Chú À! Đừng Nên Thế!

Vào đông sáng sớm gió lạnh thấu xương, thở ra khí đều là khói trắng.

Tô Thi Thi chà xát hai bàn tay mình, đem điều hòa bên trong xe mở lên, nổ máy xe, lén lút rời khỏi Thi Dịch.

Trong lòng cô đã có kế hoạch, lúc ở trên đường gọi điện thoại cho Ôn Ngọc.

"Đã dậy chưa?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói mê mang mông muội: "Mới vừa mới dậy. Thi Thi, cô tối hôm qua không bị Bùi tiên sinh đánh chứ?"

"Khụ khụ, nói đùa, Bùi Dịch là người hay đánh phụ nữ sao?" Tô Thi Thi kìm lòng không đậu thay Bùi Dịch nói chuyện.

Cô thật không biết Tần Phong là nói về Bùi Dịch như thế nào ở trước mặt Ôn Ngọc. Ôn Ngọc đối Bùi Dịch ấn tượng đặc biệt khủng bố, cảm thấy được anh sẽ đánh Tô Thi Thi, mỗi lần nhìn thấy Bùi Dịch liền đặc biệt sợ hãi.

"Không có liền tốt rồi, cô sớm như vậy tìm tôi có chuyện gì?" Ôn Ngọc bên kia truyền đến tiếng nước, hẳn là đang rửa mặt.

Tô Thi Thi hỏi: "Cô có quen biết phóng viên hay không?"

"Sao vậy, có quen được vài người nha."

"Được rồi, vậy cô gọi điện thoại báo tin cho bọn họ giúp tôi, nói có tin tức độc nhất vô nhị về Bùi Dịch, bảo bọn họ hiện tại lập tức đi đến đội cảnh sát giao thông. Phải nhanh, tôi trước cúp máy đây." Tô Thi Thi nói xong liền bốp một tiếng cúp điện thoại, lập tức thay đổi phương hướng, hướng tới đội cảnh sát giao thông chạy đi.

"Phóng viên, đi đội cảnh sát giao thông?" Ôn Ngọc nhìn chăm chú di động nửa ngày, hoàn toàn không rõ Tô Thi Thi đang nghĩ muốn làm cái gì, nhưng mà dựa vào bản tính và khả năng bát quái nhiều năm của mình, mơ hồ ngửi ra chuyện này không quá đúng lắm.

Nhưng cô đối với chuyện vì Tô Thi Thi đòi công bằng vẫn lại là cực kỳ để tâm, lập tức liền gọi cho mấy người bạn phóng viên của mình.


Ôn Ngọc tuy nhát gan, động một tí liền khóc, nhưng mà không biết có phải hay không bởi vì cô thích nhiều chuyện. Bạn bè cô vậy mà không ít, trong đó liền không ít phóng viên.

Mở dang bạ điện thoại ra, vậy mà tìm đến được 8 vị phóng viên. Ôn Ngọc một cái không bỏ sót, lần lượt gọi điện thoại cho bọn họ, thông báo bọn họ đi đến đội cảnh sát giao thông phỏng vấn Bùi Dịch tin tức độc nhất vô nhị.

Phóng viên vừa nghe là Bùi Dịch, mặc kệ thật giả, toàn bộ đều đã lấy tốc độ nhanh nhất xuất phát chạy tới đội cảnh sát giao thông.

Bùi tiên sinh những người này tin tức đúng là tệ nhất lấy, những phóng viên này tự nhiên hẳn không cự tuyệt.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Bận rộn cả đêm Tần tiên sinh rốt cục trở về nhà, vừa lúc nghe được nội dung Ôn Ngọc cùng các phóng viên gọi điện thoại.

"Đi đội cảnh sát giao thông phỏng vấn Bùi Dịch?" Tần Phong tò mò nhìn mình cô gái nhỏ trước mặt, "Em đang làm cái gì?"

"Hoặc là nói các em muốn làm cái gì, đây là Tô Thi Thi bảo em làm đi?" Tần Phong nói xong đi đến trước mặt Ôn Ngọc, hù dọa cô, "Em cũng không thể tùy tiện tham gia vào chuyện của bọn họ, đến lúc đó Bùi Dịch phát hỏa, anh sợ là cứu không được em đâu."

"A, vậy làm sao bây giờ? Em điện thoại đều đã gọi xong, hiện tại gọi bọn họ trở về, bọn họ khẳng định cũng không nghe đâu." Ôn Ngọc lập tức nóng nảy.

Vừa rồi cô chỉ nghĩ để cho các phóng viên đi hỏi thăm tin tức, vậy mà đem Bùi Dịch cho quên rồi.

Ôn Ngọc suy nghĩ đến Bùi Dịch kia sắc mặt hung thần ác quỷ, sợ tới mức ánh mắt đều đã đỏ.

Tần Phong thấy thế, lập tức đi lên ôm lấy cô, kiên nhẫn dụ dỗ: "Chớ sợ chớ sợ, có anh ở đây, người nào cũng không khi dễ được em."

Anh vừa nói, một bên ở trên người cô ra sức sờ mó.


Ôn Ngọc phát hiện không thích hợp, lập tức đẩy anh ra, thở phì phì trừng mắt nhìn anh: "Cả đêm không trở về nhà, ra ngoài, không được tiến vào!"

Cô nói xong xoay người đi vào phòng tắm, ầm một phen đóng cửa lại.

Tần Phong liên tục cười khổ, bây giờ thật sự bị Bùi Dịch bọn họ hại thảm rồi. Đáng giận nhất chính là, anh đều đã đem luật sư đến giúp Bùi Dịch nộp tiền bảo lãnh, nhưng mà tên kia vậy mà không chịu ra ngoài, giống như là muốn ở luôn trong cục cảnh sát một dạng!

Lúc ấy thiếu chút nữa đem anh chọc cho tức chết.

Lúc này, Tần Phong nghĩ đến chuyện Tô Thi Thi để cho Ôn Ngọc gọi phóng viên đến, nhãn cầu xoay một vòng, lặng không tiếng động lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý của mình.

"Đem toàn bộ phóng viên ở Bắc Kinh này thông báo một lần, làm cho bọn họ lập tức chạy tới đội cảnh sát giao thông, nói có tin tức độc quyền phỏng vấn Bùi Dịch."

Tần Phong nói xong liền cúp điện thoại, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần vui sướng.

Hừ, để cho anh cả đêm không trở về nhà bị Ôn Ngọc ngược, như thế nào cũng không có thể để bọn họ tiện nghi được!

Vì thế, nửa giờ sau, lúc Tô Thi Thi đuổi tới đội cảnh sát giao thông, đột nhiên phát hiện nơi này vậy mà giống như buổi họp báo của người nổi tiếng cực kỳ náo nhiệt.

Tô Thi Thi ngây ngốc nhìn về phía trước kia mấy chiếc xe lớn lớn nhỏ nhỏ, cùng với nhiếp ảnh gia giơ camera cùng cầm các phóng viên microphone, cả kinh miệng đều nhanh không thể khép lại rồi.

Đây là cái tình huống gì? Ôn Ngọc quen được nhiều phóng viên như vậy sao?

Tô Thi Thi đại khái nhẩm sơ qua một phen, nơi này có trên dưới 100 vị phóng viên đi?


Liền tính năng lực bà tám của Ôn Ngọc cường thịnh, cũng không có khả năng quen được nhiều phóng viên như vậy nha, chuyện này sợ là tất cả truyền thông ở Bắc Kinh này đều đã chạy tới rồi!

"Tần Phong!"

Tô Thi Thi đầu óc thông minh rất nhanh liền nghĩ tới nguyên do, chuyện này nhất định là Tần Phong làm!

"Anh chờ đó!" Tô Thi Thi âm thầm cắn chặt răng, hít sâu một hơi, mở cửa xe đi ra ngoài.

Bên ngoài đám phóng viên kia vốn là đợi đến nỗi hứng thú có chút giảm rồi, bọn hắn nghe được tin tức nói nơi này có tin tức về Bùi Dịch độc nhất vô nhị, cho nên đều đã chạy đến đây.

Nhưng mà đợi hồi lâu cũng chưa thấy được Bùi Dịch, liền ngay cả bóng dáng đều không có. Mọi người một chốc, đều đã cho rằng chính mình bị đùa giỡn rồi.

Đúng là lúc này có người mắt sáng phát hiện Tô Thi Thi, một đám đều giống mấy con gà chọi một dạng.

Đây chính là vị hôn thê của Bùi Dịch, nếu Tô Thi Thi ở trong này, như thế Bùi Dịch có phải hay không cũng sẽ xuất hiện?

"Tô tiểu thư, xin hỏi người đến chỗ này là có chuyện gì sao? Bùi tiên sinh sẽ đến không?"

"Xin hỏi hôm nay có cái gì đặc biệt việc muốn phát sinh sao?"

Các phóng viên giơ microphone, đối với Tô Thi Thi liên tục hỏi han.

Tô Thi Thi ngầm nhíu mày. Xem ra Tần Phong công tác quan hệ xã hội làm được không tệ, những thứ phóng viên này không biết chuyện Bùi Dịch bị tạm giam ở cục cảnh sát.

Lúc này, ẩn từ một nơi bí mật gần đó Dương Dũng lập tức mang theo một đống vệ sĩ chạy đến, thay Tô Thi Thi mở ra một đường đi. Tô Thi Thi trấn định hướng tới đội cảnh sát giao thông đi đến.

Cũng không biết người kia ở bên trong thế nào rồi.


Tô Thi Thi nhớ tới Bùi Dịch, cũng có chút đau đầu.

Bùi tiên sinh thật đúng là chờ cô đi đón về nha!

Mà ngay lúc Tô Thi Thi đang hướng đội cảnh sát giao thông, Hỗ Sĩ Minh cũng nhận được tin tức. Hắn đạt được tin tức còn tốt hớn các phóng viên, liền tự nhiên cảm thấy có cấn đề.

"Bùi Dịch uống rượu điều khiển xe bị tạm giam?" Hỗ Sĩ Minh nhíu mày quay đầu nhìn trợ lý, "Cậu xác định Tô Thi Thi là sáng nay mới đi qua đó?"

"Không sai, Tô tiểu thư hiện tại mới đi đến đội cảnh sát giao thông. Nhưng mà rất kỳ quái, cô ấy vậy mà gọi toàn bộ phóng viên trong thành phố đến luôn rồi, tới cùng muốn làm cái gì? Điều này làm cho người ta thật sự không nghĩ ra."

"Gọi phóng viên đến?" Hỗ Sĩ Minh lông mày nhíu lại.

"Đúng, gần như toàn bộ truyền thông ở Bắc Kinh này đều đã phái phóng viên đến đó." Trợ lý lập tức nói.

Hỗ Sĩ Minh trầm mặc tiếp xuống, trong đầu rất nhanh suy nghĩ, bỗng nhiên hắn roạt một phen từ trên chỗ ngồi đứng lên, bước nhanh đi ra phía ngoài, đối với trợ lý nói: "Lập tức phái người đi chặn cô ấy lại, đừng cho cô ấy gặp được Bùi Dịch!"

Hắn quay đầu trừng mắt nhìn trợ lý liếc mắt một cái, tăng thêm ngữ khí nói: "Tôi mặc kệ các người dụng biện pháp gì, không được để cho cô ấy gặp Bùi Dịch!"

Hỗ Sĩ Minh nói xong trực tiếp đi ra khỏi văn phòng, hướng tới thang máy chuyên dụng của chính mình đi đến.

Tô Thi Thi hôm nay khẳng định phải đi đón Bùi Dịch. Bọn họ những người này muốn để cho Bùi Dịch ra ngoài quá đơn giản rồi. Nhưng mà cô lại gọi nhiều phóng viên đến như vậy, theo lý mà nói, hẳn là phải kiêng dè mới đúng.

Tô Thi Thi này lại đi ngược lại lẽ thường, tất có nguyên nhân của mình. Hiện tại có thể để cho cô làm như vậy, như thế liền chỉ có một nguyên nhân!

"Chết tiệt, nếu để cho cô thành công, chẳng phải là tôi giúp cô rồi sao?" Hỗ Sĩ Minh sắc mặt xanh mét, suy nghĩ đến khả năng kia, trong lòng hắn tự nhiên hiện lên một tia bối rối, đợi cho thang máy vừa đến, liền rất nhanh hướng bãi đỗ xe dưới đất.

Tốc độ đúng là nhanh chưa bao giờ có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui