Chú À! Đừng Nên Thế!

Trong phòng khách lập tức trầm mặc tiếp xuống, không biết vì cái gì, nhiệt độ không khí tựa hồ cũng so với vừa rồi thấp hơn một chút

Từ lúc Tô Thi Thi bọn họ quỳ xuống, thư ký Vương cũng đã mang theo đám vệ sĩ kia đi ra ngoài, lúc này trong phòng khách chỉ có bà cháu ba người bọn họ.

Phương Ngọc Hoa trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Chuyện năm đó ta cũng không phải quá rõ ràng, nhưng mà nguyên nhân gây ra, là vì bốn gia tộc hợp tác một cái hạng mục bất động sản."

Bà nói xong nhìn về phía Bùi Dịch: "Khi đó con đã mười tuổi, hẳn là cũng nhớ rõ một số chuyện đi? Cha con chính là Thiết Kế Sư chính của cái hạng mục năm đó."

Bùi Dịch lòng chợt chộn rộn, thận trọng gật đầu: "Con biết. Cha con về sau gặp chuyện không may, liền là vì cái công trình kia."

"Cháu ngoan, " Phương Ngọc Hoa vỗ vỗ tay Bùi Dịch, trầm giọng nói, "Cha con là bị oan uổng. Khi đó ta cùng Đoàn Kế Hùng còn chưa có ly hôn, ta cũng là một lần vô ý nghe ông ta cùng thư ký của ông ta nói đến chuyện này, nhưng mà không có chứng cớ. Cháu ngoan, xin lỗi, bà nội bất lực."

"Bà nội, chuyện này không trách người." Bùi Dịch chậm rãi lắc lắc đầu, "oan có đầu nợ có chủ, con hiểu rõ ý tứ của người. Chuyện đời trước cùng hậu bối không có liên quan. Con chỉ là muốn đòi lại cho cha mình một cái trong sạch."

"Cháu ngoan, con có thể nghĩ như vậy, bà nội cám ơn con." Phương Ngọc Hoa lúc này mới có khẽ cười.

Trước đó bà biết được Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch kết hôn, nếu nói bà tức giận, không bằng nói là đang lo lắng mục đích Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi kết hôn.

Trước đó bà cố ý tức giận, cũng chẳng qua là muốn thăm dò lòng Bùi Dịch một phen, hiện tại bà đã không có gì lo lắng nữa rồi.

Bà kéo tay Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi, đưa tay của bọn họ chồng lên để cùng một chỗ, cười nói: "Các con phải nhớ kỹ, bất luận đời trước xảy ra chuyện gì, cuộc sống này là của các con, đừng cho người khác ảnh hưởng đến chính mình."

"Bà nội, chúng con biết rõ." Tô Thi Thi nhẹ giọng nói.


Trước đây cô vẫn muốn thay mẹ cùng bà ngoại báo thù, muốn hủy đi Đoàn gia, đúng là trải qua công việc bề bộn như vậy, có một số việc đã sớm xem phai nhạt.

"Bùi Dịch, ta còn có một việc phải nhắc nhở con." Phương Ngọc Hoa đột nhiên sắc mặt một nghiêm trang, đối với Bùi Dịch nói.

Bùi Dịch lập tức ngồi thẳng người, nghiêm trang gật gật đầu: "Người cứ nói."

Phương Ngọc Hoa nói: "Mẹ con không thích Thi Thi, tuy về tình có thể tha thứ, nhưng mà con bé hiện tại dù sao đã là vợ của con, con phải bảo vệ thật tốt con bé, biết không?"

"Bà nội, Bùi Dịch làm đã tốt rồi lắm. Anh ấy bị kẹp ở giữa con cùng mẹ anh ấy, vốn đã cực kỳ khó xử rồi, người không cần gây áp lực cho anh ấy." Tô Thi Thi vội vàng nói.

Bùi Dịch vì cô làm rất nhiều việc, trong lòng cô rất rõ ràng. Thời gian này Bùi Dịch đã rất khó xử, cô thật sự không nghĩ muốn anh lại có bất luận cái ủy khuất gì nữa.

Phương Ngọc hoa không nghĩ tới cháu gái nhà mình lại đột nhiên chen vào nói, sửng sốt một lúc sau giật mình cười nói: "Đúng là cháu gái lớn rồi, gả đi là chỉ biết có mỗi chồng mình thôi, nhanh như vậy liền thay nó nói chuyện, được rồi, biết đau lòng cho chồng cũng là chuyện tốt."

"Bất quá, Thi Thi, bà nội cũng không muốn nhìn thấy con chịu bất luận cái ủy khuất gì. Nếu thật sự không thể nhịn được nữa, như thế cũng không cần phải nhịn nữa." Lúc Phương Ngọc Hoa nói một câu sau cùng, tăng khí thế vài phần rồi đột nhiên chuyển lệ.

Những thứ này đương nhiên là nói cho Bùi Dịch nghe. Bùi Dịch ở một bên khiêm tốn gật đầu, đảm bảo sẽ chăm sóc tốt Thi Thi.

Tô Thi Thi nghe được hốc mắt ướt át, vừa khóc vừa cười.

Thấy cái cục diện rối rắm này rốt cuộc đã chuyển biến tốt lên, Phương Ngọc Hoa cũng không có giữ bọn họ lại, nhìn một phòng lễ vật nói: "Đem mấy thứ này đi về, các con cũng liền trở về đi, ta biết các con bây giờ còn có rất nhiều chuyện bận rộn."


"Bà nội, người theo chúng con cùng trở về có được hay không. Để cho một mình người ở tại chỗ này, con rất lo lắng." Tô Thi Thi lôi tay kéo Phương Ngọc Hoa không chịu buông ra.

Phương Ngọc Hoa nghĩ nghĩ nói: "Ta ngày mai muốn đi tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn cũ, sau đó các con hãy phái người tới đón ta đi, không cần chính mình đến đây."

Bà nói xong nhìn về phía Bùi Dịch: "Con hai ngày này không nghỉ ngơi tốt, trở về nghỉ ngơi thật tốt, đừng cố chịu đựng mà hủy hoại thân thể."

"Con sẽ chú ý." Bùi Dịch gật đầu.

Tô Thi Thi nghe được bà nội nguyện ý theo chân bọn họ trở về, lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng không kiên trì phải ở lại chỗ này.

Lúc Phương Ngọc Hoa đưa bọn họ ra ngoài, đột nhiên nhớ tới cái gì, đem Bùi Dịch kêu đến bên cạnh nhỏ giọng nói: "Người của Hỗ gia có phải vẫn quấn các con hay không?"

Bùi Dịch sửng sốt, lập tức liền gật gật đầu.

Phương Ngọc Hoa thở dài, hạ giọng nói: "Có một số việc tuy không thích hợp do ta nói ra, nhưng mà ta không nói, khả năng sẽ cho tạo thành phiền toái càng lớn hơn cho các con nữa. Bà nội liền ở trong này nhắc nhở con một câu, mẹ con hẳn là muốn hủy đi toàn bộ Đoàn gia, vì Thi Thi, con chú ý nhiều một chút. Kia dù sao, cũng có một phần tâm huyết của mẹ cùng nhà bà ngoại của con bé."

Bùi Dịch gật đầu: "Người yên tâm."

"Cháu ngoan, con vẫn lại là không hiểu rõ lời của ta nói. Ý của ta là, con chú ý một chút quan hệ của mẹ con cùng Hỗ gia." Phương Ngọc Hoa nói xong, liền đối với Bùi Dịch nói, "Được rồi, các con trở về đi."


Bùi Dịch sửng sốt một phen, còn không có tiêu hóa được tin tức trong lời nói Phương Ngọc Hoa, nhưng cũng không có tiếp tục hỏi thêm, xoay người hướng tới Tô Thi Thi đi đến.

Tô Thi Thi lại cùng Phương Ngọc Hoa nói nói mấy câu, mới lưu luyến không rời đi về trên xe. Tô Thi Thi liên tiếp nhìn Bùi Dịch liếc mắt, nghĩ muốn muốn hỏi điều gì, mà lại không biết có nên hay không hỏi.

Bùi Dịch bị cô nhìn đến nỗi trong lòng ngứa ngáy, nhìn về phía trước, trầm giọng nói: "Muốn hỏi liền hỏi."

Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng hỏi: "Bà nội vừa rồi đã nói gì với anh rồi hả?"

Bùi Dịch quay đầu, nhìn Tô Thi Thi ngoắc ngón tay: "Muốn biết sao?"

Tô Thi Thi vội vàng gật đầu.

Bùi Dịch khóe miệng nhếch lên: "Lấy lòng anh, anh sẽ nói cho em biết."

"Dẹp đi!" Tô Thi Thi mắng một câu, người này liền chỉ biết dùng tới duy nhất chiêu này.

Cô quay đầu thở phì phì trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nghĩ để ý anh rồi.

Bùi Dịch lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nếu cô gái nhỏ này tiếp tục hỏi tới, anh đương nhiên sẽ không giấu diếm cô, nhưng mà có một số việc hiện tại anh cũng chưa xác định rõ ràng, anh không nghĩ muốn để cho Tô Thi Thi lo lắng.

Chỉ là nghĩ tới câu nói sau cùng kia của bà nội, Bùi Dịch mày nhíu lại.

"Mẹ cùng Hỗ gia có quan hệ?" Con ngươi Bùi Dịch hiện lên một đạo u quang.

Xem ra, năm đó thật sự có rất nhiều chuyện anh không biết.


Mà Bùi Dịch sau khi trở về, liền để cho Tần Phong bắt đầu điều tra chuyện này.

Bởi vì trước không nghỉ ngơi tốt, Tô Thi Thi sau khi trở về liền đi tẩm bổ nghỉ ngơi, mà Bùi Dịch lại là trước đến bệnh viện một chuyến, thăm hỏi Nhậm Tiếu Vi, thấy mẹ mình không có trở ngại, mới đón Đoàn Tĩnh Đồng trở về nghỉ ngơi.

Sau đó, Tô Thi Thi lại đi làm rồi.

Hôm nay cô đã chính thức trở thành Bùi phu nhân, làm con người mới, đương nhiên muốn đem bánh kẹo cưới đến công ty. Tô Thi Thi ngày đầu tiên đến công ty thời điểm, bị một đám người vây quanh nén giận đã lâu, nói cô trước đó không nói cho bọn họ biết.

Tống Trọng Hạo thậm chí một cái vẻ hỏi cô khi nào thì cử hành hôn lễ, Tô Thi Thi chỉ nói bọn họ tạm thời còn không có tính toán.

Nói đùa, cô cùng Bùi Dịch đăng ký kết hôn, đã đem Nhậm Tiếu Vi tức đến phải vào bệnh viện, chuyện này nếu là lập tức cử hành hôn lễ, còn không đem bà tức chết sao.

Tô Thi Thi đương nhiên cũng có chừng mực, không dám lại tiếp tục trêu chọc mẹ chồng tức giận.

Chỉ là ngày hôm sau khi cô đến Sunshine đi làm, lại phát hiện công ty đến đây một người khách, người kia chính là Đức An.

Đức An cùng Tống Trọng Hạo quả thực giống như là hình với bóng không thể tách rời, mặc kệ Tống Trọng Hạo đi tới chỗ nào, Đức An cũng theo tới chỗ đó, sau cùng Tống Trọng Hạo không thể không trốn vào văn phòng Tô Thi Thi.

Ngay từ đầu Đức An không dám tùy tiện tiến vào, đến sau cùng thật sự không nhịn được, kiên trì vọt tới trong văn phòng Tô Thi Thi.

"Hạo Hạo, anh lần trước lúc nhờ tôi giúp anh, đúng là nói chỉ cần chuyện tôi yêu cầu nhất định đồng ý nha, hiện tại không phải chỉ bảo anh đi giúp ta theo đuổi phụ nữ sao, anh như thế nào có thể ra sức khước từ!"

Đức An vừa tiến đến liền ai oán nhìn Tống Trọng Hạo, lời nói bắn liên hồi: "Vị Trạm tiểu thư kia bây giờ còn độc thân, tôi theo đuổi cô ấy cũng là vì dân trừ hại, anh không biết thôi, hiện tại tất cả nhân viên công ty Phi Tầm đều đang truyền tai nhau nói vị Trạm tiểu thư kia đối với Bùi tổng có ý..."

Đức An nói một nửa, đột nhiên nhìn đến Tống Trọng Hạo đang hướng hắn một cái vẻ nháy mắt, hắn cuống quít bụm miệng, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Tô Thi Thi: "Tôi... Vừa rồi cái gì cũng chưa nói!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui