Mỗi một lần lại là người khác nhau, liều chết đến đây thuyết phụ. Tô Thi Thi sắp bị làm cho điên rồi.
Đúng là nhìn ông chú kia tuổi tác rất lớn, cô thật sự ngoan độc nhẫn tâm không nổi.
Sau cùng, chỉ có thể cho thư ký Vương gọi điện thoại, để cho anh đảm bảo sẽ không đuổi việc ông, lão nhân gia mới thoáng yên lòng.
"Tô tiểu thư, thật sự sẽ không đuổi tôi sao?" Lão nhân gia lại vẫn là có chút lo lắng.
Vừa rồi vị Khúc tiểu thư kia nói, nếu bọn họ làm không được mà nói, hôm nay liền cuốn gói rời đi.
Tô Thi Thi gật đầu, cầm bình nước khoáng cho ông: "Chú à, người yên tâm đi. Thư ký Vương là theo Bùi tổng cùng nhau đến phụ trách công trường, anh ta đã nói không ra trừ các người, nơi này liền không ai dám khai trừ các ngươờ."
"Tốt quá, cám ơn." Ông chú kia cầm chai nước khoáng, vô cùng cảm kích. Lúc rời đi, quay đầu đối với Tô Thi Thi nói.
"Tô tiểu thư, côi phải cẩn thận vị Khúc tiểu thư kia. Người phụ nữ kia, mặt có mỏ nhọn, vừa thấy liền không là người tốt."
"Tôi biết rõ." Tô Thi Thi dở khóc dở cười.
Cô bỗng nhiên rất tò mò, Khúc Hồng Mai tới cùng nói như thế nào cùng những công nhân này. Vậy mà người người oán trách như thế.
Vài phút sau, ông chú kia về tới chỗ thi công, đem tình huống nói cho nhóm người cùng nhân. Mọi người cùng nhau hoan hô.
Khúc Hồng Mai vốn dĩ còn đang đắc ý, nghe được tin tức, tức giận đến phổi đều nhanh bùng nổ rồi.
"Tô Thi Thi, cô chớ đắc ý!" Khúc Hồng Mai không dám cùng Bùi Dịch gây chuyện, cũng không dám đem chuyện gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Cô ta nghĩ nghĩ, quyết định vẫn lại là đi một chuyếntìm Trạm Dẫn Lan.
Vừa rồi lúc cô ta đi đến không có gặp được Trạm Dẫn Lan, bây giờ đi trái lại vừa vặn đụng mặt.
"Trạm tiểu thư." Khúc Hồng Mai sửa sang lại quần áo, hướng tới Trạm Dẫn Lan cười tít mắt đi tới.
Trạm Dẫn Lan đứng lại, nhìn xem cô ta một giây, xác định mình không biết cô gái này.
"Xin hỏi cô là..."
"Tôi tên là Khúc Hồng Mai, là người phụ trách Xây dựng Minh Đỉnh phái tới phụ trách công trình thôn Thành Trung." Khúc Hồng Mai nói xong giọng nhỏ tiếp xuống, nhìn nhìn trái phải, nhỏ giọng nói, "Có thể tìm một chỗ đơn độc tán dóc hay không?"
Trạm Dẫn Lan nhíu mày, cực kỳ không thích phương thức nói chuyện hay làm việc của cô gái này, nhàn nhạt nói: "Có chuyện gì trực tiếp ở trong này nói đi."
Nếu đây không phải người phụ trách của Xây dựng Minh Đỉnh, cô phỏng chừng đến nói đều đã chẳng muốn nói với cô ta.
"Trạm tiểu thư, nơi này nói chuyện bất tiện." Khúc Hồng Mai sắc mặt khẽ biến.
"Vậy liền không cần nói." Trạm Dẫn Lan nói xong, xoay người liền chuẩn bị đi.
Khúc Hồng Mai trực tiếp u mê.
Người phụ nữ này quá ngạo khí là thế nào đây?
Nhưng suy nghĩ đến thân phận hiện giờ của cô ta, Khúc Hồng Mai cũng không dám đắc tội, đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Tôi cực kỳ không quen nhìn Tô Thi Thi, tôi biết cô cũng không thích cô ấy, chúng ta liên thủ, như thế nào?"
Khúc Hồng Mai sợ Trạm Dẫn Lan thật sự rời khỏi, nói thẳng ra mục đích.
Trạm Dẫn Lan bước chân ngừng một trận, quay đầu đi, chân chính nhìn thẳng đánh giá một phen người phụ nữ này.
Khúc Hồng Mai cho rằng cô nghe lọt được, lập tức hưng phấn nói: "Tôi đã nghĩ tới phương pháp chỉnh cô ấy, chúng ta có thể hung hăng thở phào nhẹ nhõm, như thế nào?"
Nhưng nào biết đâu rằng, cô ta mới vừa nói xong, Trạm Dẫn Lan mày liền thâm sâu nhíu lại, khinh thường nói: "Cô dựa vào cái gì để cho tôi với cô hợp tác? Cô tự làm tốt chuyện mà mình được giao phó đi, đừng tính cả tôi."
Trạm Dẫn Lan cảm thấy được vị Khúc tiểu thư này hoàn toàn là đầu óc có vấn đề. Cô ta tới cùng tìm đâu được tự tin cảm thấy cô sẽ cùng cô ta hợp tác?
Trạm Dẫn Lan có kiêu ngạo của chính mình, nếu cô ta thật muốn đối phó Tô Thi Thi, cũng sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, lại càng không vụn trộm cùng Khúc Hồng Mai loại người như thế hợp tác.
"Hỗ Sĩ Minh, anh tới cùng đang làm cái gì?" Trạm Dẫn Lan không nghĩ ra, Hỗ Sĩ Minh làm sao có thể phái một kẻ ngu ngốc đến đây.
Cô ta nào biết đâu rằng, Hỗ Sĩ Minh chính là phái Khúc Hồng Mai đến ghê tởm Tô Thi Thi, từ đầu liền không trông cậy vào Khúc Hồng Mai có thể chân chính làm chút gì.
Khúc Hồng Mai sững sờ nhìn Trạm Dẫn Lan đi xa, hoàn toàn không rõ mình rốt cuộc nói sai cái gì rồi.
"Người đàn ông của cô đều bị người đoạt đi mất, còn thanh cao cái gì!" Khúc Hồng Mai khinh thường hừ nói.
Lập tức nhãn cầu cô ta xoay một vòng, đột nhiên hướng về phía bóng lưng Trạm Dẫn Lan hô: "Trạm tiểu thư cô yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này thật tốt!"
Trạm Dẫn Lan bước chân lảo đảo, liền giống như nuốt phải một con ruồi vậy, hận không thể qua đi xé miệng Khúc Hồng Mai.
Cô ta lời này là có ý tứ gì?
Vu hãm cô sao?
Trạm Dẫn Lan đóng chặt mắt, sau cùng vẫn lại là không có làm cái gì. Cô đến nói cũng đều đã chẳng muốn cùng kẻ ngu ngốc này nói.
"Hừ, đắc ý cái gì!" Khúc Hồng Mai giờ phút này siêu cấp chán ghét Trạm Dẫn Lan, bởi vì Trạm Dẫn Lan cùng Tô Thi Thi một dạng cao ngạo.
Vừa rồi, cô ta chính là thấy được hình bóng Tô Thi Thi từ Trạm Dẫn Lan.
"Trạm Dẫn Lan, chỉ cần người khác nghe được lời tôi nói mới rồi, liền biết chúng ta là một phe. Để rồi xem cô có thể không đếm xỉa đến hay không!" Khúc Hồng Mai chưa bao giờ thừa nhận chính mình ngốc.
Tô Thi Thi bị quấn năm giờ, rốt cục yên tĩnh trở lại. Buổi chiều chợp mắt một chút một hồi, tiện bắt đầu xử lý văn kiện trong công ty mang đến.
Tuy hạng mục ngoại hành lang rất trọng yếu, nhưng mỗi dự án công ty tiếp nhận đều đã quan trọng ngang nhau. Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo đều theo chủ nghĩa hoàn mỹ, hi vọng làm việc đều là tốt nhất.
Chỉ là gần đây Ôn Ngọc trạng thái không tốt lắm, phần lớn công việc ở bộ phận cô đều đã rơi vào trên người Tô Thi Thi cùng Tống Trọng Hạo.
"Nha đầu kia tới cùng sao lại thế này." Tô Thi Thi có chút lo lắng Ôn Ngọc, cảm thấy được vẫn lại là nên tìm cái thời gian cùng cô tâm sự.
"Tô tiểu thư, ăn điểm tâm thôi." Trợ lý Đổng Tiêu Tiêu đã chạy tới kêu Tô Thi Thi đi ăn điểm tâm trà chiều.
Tô Thi Thi đem văn kiện thu lại đưa cho cô: "Cô đã ăn qua chưa?"
"Tôi đã ăn qua rồi, tôi ở trong này trông chừng cho." Đổng Tiêu Tiêu nói.
"Được, vất vả cho cô rồi." Tô Thi Thi nói.
Tại chút phương diện nào đấy, Tô Thi Thi vẫn đều đã đặc biệt cẩn thận. Thi công sân bãi vẫn đều sẽ để không ít người trông coi. Nhất là hôm nay Khúc Hồng Mai cũng đang ở công trường, Tô Thi Thi cũng không nghĩ muốn xảy ra cái gì ngoài ý muốn.
"Tô tiểu thư, đi ăn điểm tâm thôi!" Công nhân trang hoàng đều là cùng Tô Thi Thi hợp tác thời gian rất lâurồi, nhìn đến Tô Thi Thi còn chưa đi, đều đã chạy đến kêu cô.
Tô Thi Thi cười nói: "Tôi lấy di động liền đến."
Tô Thi Thi lấy điện thoại di động, đuổi theo, cùng nhóm người công nhân vừa đi vừa trò chuyện phiếm.
Nhóm người công nhân đều đã cực kỳ thích Tô Thi Thi, đây là bọn họ lần đầu gặp được ông chủ bình dị gần gũi như vậy. Tuy yêu cầu cực cao, nhưng chưa bao giờ phát giận, bọn họ đi theo Tô Thi Thi học được rất nhiều bản lãnh thật sự.
"Tô tiểu thư, cô không biết, công nhân làm việc với cô ra ngoài làm việc, giá cả đều đã so với các công nhân khác cao nhất bội lần!" Một vị công nhân nói đến chuyện này, không khỏi cảm thán nói.
"Đúng đó, thời gian trước a Dũng đi. Tiểu tử thực không nghĩa khí, cũng không xem mình giỏi gian như vậy là ai dạy dỗ." Tên còn lại cảm thán nói.
Làm loại chuyện này, đều là cần những người thuần thục. Người nào kỹ thuật tốt, làm công việc liền tốt, làm ít công to, ông chủ đương nhiên nguyện ý trả càng thêm cao để thuê.
Tô Thi Thi không sao cả cười nói: "Ai có chí nấy, tâm bình tĩnh là tốt rồi. Mọi người cũng không cần canh cánh trong lòng, về sau, Sunshine có thể cho các vị, tuyệt đối sẽ không so với người khác cho các vị thiếu."
"Chúng tôi tin tưởng Tô tiểu thư!" Mọi người nhao nhao nói.
Tô Thi Thi trong lòng cực kỳ ấm.
Có đôi khi, cô càng thích cùng nhóm người công nhân sống chung một chỗ, mà không phải cùng Khúc Hồng Mai cái loại người này ở chung cô lừa tôi gạt.
Chính đang trò chuyện, di động Tô Thi Thi vang lên.
"Nhất định là Bùi tổng." Nhóm người công nhân cười đi tới.
Tô Thi Thi bất đắc dĩ cười cười, cầm ra điện thoại vừa thấy, quả nhiên là Bùi Dịch gọi tới.
"Chuẩn bị cho em món điểm tâm ngọt mà em thích ăn, anh để cho thư ký Vương cho người đưa qua nha?"
"Không được!" Tô Thi Thi không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Cái này chúng ta đã sớm nói không cần rồi mà, em cùng công nhân ở cùng một chỗ đều là cùng ăn cùng ở."
"Đứa ngốc." Bùi Dịch có chút đau lòng.
Anh nghe Tô Thi Thi nhắc tới việc này. Tô Thi Thi lúc vừa mới bắt đầu đi làm, vẫn đều đã trải qua vất vả. Hiện tại chuyện này thành một thói quen vẫn lại là không có bỏ.
Tô Thi Thi một bên cùng anh gọi điện thoại, một bên hướng tới căn tin đi đến.
Căn tin rất lớn, có quá nhiều cánh cửa. Tô Thi Thi không có nhìn kỹ, đi đến cửa sau tiện tay đẩy đi vào.
Ngay khi cô đẩy cửa thời điểm, nơi xa có công nhân kêu cô.
"Tô tiểu thư, cái cửa kia hỏng rồi!"
Đúng là đã không còn kịp rồi.
Chỉ nghe ầm một tiếng, trên khung cửa có trọng vật hướng tới não đại của cô ầm ầm hạ xuống. ^_^
Sáng đi làm kẹt xe =_= đứng nuaer tiếng rồi mà chưa nhút nhích 😭😭😭😭😭😭😭
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...