Chú À! Đừng Nên Thế!

Edit: Tuyết Nhi

Beta: Hương Cyndi

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty Tiệp Khắc trên tầng hai mươi, lúc này không khí có chút ngưng đọng. Tần Phong ôm máy tính đi tới bàn làm việc của Bùi Dịch, ầm một cái đem máy tính để trước mặt anh, trầm giọng nói.

"Hệ thống phòng ngự của công ty xây dựng Minh Đỉnh được tăng cường, bọn họ còn mời cao thủ máy tính tới đó."

Bùi Dịch nhìn cũng không nhìn, liếc mắt một cái, vẫn như cũ phê duyệt văn kiện trong tay.

Tần Phong thấy thái độ của anh thì sửng sốt một chút, ngay sau đó liền tỉnh ngộ, hưng phấn nói: "Cậu đã sớm biết rồi sao?"

Tần Phong vừa nói vừa làm lộ ra bộ dạng hoảng sợ nhìn Bùi Dịch: "Không phải cậu đi phá hệ thống phòng ngự của họ chứ? Nói nhanh lên có công phá chưa?"

Vẻ mặt của Bùi Dịch vẫn nhàn nhạt như cũ, giống như không nghe thấy lời của anh ta.

Tần Phong lập tức hưng phấn, thở dài nói: "Xem ra không có công phá rồi."

Anh ta nói qua tin tức mới nhất vừa nhận được: "Công ty xây dựng Minh Đỉnh đã tịch thu thiết bị truyền tin của Thi Thi, hiển nhiên là sợ cậu dựa vào tín hiệu trên điện thoại và máy tính của cô ấy để hack vào hệ thống của họ, việc này rõ ràng là đề phòng cậu."

"Nếu đối phương đã khiêu khích, cậu muốn ứng phó sao đây?" Trong lòng Tần Phong rất tò mò, nhìn dáng vẻ trấn định của Bùi Dịch, nhất định là có biện pháp.

"Tần Phong." Bùi Dịch đoán chừng là bị anh ta ầm ĩ đến phiền, cuối cùng cũng mở miệng, chầm chậm kêu anh ta một tiếng.

"Hở!" Thân thể Tần Phong lập tức căng thẳng, nghiêm túc nhìn anh.

Bùi Địch mặt không đổi sắc liếc anh ta một cái, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: "Cậu nên đánh răng đi."


"Cái... làm gì?" Tần Phong lập tức ngây ra, sau đó mới kịp phản ứng lại, miệng không nhịn được chửi bậy một câu.

"Fuck!"

Có phải là anh em không vậy? Mà cứ chọc mãi vậy!

Tần Phong vội vàng che miệng a một tiếng, sắc mặt xanh lét, giọng điệu dịu lại: "Cậu nói đểu tôi đấy à?"

Chẳng qua là Bùi Dịch lại tiếp tục xem văn kiện, giống như lão hoà thượng ngồi thiền, hoàn toàn coi anh ta là không khí.

Tần Phong bĩu môi, mang một cái ghế từ bên cạnh tới ngồi sánh vai cùng Bùi Dịch, thở phì phò nói: "Tôi không đi đấy!"

Anh ta quan sát Bùi Dịch, nhìn anh làm thế nào phá vỡ phòng ngự của công ty xây đựng Minh Đỉnh. Anh ta mới không tin Bùi Dịch sẽ ngồi chờ chết.

Hiện tại Tô Thi Thi đang ở trong đó, nhưng lại hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài!

Lúc này, trong phòng họp trên tầng cao nhất của công ty xây dựng Minh Đỉnh, tới tham gia có đại biểu của công ty cùng với những nhà thiết kế chuyên nghiệp liên tục trình diện. Lúc Tô Thi Thi đang muốn đi vào, bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân từ xa. Cơ hồ tầm mắt mọi người đều nhìn về phía đang phát ra tiếng động. Tô Thi Thi và Đổng Tiêu Tiêu cũng thuận theo ánh mắt mọi người cũng nhìn theo, một giây tiếp theo cả hai người đều ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Hỗ Minh Phỉ mặc theo phong cách Bohemian* áo vải nỉ khoác ngoài, lọn tóc dài quăn màu rượu đỏ tán loạn trên vai áo khoác, chân mang giày cao gót cao mười centimet, khi đi lại, mái tóc dài nhẹ nhàng chuyển động theo thân thể, tóc dài theo thân thể chuyển động, mang theo một cổ khí đặc biệt.

*Phong cách Bohemian (viết tắt là Boho) hoặc Gypsy (Bohemian – Pháp), hay trong tiếng Việt được phiên dịch là phong cách du mục.

Hình thể ngũ quan, kết hợp với khuôn mặt tinh sảo, tựa như mang theo ma lực, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Dáng người cô ta cao ráo, lúc này còn đeo giày cao gót, thân thể phải cao khoảng mét tám, nóng bỏng giống như thân hình của người mẫu vậy.

"Hoa Khổng Tước."


Trong đầu Tô Thi Thi không tự chủ nghĩ tới một cụm từ. Không thể không thừa nhận, lúc này Hỗ Minh Phỉ rất chói mắt, tựa như một con chim khổng tước cao ngạo vậy. Mếch khơ lo đó chị ơi

Nhưng trên người cô ta còn có một loại khí chất tao nhã. Hai khí chất ở trên người cô ta hoàn toàn sẵn có, khiến cho người khác có cảm giác rất đặc biệt.

Hào quang rực rỡ đến lạ lùng, chói mắt. Tô Thi Thi âm thầm hít một hơi.

Đối thủ rất mạnh.

Mọi người không thể không công nhận Hỗ Minh Phỉ vừa xinh đẹp lại cao quý, đây là khí chất mà cô ta đã được bồi dưỡng từ nhỏ mà nên, mọi người phụ nữ thấy dáng vẻ như vậy của cô ta cũng phải nổi lòng ghen tỵ.

Sự ghen tỵ này không liên quan đến tốt hay xấu, chẳng qua đây đã là bản năng của phụ nữ.

"Thật là xinh đẹp đi." Bên cạnh có người không kìm lòng được thở dài nói.

"Đúng là rất đẹp, chắc rằng đây là cô gái đẹp nhất mà tôi từng thấy đó." Đổng Tiêu Tiêu ở bên cạnh Tô Thi Thi cũng nhỏ giọng nói.

Tô Thi Thi không kìm được cười nhỏ, lời Đổng Tiêu Tiêu nói đúng là thật.

Một lúc sau, lại nghe lại nghe Tiêu Tiêu thở dài: "Có thể xem là xinh đẹp, trực giác nói cho tôi biết rằng, không ưa người phụ nữ này."

"Ách..." Tô Thi Thi có chút mờ mịt nhìn sang Đổng Tiêu Tiêu.

Chỉ thấy Đổng Tiêu Tiêu lắc đầu tiếc nuối, nhỏ giọng nói thầm: "Người này quá kiêu ngạo. Hơi thở của cô ta khiến người ta không thoải mái, yêu thích không đứng dậy nổi. Tôi cũng không phải là ghen tỵ với cô ta."


"Phì..." Tô Thi Thi thiếu chút nữa bật cười. Quả nhiên là vật hợp theo loài, những lời này nói thật không tệ.

Chính xác là cô cũng không thích Hỗ Minh Phỉ.

Tuyệt đối không phải là ghen tỵ!

Lúc này, Hỗ Minh Phỉ cũng đi tới trước mặt các cô, những người khác thấy cô ta đi tới, cũng kìm lòng không được tránh sang bên cạnh một chút. Tô Thi Thi và Đổng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau. Hai người cũng không muốn gặp phiền phức, cũng muốn tránh ra, mà chân còn chưa kịp bước, đã nghe thấy tiếng Hỗ Minh Phỉ.

"Tô tiểu thư quả nhiên đã tới, tôi rất mong đợi biểu hiện của cô."

Bước chân của Tô Thi Thi thu về, người đứng thẳng lại, nhàn nhạt lên tiếng chào hỏi với Hỗ Minh Phỉ: "Hỗ tiểu thư."

Hỗ Minh Phỉ liếc cô một cái, khẽ hất hàm, rồi sải bước đi về phía các cô, lướt qua, trực tiếp vào phòng họp.

"Thật đáng ghét." Đổng Tiêu Tiêu thì thầm một tiếng. Từ trước đến nay tính cách của cô ấy luôn thẳng thắn, thấy Hỗ Minh Phỉ này có vẻ không coi ai ra gì, thì trong lòng phát bực.

Tô Thi Thi cười lắc đầu với cô ấy, cũng không để ý nhiều, người khiến người ta còn chán ghét hơn cả Hỗ Minh Phỉ cô đã từng gặp qua rất nhiều.

"Tô tiểu thư, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi." Tô Thi Thi đang muốn vào phòng họp, thì phía sau lưng lại truyền tới một giọng nói.

Tô Thi Thi đang nghe giọng nói vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ này, người liền cứng đờ, chân mày nhíu một cái.

"Khúc tiểu thư." Tô Thi Thi quay đầu lại nở ra nụ cười chuyên nghiệp.

Không ngờ Khúc Hồng Mai làm ở công ty xây dựng Minh Đỉnh.

"Tô tiểu thư nhìn thấy tôi rất bất ngờ sao?" Khúc Hồng Mai đi tới trước mặt Tô Thi Thi, nhìn cô bằng nửa con mắt: "Không ngờ tôi sẽ vào công ty xây dựng Minh Đỉnh à?"

Hừ, cô ta đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi. Lúc trước ở trong công ty xây dựng Minh Đỉnh bị bắt nạt. Nhưng không ngờ, Hỗ tổng lại đích thân uỷ nhiệm cô ta làm trợ lý của Hỗ tiểu thư, thoáng cái làm cô ta trở mình.

Đợi đến ngày hôm nay để cho Tô Thi Thi thấy mặt mình.


Nhưng mà cô ta đã thất vọng rồi.

Chẳng qua Tô Thi Thi chỉ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, rất tùy ý nói một câu: "Chúng ta không quen, thì vì sao tôi gặp cô lại phải bất ngờ chứ?"

Sau đó, cô và Đổng Tiêu Tiêu cùng nhau xoay người bước vào phòng họp.

"Tô Thi Thi!" Khúc Hồng Mai tức đến nỗi suýt chút nữa bộc phát tại chỗ, mặt mũi vặn vẹo, tiếng nghiến răng vang lên khanh khách.

Cô ta ghét nhất chính là cái vẻ cao ngạo này của Tô Thi Thi. Cô ta nằm mơ cũng muốn giẫm nát vẻ cao ngạo của cô trên mặt đất.

"Cô cứ chờ đó!" Trong lòng Khúc Hồng Mai oán hận nói một câu, gót chân giẫm cồng cộc đi về phía Hỗ Minh Phỉ.

"Không ngờ cô ta lại là trợ lý của Hỗ tiểu thư đó." Đổng Tiêu Tiêu sát vào Tô Thi Thi nhỏ giọng nói: "Chúng ta phải cẩn thận một chút."

Tính tình của Khúc Hồng Mai này cô rất rõ. Mặc dù vừa rồi thái độ của cô đã hạ thấp, nhưng người phụ nữ này cũng sẽ không có ấn tượng tốt với mình, cho nên có đắc tội hay không căn bản là cũng chẳng khác nhau, việc gì phải tự mình chịu thiệt để cho người khác thoải mái?

Lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc công ty xây dựng Tiệp Khắc trên tầng hai mươi, Tần Phong nhìn hình ảnh giám sát từ trong máy tính của Bùi Dịch, mắt không ngừng trợn to, thiếu chút nữa con ngươi cũng rớt ra ngoài.

"Cậu thật sự đi phá hệ thống phòng ngự của bọn họ?" Tần Phong xoa xoa mắt. Anh ta không nhìn lầm, hiện tại trước mắt bọn họ là hình ảnh phòng họp của công ty xây dựng Minh Đỉnh.

Cuộc đối thoại của Tô Thi Thi cùng Khúc Hồng Mai vừa rồi bọn họ nghe được rõ như ban ngày.

Sắc mặt Bùi Dịch trầm xuống, lúc nhìn sang mặt mũi Khúc Hồng Mai, trong mắt tia độc ác chợt lóe rồi biến mất.

Dám ức hiếp người phụ nữ của anh, muốn chết mà!

Tốc độ gõ bàn phím của anh nhanh hơn một chút. Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện từng cái cửa sổ nho nhỏ. Mỗi một cái cửa sổ trên, đều hiển thị tài liệu về Khúc Hồng Mai.

Tần Phong ở bên cạnh thấy thế liền trợn mắt há mồm, thật lâu sau mới kịp phản ứng, không nhịn được liền kéo tay áo của anh: "Bạn gìa kiềm chế lại một chút đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui