loại phương pháp mới. Lấy danh nghĩ vì tình yêu với anh, để cho em khoác lên gánh nặng lớn như vậy, cái gông xiềng lớn như vậy..."

Tô Thi Thi hốc mắt bỗng nhiên có chút chua xót, liền như vậy cũng không hề chớp mắt nhìn Nhậm Tiếu Vi.

"Yêu? Người thật sự yêu thương anh ấy sao? Người thật sự yêu thương đứa con lớn này của người sao?" Tô Thi Thi cười lạnh một phen, "Vậy người có biết anh ấy muốn là cái gì sao? Người có biết anh ấy mỗi ngày trải qua cái gì không?"

"Người có thông cảm qua cho anh ấy sao? Có chân chính đứng ở vị trí của anh ấy mà suy nghĩ sao?"

"Tôi có thể đi, thậm chí cũng không quay đầu lại cả đời cũng không gặp lại anh ấy, nhưng mà như vậy anh ấy sẽ vui vẻ sao? Người thật xác định tôi rời đi đối với anh ấy là chuyện tốt?"

Tô Thi Thi nói xong nở nụ cười, trong mắt hiện lên quét xuống châm chọc: "Tôi chưa từng gặp qua người mẹ nào ích kỷ như vậy!"

"Người không hề hiểu anh ấy, người cho tới bây giờ đều chỉ nghĩ cho chính mình thôi. Người không biết con của người thích cái gì, người không biết con của người vì trở nên nổi bật trả giá những gì, người càng thêm không biết áp lực của anh ấy có bao lớn!"

"Người không thích anh ấy đến vậy, như thế tôi yêu thương anh ấy, tôi dùng sinh mệnh của bản thân thôi yêu thương anh ấy!"

"Người để cho tôi đi, tôi nói cho người, không có khả năng! Tôi hẳn không rời xa anh ấy, tôi muốn nắm chặt tay anh ấy, bất luận xảy ra chuyện gì, tôi đều nắm chặt tay anh ấy không buông!"

Tô Thi Thi nói xong bỗng nhiên từ trên ghế sofa đứng lên, cũng không quay đầu lại hướng tới cửa đi đến.

Những lời sau cùng này cũng không phải Bùi Dịch dạy cô nói. Bùi Dịch dạy cô, nếu mẹ anh nói đến chuyện muốn cô rời khỏi anh, như thế cô cái gì đều không cần phải nói, trực tiếp xoay người rời đi là được rồi.

Nhưng mà làm sao bây giờ? Cô đau lòng như thế, cô làm sao có thể nhịn được!

Bùi Dịch nói cô nếu nhịn không nổi, không cần nhịn. Tô Thi Thi chưa từng bởi vì thái độ của Nhậm Tiếu Vi đối với chính mình mà ủy khuất qua, cô chỉ là đau lòng Bùi Dịch.


Cô biết bị cảm giác bị những người thân yêu nhất của mình lợi dụng sẽ đau đớn thế nào, càng thêm biết những người thân đó giả nhân giả nghĩa đối với bọn họ tạo thành thương tổn bao lớn. Bùi Dịch là đàn ông, anh không cho phép bản thân yếu ớt.

Nhưng mà Tô Thi Thi đau lòng vì anh.

"Em hẳn không rời, bất luận xảy ra chuyện gì!"

Tô Thi Thi vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh lúc Bùi Dịch thiếu chút nữa mất đi cô khi đó sợ hãi thế nào.

Cũng sẽ không quên một lần kia, Bùi Dịch ôm cô biểu hiện ra ngoài run rẩy cùng yếu ớt như vậy. Tô Thi Thi làm sao dám rời bỏ anh?

Anh là người điên, cô đi mất, anh có thể thật sự hóa điên hay không?

Tô Thi Thi chưa bao giờ nghĩ đến loại giả thiết này, như vậy không có bất luận cái ý nghĩa gì.

Sau lưng cô, Nhậm Tiếu Vi lạnh lùng nhìn Tô Thi Thi rời đi, trong mắt hiện lên một tia mù mịt, đến sau cùng bị phẫn nộ thay thế che phủ tất cả.

"Thứ phụ nữ vô tri!" Nhậm Tiếu Vi trong lòng hừ lạnh, "Đợi cho cô biết rõ chân tướng, cô liền biết mình đối với nó mang đến là cái gì!"

"Không rời đi? Như thế liền xuống Địa ngục đi!" Nhậm Tiếu Vi gắt gao nắm bắt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi!

Bà yêu đứa con trai lớn này của mình, nhưng mà bà càng yêu đứa con trai nhỏ kia của chính mình.

Bà từ đầu không thích cha của Bùi Dịch, bà trước sau yêu cũng chỉ có Hỗ Khải Văn mà thôi!

Mà Tô Thi Thi sau khi rời khỏi, mới vừa đi ra bệnh viện, liền gặp được Bùi Dịch.

"Anh hẳn không phải là sợ chúng ta đánh nhau đặc biệt cùng đến chứ?" Tô Thi Thi cười hỏi.

Bùi Dịch mâu sắc trầm trầm, đi tới dơ tay, lòng ngón tay nhẹ nhàng xoa xát qua gương mặt cô, trong mắt hiện lên quét xuống đau lòng: "Sao lại khóc?"

Mọi người ngủ ngon! Mai gặp lại, mỗi ngày cố gắng được 4, 5 hy vọng xong trước tết

😊😊😊😊😊😊😊😊😊


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui