"Em mới không cần đem trâu, em mới không cần làm ngựa!" Trong văn phòng vang vọng tiếng kêu khóc của Tô Thi Thi, chỉ là tiếng khóc này hơn một tia kiều mỵ, nghe qua khiến cho xương người mềm mại.
Tô Thi Thi hung hăng cắn lấy trên vai Bùi Dịch một cái, hận không thể đem bờ vai của anh cắn ra mấy cái động tới.
Thật quá đáng!
"A! Em không muốn tư thế này! Không muốn cưỡi ngựa mà!" Tô Thi Thi nổi giận, đạp chân nghĩ muốn đem Bùi Dịch đá xuống đất.
"Ngoan!" Bùi Dịch một chữ ngăn chặn miệng Tô Thi Thi, hầu hạ càng thêm ra sức rồi.
Nửa giờ sau, Tô Thi Thi không còn chút sức lực nằm ở trên ghế sofa. Bùi Dịch từ trong phòng nghỉ lấy ra một tấm thảm mỏng, nhẹ nhàng mà che trên người cô.
Tô Thi Thi ai oán trợn mắt nhìn anh, bây giờ đến khí lực mắng chửi người đều không có rồi.
Cầm thú!
Bùi tiên sinh thực hiện đúng như lời nói, bây giờ hầu hạ được đặc biệt ra sức. Tô Thi Thi cảm thấy được nếu còn làm thêm một hai giờ nữa, cô tuyệt đối không còn khí lực đứng lên.
Ăn no thoả mãn Bùi tiên sinh lười biếng tựa vào trên ghế sofa, dời đầu Tô Thi Thi đặt ở trên chân mình, giống vuốt ve cún con một dạng vuốt ve đầu cô.
Tô Thi Thi run rẩy vương cánh tay, bắt lấy tay anh hung hăng quăng phất qua một bên, không còn chút sức lực phun ra hai chữ: "Tránh ra!"
Bùi Dịch cũng không quậy nữa, chờ thêm một phút đồng hồ, lại tiếp tục vuốt ve.
Tô Thi Thi thật sự không còn khí lực cùng anh náo loạn, chỉ cảm thấy mắt hai mí càng ngày càng nặng, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô lần nữa tỉnh lại, phát hiện trên thân mình đã rửa ráy sạch sẽ, mặc vào một bộ quần áo mới, trong văn phòng cũng dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Tô Thi Thi nghĩ đến bộ quần áo vừa rồi kia bị xé nát, mạnh bưng kín mặt.
Lúc đi vào và đi ra mặt quần áo khác nhau, dù là kẻ ngu ngốc cũng đều hiểu cô ở trong này làm cái gì rồi? Tô Thi Thi kêu rên.
Cô không mặt mũi đi ra ngoài!
Như là biết cô suy nghĩ cái gì, Bùi tiên sinh nhàn nhạt nói: "Nơi này có thang máy trực tiếp thông hướng garage tầng ngầm, không sợ."
"Người nào sợ?" Tô Thi Thi trợn mắt nhìn anh.
Lúc này ngủ một giấc, đã tỉnh táo mười phần, đầy đủ sức lực cùng anh ầm ĩ một trận rồi.
Nhưng hiển nhiên, Bùi Dịch sẽ không ngốc như thế cùng cô cãi nhau, nhìn thấy dáng vẻ Tô Thi Thi thở phì phì, Bùi tiên sinh đứng lên một bên hướng cô đi đến, một bên buông cà- vạt, như vậy lại bao trùm lên một cỗ khí tức không đứng đắn.
Tô Thi Thi nuốt một ngụm nước bọt, thân thể kìm lòng không đậu rụt rụt ra phía sau, trừng mắt nhìn anh nói: "Anh đừng tới đây, chẳng thế thì em thật sự tức giận!"
Bước chân Bùi Dịch lập tức ngừng lại, sau đó nghiêm trang nói: "Chỉ cần vợ yêu của anh không tức giận là được."
"Anh!" Tô Thi Thi chán nản, thế mới biết bị anh lừa dối nữa rồi.
Nhớ tới chuyện anh rình lén theo dõi cô, Tô Thi Thi đột nhiên ngẩng đầu nhìn gian phòng làm việc này, khẩn trương hỏi han: "Anh không biến thái đến độ trong văn phòng chính mình cũng gắn thiết bị theo dõi chứ?"
Bùi Dịch sửng sốt, lập tức chân thành nói: "Chỉ ở cửa và hành lang có gắn máy theo dõi, trong văn phòng không có. Vợ yêu yên tâm, anh còn không nghĩ muốn bản thân bị người khác nắm được điểm yếu."
"Anh... Đầy đủ ngoan độc!" Tô Thi Thi chịu đựng kích động muốn trợn mắt nhìn anh, không nghĩ muốn lại đi nói chuyện với anh.
Cô tuy nhanh mồm nhanh miệng, nhưng gặp phải Bùi tiên sinh từ đầu liền không có phần thắng.
Nhưng trải qua một trận ầm ĩ như vậy, Tô Thi Thi vốn dĩ lo lắng cho Bùi Dịch trái lại ít đi rất nhiều, cô nhớ tới chính mình rõ ràng là tới an ủi anh, kết quả vậy mà biến thành cái dạng này.
Nghĩ tới đây, Tô Thi Thi ngẩng đầu lén lút nhìn Bùi Dịch một phen, thấy Bùi Dịch sắc mặt bình tĩnh, hoàn toàn không có dáng vẻ giống như bị đả kích.
Tô Thi Thi buồn bực, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?
Nhưng mà cô lại vẫn là có chút lo lắng, đứng lên sửa sang lại quần áo, đi đến bên cạnh Bùi Dịch, ngửa đầu nhẹ giọng hỏi: "Chuyện cạnh tranh đấu thầu, anh thấy thế nào?"
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, nếu như nhìn kỹ, có nhìn đến trong mắt anh hiện lên quét xuống ánh sáng.
Thì ra cô gái nhỏ của anh đột nhiên đến tìm anh, là vì chuyện này.
Trong lòng anh chảy qua một dòng nước ấm, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra nửa phần, ngược lại là có vẻ có chút cô đơn, nhàn nhạt nói: "Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, xem nhạt liền tốt rồi."
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng anh liền hối hận rồi.
Nếu để cho Tô Thi Thi hiểu lầm anh tại vì thất bại mà thương tâm, như thế sau này chẳng phải là...
Bùi Dịch có chút ảo não. Tô Thi Thi yêu anh nên mới để tâm vào những chuyện vụn vặt này, nếu để cho cô về sau biết chuyện này hoàn toàn không phải như thế, phỏng chừng lại tức giận!
Nghĩ tới đây, Bùi tiên sinh cực kỳ không sợ mất mặt lật lọng nói: "Loại thất bại này anh không để vào mắt, chỉ là tìm hiểu trước khi hành động mà thôi."
Anh nói cực kỳ mịt mờ, ẩn ẩn có một tầng ý tứ khác, nhưng mà Tô Thi Thi không có nghe ra ý trong lời nói của anh còn mang một tầng hàm nghĩa khác.
Cô vốn dĩ chuẩn bị tốt một đống lời để an ủi anh, đột nhiên nghe được anh nói như vậy, lại có chút thấy mình làm chuyện thừa rồi.
"Anh thật sự không thèm để ý?" Tô Thi Thi nghi hoặc nhìn Bùi Dịch, chẳng lẽ thật là cô suy nghĩ nhiều?
Bùi Dịch vẻ mặt nghiêm túc, xoay người nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc Tô Thi Thi, khẽ cười nói: "Cảm ơn em."
"Ưm..." Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, anh nghiêm trang như vậy nói cảm ơn, để cho cô càng thêm không biết phải làm sao rồi.
Người đàn ông này nói lời cảm ơn thôi mà, để làm chi nói ái muội như thế, còn dùng cái loại ánh mắt này câu dẫn cô! Không biết cô hiện tại sức chống cự rất yếu sao?
Tô Thi Thi bị ánh mắt nhu tình của Bùi tiên sinh công hạ, cực kỳ không cốt khí dời đi ánh mắt, lúng ta lúng túng nói: "Anh không có việc gì thì tốt rồi."
Nhưng mà trong lòng cô lại vẫn có chút lo lắng, dù sao cô nhìn thấy Bùi Dịch vì sự kiện công trình này cố gắng đến như vậy. Một đám ngày ngày đêm đêm, Bùi Dịch đều luôn vội vàng với bản thiết kế. Tuy cô cũng không có gần gũi quan sát qua, nhưng mà từ vẻ mặt Bùi Dịch có thể thấy được, anh đối với thiết kế của chính mình cực kỳ hài lòng.
Hiện tại đạt được kết quả này, nói không có gì làm sao yên tâm được đây?
Nhưng Tô Thi Thi cẩn thận quan sát Bùi Dịch một hồi, lại thật sự thấy anh không có chút nào để ý.
Thật sự xem không hiểu rồi.
Tô Thi Thi bỉu môi, cô cùng Bùi Dịch tiếp xúc tới nay, tuy vẫn cảm thấy Bùi Dịch rất thần bí, cũng biết anh có rất nhiều chuyện bất tiện nói ra, nhưng đây là lần đầu tiên sinh ra loại cảm giác mờ mịt này.
Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì, híp mắt nhìn Bùi Dịch: "Nói, Anh có phải hay không đã có kế hoạch khác?"
Kỳ thật từ trên tâm lý mà nói, cô vẫn lại là không tin Bùi Dịch dễ dàng liền bị đánh bại như thế.
Hỗ Sĩ Minh cũng chưa bại, Bùi Dịch làm sao có thể bại!
Bùi Dịch ánh mắt tối sầm lại, cô gái này có đôi khi thông minh thực làm người ta đau đầu.
Anh không dám giải thích, nếu càng giải thích, về sau Tô Thi Thi càng tức giận, anh cũng không nghĩ muốn đến lúc đó Tô Thi Thi lại biến mất lần nữa.
Nếu giải thích không được, vậy cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai thôi. Mà phương thức Bùi tiên sinh nhận sai đó là - - trực tiếp để cho Tô Thi Thi không rảnh nghĩ đến việc này!
Tô Thi Thi là khóc lóc rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, đương nhiên là tức đến phát khóc.
Mà ở trong phòng làm việc Bùi tiên sinh trên mặt lưu lại một đường màu đỏ móng vuốt, nhìn qua có chút thương cảm.
"Nha đầu thối xuống tay cũng thật độc ác." Bùi Dịch đụng miệng vết thương một cái, có chút buồn bực.
Anh không phải không nghĩ muốn đuổi theo, đúng là Tô Thi Thi nói anh dám đuổi theo, cô liền rời nhà trốn đi!
Đau đầu!
Bùi Dịch nhớ tới vừa rồi Tô Thi Thi đột nhiên xuất hiện ở trong phòng làm việc, nhướng mày, ấn điện thoại nội bộ kêu thư ký Vương vào.
Thư ký Vương còn đang suy nghĩ Tô Thi Thi đến thăm, tổng giám đốc tâm tình khẳng định rất tốt, rất là vui vẻ liền chạy tiến vào, đúng là vừa vào, liền nhìn đến sắc mặt Bùi Dịch âm trầm nhìn anh.
"Sao... Làm sao vậy?" Thư ký Vương run lẩy bẩy, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát rồi.
"Thư ký Vương." Bùi Dịch mặt không chút thay đổi nhìn thư ký Vương, nói từng chữ từng câu, "Tần tổng gần đây gặp được một khách hàng rất khó ứng phó, cậu đi giúp một tay đi."
"Là Ngô tổng kia?" Thư ký Vương vừa nghe mặt liền suy sụp xuống.
Cái Ngô tổng kia thích rượu như mạng, ngàn chén không say, đây là muốn cho anh ta đi bồi ông ta uống rượu đến chết mà!
"Bùi tổng, tôi sai rồi, tôi lần sau nhất định thông báo!" Thư ký Vương là kinh nghiệm đầy mình có thể nói tu luyện thành tinh rồi, lập tức liền đoán được nguyên nhân, còn kém quỳ xuống để xin tha rồi.
Bùi Dịch vẫn như cũ mặt không chút thay đổi khoát tay: "Mau đi đi."
Nhưng anh vừa dứt lời, cửa liền truyền đến một giọng nói. Tần Phong vô cùng vui vẻ đi đến: "Bùi Dịch, tôi mới vừa giống như nhìn thấy Thi Thi ở bên ngoài công ty, em ấy tới tìm cậu rồi sao?"
Tần Phong đi tới, ngẩng đầu liền nhìn đến trên mặt Bùi Dịch có vết cào kia, lập tức liền lạnh run: "Bị đánh?"
Nhưng anh ta sau khi nói xong, liền phát hiện không khí không đúng, quay đầu bỏ chạy.
"Cậu cảm thấy được chạy liền không sao rồi hả?" Sau lưng truyền đến giọng nói lành lạnh.
Gần đây thấy nọi người lên án truyện H quá, nên chắc không thêm H vào truyện nữa, nếu ko thì sẽ viết riêng một cuốn coi như ngoại truyện. Mọi người nghĩ sao? Thích như trước đây hay là riêng một cuốn nè? Cho bạn ý kiến đi.
Bạn thì sao cũng được, đừng ném đá là được, tui dễ tính lắm, nhưng mà không có hiền 😏😏😏😏😏
Chúc mọi người tối đầu tuần vui vẻ 😊😊😊😊😊😊😊
Ngày mai up bình thường, ngày 3c, thứ 7, cn thì hên xui, vì không được rảnh lắm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...