Chú À! Đừng Nên Thế!

Mặt trời buổi chiều ngã về tây, hoàng hôn tiến đến, Tô Thi Thi đứng ở trong sân liên tiếp nhìn ra phía cửa.

Đã đến giờ này, Bùi Dịch vậy mà còn chưa có trở lại.

Tô Thi Thi không khỏi có chút vô lực: "Anh hẳn không thật sự giận thật rồi chứ?"

Dù sao Bùi tiên sinh mỗi lần giận dỗi với cô liền đổi tính đi đâu không rõ tung tích, Tô Thi Thi đúng là đã lĩnh giáo qua. Cô hiện tại thậm chí hoài nghi Bùi Dịch có phải hay không đã sớm trở về, chính đang ở một nơi nào đó trong tòa nhà sinh hờn dỗi cũng không biết chừng.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng xe ô tô. Tô Thi Thi tim đập mạnh liên hồi, không hề nghĩ ngợi lập tức liền chạy vào trong nhà.

Nơi xa, quản gia nhìn đến hành động của Tô Thi Thi hành động, trong mắt đều là ý cười.

"Chị còn dám mắng em không tiền đồ, chính mình cũng không so với em tốt hơn chỗ nào." Bên cạnh, Đoàn Tĩnh Đồng ngồi chồm hổm trên mặt đất, buồn bực nói.

Quản gia cúi đầu nhìn thoáng qua Đoàn Tĩnh Đồng, cười nói: "Tiểu thiếu gia không phải nói muốn đi xem sách sao? Tiên sinh đúng là lập tức liền muốn vào rồi."

Đoàn Tĩnh Đồng lập tức từ trên mặt đất đứng lên, vừa chạy vừa hướng quản gia nói: "Nhất định phải nói với anh trai tôi, tôi cực kỳ chăm chỉ học tập."

Quản gia bất đắc dĩ bật cười.

Không qua bao lâu, chỉ thấy Bùi Dịch đi đến.

Quản gia lập tức thu hồi tươi cười, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên đối với Bùi Dịch nói: "Tiên sinh, Tô tiểu thư ở trong sân đợi người rất lâu, vừa mới đi vào."

Bùi Dịch sắc mặt lạnh lùng nhất thời nhu hòa thêm một chút, nhưng vẫn như cũ im lặng không nói gì đối với quản gia hơi gật đầu, không vội không chậm hướng tới trong phòng đi đến.

Trong phòng khách, Tô Thi Thi dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.


Tiếng bước chân quen thuộc kia càng ngày càng gần, cô không biết như thế nào nữa, lòng vậy mà thần kỳ khẩn trương.

"Tô Thi Thi, mày thật sự là càng ngày càng tiền đồ rồi." Tô Thi Thi ảo não gõ đầu mình một phen đầu.

Cô cũng không biết mình rốt cuộc đang khẩn trương cái gì, vừa rồi không phải là quấy rầy Bùi Dịch cùng Hồng gia bàn chuyện thôi sao, làm gì phải sợ thành như vậy?

Trong đầu cô miên man suy nghĩ, lườm mắt thấy Bùi Dịch tiến vào, trong lòng quýnh lên, thốt ra một câu: "Hỗ Quân Nhạc như thế nào? Anh không ức hiếp hắn đi?"

Bùi tiên sinh trên mặt hơi chút nhu hòa tiếp xuống thần sắc nhất thời lạnh lùng vô cùng, khóe miệng bĩu một cái, toàn thân tản ra một cỗ lãnh ý.

"Xong rồi..." Tô Thi Thi từ trên ghế sofa nhảy dựng lên, co cẳng chạy.

"Tô Thi Thi," Bùi Dịch nhìn chằm chằm bóng lưng cô gái nhỏ của mình chạy trốn, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, "Em dám chạy thử xem?"

"Ha ha... Nói sai, tuyệt đối là nói sai!" Tô Thi Thi thân thể cứng đờ, quay đầu đáng thương tội nghiệp nhìn Bùi Dịch, "Em là muốn hỏi anh không sao chứ? Hỗ Quân Nhạc đáng đánh đòn, hắn không ăn hiếp anh chứ?"

Từ trong miệng cô lần thứ hai nghe được tên người đàn ông khác, Bùi Dịch sắc mặt càng thêm đen rồi.

Tô Thi Thi ngậm miệng lại.

Được rồi, cô vẫn lại là không nói lời nào có vẻ an toàn hơn.

"Lại đây." Bùi Dịch nhàn nhạt bỏ lại một câu, một bên cởi cà- vạt ra một bên hướng tới sô pha đi đến.

Tô Thi Thi nhìn ngón tay thon dài của anh cầm lấy cà-vạt màu đỏ sậm, kìm lòng không đậu nuốt một ngụm nước bọt.

Đều nói quần áo hấp dẫn, theo Tô Thi Thi, đàn ông lúc gỡ cà- vạt trong tích tắc đấy so với quần áo lại vẫn hấp dẫn hơn nhiều! Má mê Dịch nhà tui quá rồi 😍😍😍😍😍😍


Cô chậm quá đi qua, ngồi ở bên cạnh Bùi Dịch, thật cẩn thận nhìn anh: "Nói đi, anh nghĩ muốn như thế nào phạt em?"

Bùi Dịch buông ra cà- vạt, nghe vậy nhàn nhạt liếc cô một cái, trong mắt hình như ánh sáng lấp lánh. Nhưng mà trên mặt lại vẫn như cũ không chút thay đổi, như vậy tự dưng làm cho người ta khẩn trương.

Nơi xa. Quản gia đồng tình nhìn Tô Thi Thi, yên lặng lắc lắc đầu, lặng lẽ thối lui ra ngoài, đồng thời thông báo với tất cả người hầu không được đến gần.

Bùi Dịch nghe được quản gia đi ra ngoài, thân thể tựa vào ở trên ghế sofa, giương mắt nhìn hướng Tô Thi Thi: "Lại đây."

Tô Thi Thi nuốt nuốt nước miếng, thân thể kìm lòng không đậu lùi về phía sau.

Người này hẳn không phải là muốn...

"A! Bùi Dịch!" Tô Thi Thi vừa định chạy, đã bị Bùi Dịch kéo lại.

Bùi Dịch dùng lực một chút liền kéo được cô ngồi trên thân mình, sau đó một cái xoay người đè cô ở dưới thân thể.

"Nơi này là phòng khách!" Tô Thi Thi muốn khóc.

"Tô tiểu thư, chọc anh, em nên là có giác ngộ." Bùi Dịch nói xong tiện cúi đầu che trụ miệng Tô Thi Thi lại.

Cô gái ngốc này vẫn lại là ít nói nói là tốt hơn, miễn làm cho anh tức chết!

Trong phòng khách, rất nhanh nổi lên một cuộc chiến đấu, tiếng thở dốc lên xuống, làm cho người ta mặt hồng tim đập.

Tô Thi Thi đến sau cùng đến sức nói chuyện đều không có, âm thầm ở trong lòng thề.


Về sau nhất định phải đem chó tránh xa cô!

Oan chết cô rồi!

Cho đến cuối cùng, Tô Thi Thi vẫn lại là không biết Bùi Dịch tới cùng đem Hỗ Quân Nhạc làm gì nữa.

Từ chuyện lần đó, Hỗ Quân Nhạc liền biến mất tăm. Có mấy lần, Tô Thi Thi ra ngoài đụng mặt hắn, tên kia nhìn thấy cô liền quay đầu bỏ chạy.

Tô Thi Thi trong lòng cười thầm, phỏng chừng Hỗ Quân Nhạc ngày đó bị Bùi Dịch ức hiếp cực kỳ thảm.

Những ngày sau đó, Bùi Dịch dường như dốc toàn lực chuẩn bị hạng mục thôn Thành Trung kia. Mà Tô Thi Thi cũng bận rộn công việc của chính mình, hai người ngoại trừ thời gian về nhà, mỗi người đều đã bận chuyện của mình.

Giai đoạn đấu thầu thôn Thành Trung bước đầu định cử hành vào một tháng sau. Mấy ngày này, tất cả người ở Bắc Kinh đều tâpj trung chú ý những động tĩnh của công trình này. Truyền thông nhao nhao suy đoán, người có khả năng thắng nhất là ai.

Trong văn phòng tổng giám đốc xây dựng Minh Đỉnh, Hỗ Minh Phỉ rốt cục hoàn thành bàn giao xong cái công trình Cao ốc kia, liền chạy đến chỗ anh trai cô ta nơi này.

Hỗ Sĩ Minh nhìn thấy em gái mình vẻ mặt mỏi mệt, ánh mắt ôn nhu: "Vất vả cho em rồi."

Hỗ Minh Phỉ lắc lắc đầu: "Đây là việc em phải làm. Nếu không phải anh vẫn cản em, em đã sớm tới công ty hỗ trợ rồi."

Tình cảm anh em bọn họ vẫn rất tốt, Hỗ Minh Phỉ từ nhỏ đã rất thông minh, đối rất nhiều chuyện đều đã cảm thấy hứng thú. Nhưng mà gia đình bọn hắn như vậy, con cái lựa chọn nghề nghiệp cũng không phải cực kỳ tự do.

Nhưng Hỗ Minh Phỉ từ nhỏ đều là thích cái gì liền đi học cái đó, chuyện này toàn bộ đều là Hỗ Sĩ Minh toàn lực hỗ trợ.

"Em hiện tại muốn về giúp anh, anh cực kỳ hài lòng." Hỗ Sĩ Minh cười nói.

Hắn vừa nói tới chuyện này, Hỗ Minh Phỉ trên mặt tươi cười liền biến mất, vẻ mặt nghiêm túc thêm vài phần, lạnh giọng nói: "Em nhất định phải đánh bại bọn họ!"

Ngày đó cô ta bị Tô Thi Thi đánh một trận sau đó trói nhốt ở trong ngăn tủ vô cùng nhục nhã, cô ta một ngày nào đó muốn hoàn trả lại đủ cả vốn lẫn lời.

Chỉ cần nghĩ tới chuyện xảy ra ngày đó, tức giận trong lòng Hỗ Minh Phỉ liền khống chế không nổi, quả thực muốn làm cho cô ta phát điên.


Mà còn ngày đó cô ta là bị người hầu Đoàn gia tìm thấy, cô ta vĩnh viễn sẽ không quên ánh mắt kinh ngạc của mấy người hầu tìm đến cô ta khi đó!

Hỗ Sĩ Minh nhìn thấy biểu tình của em gái mình, biến sắc: "Về sau cùng Bùi Dịch giao thủ, em phải cẩn thận."

Hỗ Minh Phỉ giật giật khóe miệng, trong mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất: "Không chỉ là anh ấy, còn có Tô Thi Thi!"

Cô nói xong ngẩng đầu hướng qua nhìn về phía Hỗ Sĩ Minh: "Anh, anh nói Bùi Dịch sẽ đi cạnh tranh đấu thầu, như thế anh ta sẽ lấy cái thân phận gì? Chúng ta cho tới bây giờ cũng không thể xác định bối cảnh của anh ấy."

Hỗ Sĩ Minh đốt một điếu thuốc, hít một hơi, nhàn nhạt nói: "Bây giờ, cậu ta giấu không được nữa rồi."

Hắn tự có biện pháp để cho anh bại lộ! Trò chơi mèo vờn chuột này, đến lúc phải kết thúc rồi!

"Xem ra anh đã có kế hoạch, " Hỗ Minh Phỉ gật gật đầu, lập tức nghĩ đến một chuyện khác, "Hai ngày có người tới tìm em, xem ra Đoàn Chấn Ba bên kia đã hết kiên nhẫn rồi."

"Đối với mấy kẻ vô dụng mà thôi, không cần để ý tới." Hỗ Sĩ Minh phun ra vòng khói, nhàn nhạt nói, "Anh cực kỳ chờ mong người đó vùng vẫy chờ chết."

"Anh là nói..." Hỗ Minh Phỉ hai mắt nheo lại, trong mắt hơn một tia chờ mong.

Mà những ngày sau đó, mọi người đều bận rộn chuyện của chính mình, trong lúc này đều đã bình an vô sự.

Chỉ là ngày hôm đó, Tô Thi Thi lúc tan tầm chính đang muốn về nhà, bỗng có hai người đàn ông xa lạ chặn đường đi của cô.

"Cô chính là Tô Thi Thi?" Hai người đàn ông trước mặt cực kỳ trẻ tuổi, một người đàn ông tóc màu vàng kim, một người lại để một đầu tóc dài màu đen, dáng vẻ cùng cách ăn mặt chắc chắn là lưu manh, khóe miệng ngậm một điếu thuốc hướng Tô Thi Thi đi tới.

Tô Thi Thi trong lòng một hồi hộp, hai người này vừa thấy liền là tên côn đồ.

"Theo chúng tôi đi một chuyến," cái người đàn ông tóc vàng đi đến trước mặt Tô Thi Thi, khinh thường liếc cô một cái, "Bộ dáng cũng không tệ lắm, không biết ngoạn chơi trên giường thì thế nào." (ừ nói đi, anh Dịch nhà tui cắt lưỡi chúng mày 😁😁😁😁😁)

"Các người nói năng sạch sẽ chút đi." Tô Thi Thi mặt trắng xanh một phen trầm tiếp xuống, tim thùng thùng nhảy dựng.

Mấy ngày nay Bùi Dịch bề bộn nhiều việc, vẫn muốn dùng xe. Tô Thi Thi không để cho chú Lý đến đón chính mình, nhưng lại không nghĩ tới vậy mà gặp phải chuyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui