Chú À! Đừng Nên Thế!

Người và chó đại chiến giằng co chừng 3 phút, rốt cục bị đám người hầu chạy tới kéo ra rồi.

Đoàn Tĩnh Đồng bị kéo ra thời điểm, trong miệng còn ngậm một ngụm lông mao màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo giống như da quả quýt một dạng, một cái vẻ phi phi phi phun lông mao ra ngoài.

Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh vừa được tự do liền liền xông ra ngoài, giống như phía sau có quỷ đang đuổi theo một dạng.

"Đồng Đồng, không có việc gì đi, có làm bị thương hay không? Nhanh lên, kêu bác sĩ đến đây tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại!" Nhậm Tiếu Vi gần như là bổ nhào tới, một cái vẻ muốn kiểm tra thương thế Đoàn Tĩnh Đồng, chỉ sợ cậu nhóc xảy ra chút chuyện gì ngoài ý muốn.

Đoàn Kế Hùng sắc mặt cũng cực kì khó coi, vừa rồi một màn kia hoàn toàn phá hủy kế hoạch của ông ta. Hiện tại lại lo lắng con trai nhỏ của mình bị thương, cảm xúc rối loạn đến cực điểm, nếu không có người ngoài ở đây, sẽ bạo phát tại chỗ

Tô Thi Thi đã sớm đứng ở bên cạnh Phương Ngọc Hoa, nhỏ giọng nói: "Bà nội, chúng ta đi về trước."

"Đồng Đồng không có việc gì đi?" Phương Ngọc Hoa lại là có chút lo lắng nhìn Đoàn Tĩnh Đồng.

Tô Thi Thi mỗi ngày đều đã cùng Phương Ngọc Hoa gọi điện thoại, cũng cùng bà nói qua chuyện của Đoàn Tĩnh Đồng. Phương Ngọc Hoa biết, cháu gái mình kỳ thật cũng cực kỳ thích vị em chồng này, đương nhiên bà cũng không muốn nhìn thấy Đoàn Tĩnh Đồng gặp chuyện không may.

"Yên tâm đi, nó cực kỳ tinh ranh, mới không tự làm mình bị thương." Tô Thi Thi nhỏ giọng nói.

Cô vừa rồi đúng là thấy rõ ràng, vẫn đều là Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh chịu khi dễ, Đoàn Tĩnh Đồng một cọng lông tơ cũng không thiếu.

Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh là do Bùi Dịch cho người ta đặc biệt huấn luyện, hiểu tính người, đương nhiên sẽ không đi thương tổn Đoàn Tĩnh Đồng. Mà còn giống vừa rồi chẳng qua chỉ là đùa giỡn, hầu như mỗi ngày đều ở Thi Dịch trình diễn một lần, hai con chó này sớm đã thành thói quen.

"Mẹ, con thật sự không có việc gì! Người xem, một chút thương tổn cũng không có, không cần lo lắng." Đoàn Tĩnh Đồng vừa nghe muốn tiêm thuốc, lập tức nóng nảy, "Chú Lý ở bên ngoài chờ con, con đi ra ngoài trước đây."


Cậu nói xong lập tức bỏ của chạy lấy người, chạy hai bước nhớ tới cái gì. Quay đầu chạy đến cái bàn bên cạnh, nhặt lên một miếng thịt bò chưa bị làm rơi đổ xuống đất co cẳng chạy.

Tô Thi Thi thấy vậy chỉ nghĩ muốn che đậy ánh mắt. Tên nhóc con này cũng quá làm để cho người ta càng thêm sốt ruột rồi, biến thành giống như bọn họ thật sự không cho cậu cơm ăn một dạng.

Nhậm Tiếu Vi ngây ngốc nhìn con trai mình chạy đi, mãi đến khi Đoàn Tĩnh Đồng đã chạy ra ngoài sân, bà mới phản ứng kịp, vội vàng kêu Hồng Cầm chạy ra ngoài đuổi theo.

Nhưng làm sao có thể đuổi kịp, chú Lý lái xe nhanh có tiếng, nhanh như chớp liền lái xe biến mất.

Trong nhà ăn một mảnh bừa bãi, một bàn mãn hán toàn tịch, xem như triệt để đạp hư rồi.

Tô Thi Thi đỡ Phương Ngọc Hoa, cẩn thận tránh đạp lên những mảnh vỡ cùng thức ăn vương vãi trên mặt đất, đi ra ngoài.

"Trạm tiểu thư, cho cô chê cười rồi." Đoàn Kế Hùng cùng Nhậm Tiếu Vi trên mặt đều đã thật mất mặt, xấu hổ hướng tới Trạm Dẫn Lan cười.

Mời Trạm Dẫn Lan đến đây quả thật là chủ ý của Nhậm Tiếu Vi, nhưng mà Đoàn Kế Hùng trước đó cũng đồng ý rồi.

Hiện tại Trạm Dẫn Lan đã sớm khác xưa rồi, chỉ mỗi việc là người thừa kế tương lai của công ty Phi Tầm thôi cũng đã rất giá trị rồi, đã không phải là người hiện giờ Đoàn gia đắc tội được.

"Đoàn lão gia, bác gái, là do cháu đường đột rồi." Trạm Dẫn Lan vô tình cười cười, quay đầu nhìn đến Bùi Dịch hướng tới cô đã đi tới, ánh mắt nhất thời sáng một phen.

"Trạm tiểu thư, hôm nay thật xin lỗi, hôm nào tôi làm chủ hướng cô nhận tội." Bùi Dịch đi đến trước mặt Trạm Dẫn Lan, đối với cô khách khí nói.


Trạm Dẫn Lan trong lòng nhéo một cái, cô có thể tiếp nhận sự coi thường của Bùi Dịch, nhưng mà, lại khó chấp nhận sự khách khí của anh như vậy.

Đây là làm như người xa lạ, Bùi Dịch lại cùng cô giữ một khoảng cách, đối với cô giống như là đối đãi người xa lạ một dạng.

Nhưng trên mặt cô lại cái gì cũng chưa biểu hiện ra ngoài, hướng về phía Bùi Dịch sáng lạn nở nụ cười một phen: "Không có việc gì, hôm nay đột nhiên đến đây như vậy, là do em đường đột rồi."

"Tôi đưa cô trở về." Bùi Dịch nói xong, tiện xoay người đi ra bên ngoài.

Nhậm Tiếu Vi ánh mắt tối sầm lại, trong lòng hết sức vui mừng, đối với Trạm Dẫn Lan nói: "Hôm nay liền không giữ Trạm tiểu thư, hôm nào lại gặp."

"Được, Đoàn lão gia, bác gái, tạm biệt." Trạm Dẫn Lan cùng Nhậm Tiếu Vi và Đoàn Kế Hùng lên tiếng chào hỏi, liền đi theo đi ra ngoài.

Chỉ là lúc cô đi vào trong viện thời điểm, phát hiện có hai chiếc xe. Lúc này Tô Thi Thi chính đang đỡ Phương Ngọc Hoa, ngồi vào trong đó một chiếc Lincoln màu bạc.

Bên cạnh một chiếc Cayenne màu đen, Đoàn Tĩnh Đồng đang ngồi gặm thịt bò.

Đoàn Tĩnh Đồng vừa ăn thịt, một bên mở cửa huýt sáo. Nơi xa truyền đến một trận tiếng chó sủa, chỉ thấy một vàng một đen hai cái bóng dáng rất nhanh chạy vào trong xe, đúng là Đại Cẩu Tử cùng Tiểu Vịnh.

"Chết tiệt, không cần cướp đoạt thịt của ta. Các ngươi mỗi ngày ăn tốt như vậy, lại vẫn muốn cùng ta cướp đoạt, thật quá đáng!" Bên trong chiếc Cayenne truyền đến tiếng Đoàn Tĩnh Đồng thở phì phì, còn có vài tiếng kêu của chó.


Trạm Dẫn Lan có chút khó khăn. Lái xe của cô đã trở về. Mà lúc này, nơi này chỉ có hai chiếc xe, một chiếc xe Tô Thi Thi ngồi, cô đương nhiên không có khả năng lại đi qua đó ngồi cùng. Như thế, cũng chỉ còn lại có chiếc xe Đoàn Tĩnh Đồng đang ngồi này thôi.

"Ủy khuất cho cô rồi." Bùi Dịch đi tới, đối với Trạm Dẫn Lan chỉ dẫn một phen.

Trạm Dẫn Lan vốn dĩ còn có chút do dự, nhưng nghe đến Bùi Dịch nói những lời này, trong lòng những cái khúc mắc kia lập tức buông xuống. Nhìn anh gật gật đầu, tiện hướng tới chiếc xe Đoàn Tĩnh Đồng cùng hai con chó đang ngồi kia đi đến.

"Phía sau không ngồi được rồi." Đoàn Tĩnh Đồng nhìn đến Trạm Dẫn Lan đi đến, hướng về phía cửa sổ reo lên.

Bùi Dịch thuận thế kéo ra cửa xe phía bên ghế phụ lái. Trạm Dẫn Lan cũng không nghĩ nhiều, hướng về phía Bùi Dịch nở nụ cười, ngồi vào ghế phụ kia.

Nhưng cô mới vừa ngồi xuống, liền sau đó nghe được giọng nói của Đoàn Tĩnh Đồng đang ngồi phía sau truyền đến: "Anh, người cũng đừng ở đây cùng tụi em chen lách giành chỗ, đi qua xe kia ngồi đi."

Đoàn Tĩnh Đồng nói xong lại rất nhanh gặm một miếng thịt bò, một bộ dạng như sợ hãi Bùi Dịch cướp đoạt mất vậy.

Cái này xấu hổ rồi.

Chiếc xe đã ngồi đầy, Trạm Dẫn Lan sắc mặt bá một phen có chút tái nhợt, kia chẳng phải là - -

"Ủy khuất cô rồi, lái xe sẽ đưa cô về khách sạn." Bùi Dịch đi đến chỗ kế bên bên cạnh tay lái, hướng về phía Trạm Dẫn Lan ấm áp nở nụ cười một phen.

Cùng lúc đó, chú Lý khởi động xe. Xe lấy tốc độ như tên bắn roạt một phen hướng tới phía trước liền xông ra ngoài. Trạm Dẫn Lan ngay cả thời gian cùng Bùi Dịch nói một câu đều không có, trơ mắt nhìn xe rời khỏi sân.

Một màn này, Tô Thi Thi thấy rõ ràng. Lúc này cô yên lặng ngồi trở lại vào trong xe, kéo lên cửa kính xe lên, làm như chính mình cái gì đều đã không thấy được.

"Hai anh em nhà này thật không tệ." Phương Ngọc Hoa cười nói.


Tô Thi Thi có chút khó xử trừng mắt nhìn bà nội liếc mắt một cái: "Bà nội, người nói cái gì? Chuyện này chỉ là trùng hợp."

"Ha ha, bà nội biết." Phương Ngọc Hoa cười nói.

Không quá bao lâu, cửa xe mở ra, Bùi Dịch về tới leo lên xe, đối với lái xe nói: "Lái xe."

Một hồi náo kịch rốt cục kết thúc. Nhậm Tiếu Vi cùng Đoàn Kế Hùng hai người sững sờ nhìn hai chiếc xe rời đi, cả nửa ngày mới phản ứng kịp.

"Xem ra, Bùi Dịch đã sớm tính kế từ trước, hôm nay lại công toi bận rộn rồi." Đoàn Kế Hùng thở phì phì trừng mắt nhìn Nhậm Tiếu Vi liếc mắt một cái, "Đều là do bà nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc."

Nhậm Tiếu Vi sắc mặt lạnh lùng: "Ông trước nên giải quyết tốt chuyện đứa con lớn của mình đi đi."

Bà nói xong tiện xoay người hướng tới trong phòng đi đến, trong lòng tức giận đến nghiến răng ngứa.

"Tô Thi Thi, cô đừng quá đắc ý." Nhậm Tiếu Vi quả đấm xiết chặt, tức giận đến run cầm cập.

Bà cho rằng Trạm Dẫn Lan đã đến sẽ làm cho Tô Thi Thi khó chịu, nhưng mà bà lại hiển nhiên xem nhẹ năng lực chịu đựng của Tô Thi Thi, cô vậy mà một chút cũng đều không thèm để ý!

Hôm nay xảy ra toàn bộ chuyện này, hoàn toàn vượt quá dự tính của bà, bà cần tỉnh táo ngẫm lại bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Bà quay đầu nhìn thoáng qua xe đã đi xa, ở trong lòng thì thào nói: "Trạm Dẫn Lan, hi vọng cô bây giờ không giống như trước vô dụng như thế!"

Bà là chán ghét Trạm Dẫn Lan không sai, nhưng bà càng hận Tô Thi Thi! Là Tô Thi Thi hủy đi toàn bộ kế hoạch của bà, bà tuyệt đối sẽ không cho phép Tô Thi Thi cùng con trai của mình ở cùng một chỗ!

Mà bên kia, hai chiếc xe đang trên đường trở về, nhưng mà không khí đầy quỷ dị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui