Chú À! Đừng Nên Thế!

Gió thu hiu hiu, ánh nắng chiều tà rọi lên thân cây nho làm cho quang cảnh trong vườn nho kia càng thêm đẹp ngọt ngào, từng chùm nho sai quả dưới những tia nắng cuối ngày càng lung linh huyền ảo, toàn bộ đều đã che đậy cho một tầng mộng ảo khí tức.

Đoàn Ngọc Tường mặc lễ phục màu trắng do nhà thiết kế nổi tiếng của Dior thiết kế riêng, hai tay gắt gao nắm cùng một chỗ, vừa khẩn trương lại hưng phấn.

"Tường Tường, nhớ kỹ những lời mẹ nói với con chưa? Bất luận xảy ra chuyện gì đi nữa, con nhất định phải đều phải bình tĩnh." Phương Thanh Hoa tiếp thu ánh mắt cảnh cáo của Đoàn Chấn Ba, lại lo lắng dặn Đoàn Ngọc Tường vài tiếng.

Đoàn Ngọc Tường gật đầu, có chút không kiên nhẫn: "Mẹ, người đều nói không dưới 30 lần rồi, con đã nhớ kỹ."

Chỉ cần Bùi Dịch đồng ý cùng cô ta đính hôn, cô ta có cái gì cần phải bình tĩnh hơn?

Hiện trường đến đây trên dưới 100 vị nhân vật nổi tiếng trong thương trường, có người Đoàn Ngọc Tường từng được gặp qua, có người cô ta chưa thấy qua lần nào.

Cô ta cùng mẹ của mình đi ra, chậm rãi hướng tới sân nhà đi đến. Tâm, thùng thùng thùng đập mạnh, nhảy được càng ngày càng lợi hại.

Bỗng nhiên, tầm mắt của cô ta liền ngưng lại, đồng loạt khẩn căng nắm lấy tay Phương Thanh Hoa.

"Mẹ, Bùi Dịch tại sao lại ở nơi đó? Hơn nữa còn là cùng Tô Thi Thi đứng chung một chỗ?" Đoàn Ngọc Tường nhìn chằm chằm Bùi Dịch đứng ở bên cạnh rặng cây nho, mi mắt trừng to.

Cô ta không đợi Phương Thanh Hoa trả lời, lại trái lại tự nói: "Anh ấy nhất định là đang chào hỏi khách khứa, con có thể hiểu được."

"Tường Tường..." Phương Thanh Hoa có chút không đành lòng. Nhưng hiện tại tên đã trên dây không bắn đi không được, bọn họ đã không còn lựa chọn được nữa rồi.

"Tường Tường, cô hôm nay thật xinh đẹp." Một cô gái trẻ quen biết Đoàn Ngọc Tường đi đến chào hỏi. Cô ta bị mọi người vây quanh khen ngợi, trong lúc này cũng quên cả khẩn trương.

Nơi xa, Tô Thi Thi lôi kéo tay áo Bùi Dịch, nhỏ giọng nói: "Cô ta còn chưa biết?"

Bùi Dịch ánh mắt híp lại: "Liên quan gì đến chúng ta?"

Ách...

Tô Thi Thi im lặng, cô thật là có chút đồng cảm cho Đoàn Ngọc Tường rồi.


Lúc này, bị Dương Dũng áp tải Hỗ Quân Nhạc, mặc một bộ comple đuôi tôm màu den, vô cùng suất khí cũng đi đến.

"Mời Tam Thiếu đi đến đón đại tiểu thư." Dương Dũng đứng ở phía sau Hỗ Quân Nhạc, nhẹ giọng nói.

Hỗ Quân Nhạc lông mi nhíu chặt, chịu đựng không nổi cáu, trong lòng giận dỗi đến sắp nội thương.

"Tô Thi Thi, chuyện lần này tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!" Hỗ Quân Nhạc cắn răng, lúc anh ta ngẩng đầu lên, đã khôi phục vẻ mặt trầm tĩnh.

Thân sĩ, tiêu sái, quanh năm sống trong nhung lụa đã tạo nên một khí chất vô cùng hơn người, ở một khắc này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Anh ta hướng tới Đoàn Ngọc Tường từng bước một đi đến, lòng đang kháng cự, lại thân bất do kỷ.

"Thôi, dù sao Đoàn Ngọc Tường bộ dáng cũng không xấu, coi như đóng kịch."

Hỗ Quân Nhạc ngẩng đầu, lộ ra tươi cười mê người, hướng tới Đoàn Ngọc Tường vươn tay, thâm tình khẩn thiết nói: "Mygirl, em hôm nay thật đẹp."

"Anh..." Đoàn Ngọc Tường nhìn thấy người đàn ông đang mặc lễ phục trước mặt, ngu ngơ hai giây, "Hỗ Tam Thiếu?"

"Tường Tường, con đang suy nghĩ cái gì, vẫn còn không đưa tay qua đi?" Phương Thanh Hoa vội vàng nhỏ giọng thúc giục nói.

"Mẹ..."

Đoàn Ngọc Tường còn không có phản ứng kịp, đã bị mẹ mình cầm lấy tay, lập tức nhét vào trong tay Hỗ Quân Nhạc.

Trong đầu lập tức sáng tỏ, giống như cái gì cũng đã thông suốt rồi.

Đoàn Ngọc Tường nhìn Hỗ Quân Nhạc, toàn thân đều đã bắt đầu run rẩy: "Không, chuyện này không phải thật sự... Không phải thật sự!"

Cô ta rốt cục suy nghĩ cẩn thận, tại sao mẹ cô ta luôn mãi dặn dò cô ta, tại sao Bùi Dịch lại cùng Tô Thi Thi đứng chung một chỗ, tại sao cha cùng ông nội cô ta trên mặt nhìn không ra được một chút vui sướng...


"Tôi muốn đi tìm Bùi Dịch!" Đoàn Ngọc Tường muốn rút tay về, trên mặt hạnh phúc tươi cười triệt để rạn nứt.

"Đoàn tiểu thư, tôi nhớ cô so với tôi rõ ràng hơn ai hết hậu quả của việc hiện tại rời đi." Hỗ Quân Nhạc cầm tay Đoàn Ngọc Tường, trên mặt vẫn tươi cười, nhưng trong giọng nói lại lạnh rất nhiều.

Giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, Hỗ Quân Nhạc lại không giống như là một tên ngốc hồ đồ ở trước mặt Tô Thi Thi, người đàn ông luôn luôn bị cô khi dễ.

Giờ phút này anh ta, toàn thân tản ra một cỗ khí tức làm cho người ta kháng cự không được. Con cháu Hỗ gia, nói đến cùng, lại có ai yếu ớt để người khác ức hiếp chứ.

"Các người..." Đoàn Ngọc Tường trong mắt nén lệ, tức giận đến hận không thể bạo phát ngay tại chỗ.

Đúng là cô ta không thể.

Trận này diễn trò, cô ta tất phải diễn cho xong. Bằng không, cô ta sau này thật sự không có đường sống nữa rồi!

"Tường Tường, hôm nay lão gia tử của Hỗ gia cũng đến đây, con nhất định phải biểu hiện thật tốt, biết không?" Phương Thanh Hoa lôi kéo tay Đoàn Ngọc Tường dặn dò.

Theo ý của bà ta, gả cho Hỗ Quân Nhạc, có thể sánh bằng gả cho Bùi Dịch sẽ đối bọn họ có lợi không hại.

"Mẹ, người đã biết rõ tôi..." Đoàn Ngọc Tường cắn môi, thân thể không ngừng run run, không biết là đang hít thở hay vẫn lại là tức giận rồi.

"Đoàn tiểu thư, xin mời." Hỗ Quân Nhạc thấy Đoàn Ngọc Tường cảm xúc ổn định hơn một chút, vươn tay để cho cô ta vãn trụ cánh tay chính mình, cười tít mắt nói.

Đoàn Ngọc Tường cắn răng, vãn trụ tay anh ta, nhỏ giọng nói: "Tôi cảnh cáo anh, tôi chỉ phối hợp với anh diễn một tuồng kịch, qua hôm nay chúng ta một chút quan hệ đều không có."

Hỗ Quân Nhạc ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Như nhau."

Nói đùa, anh ta bị buộc cùng Đoàn Ngọc Tường đính hôn, nếu để cho mấy lão già trong nhà biết, vẫn không lột da anh ta sao?

May mắn ông nội anh ta đã có năm năm không ra ngoài, qua hôm nay, anh ta sẽ tùy tiện viện cớ cùng Đoàn Ngọc Tường giải trừ hôn ước, tin tưởng Đoàn gia cũng sẽ không gây khó dễ anh ta.


Hỗ Quân Nhạc suy nghĩ như vậy, trong lòng liền khoái trá không ít.

Lúc anh cùng Đoàn Ngọc Tường hướng tới bục làm lễ, ánh mắt lườm đến chỗ đám người Tô Thi Thi đang đứng.

"Người phụ nữ này, thù này tôi nhớ kỹ!" Hỗ Quân Nhạc âm thầm trừng mắt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.

Tô Thi Thi khóe miệng nhếch lên, hướng anh ta lộ ra một ánh mắt khiêu khích.

Hỗ Quân Nhạc chán nản.

Nếu có thể, anh ta thật sự là muốn mặc kệ mọi chuyện mà rời đi!

Không đúng, anh ta thật sự nên là rời đi! Không phải nên là, nhất định phải rời đi!

Hỗ Quân Nhạc xoa xoa mi mắt chính mình, cả kinh hồn phách đều nhanh bay đi mắt.

Anh ta vừa nhìn thấy được cái gì?

Lão Biến Thái nhà anh ta - - không đúng, lão gia tử nhà anh ta tại sao ở trong này?

"Gia... Gia..." Hỗ Quân Nhạc ngây ra như phỗng nhìn về phía trước cùng Đoàn Kế Hùng đứng ở một chỗ Hỗ Tấn Hoa, ruột gan đều nhanh lộn tùng phèo.

"Tô Thi Thi, tôi muốn giết cô!" Hỗ Quân Nhạc muốn chết tâm đều có rồi!

Trời ạ, ông nội anh ta vậy mà đến đây!

Anh ta phải làm sao đây?

"Hỗ Quân Nhạc?" Đoàn Ngọc Tường nhướng mày, người này đem tay cô tay xiết mạnh đau muốn chết, rốt cuộc là đang làm cái gì?

"Quân Nhạc." Hỗ Tấn Hoa cười tít mắt nhìn cháu trai của chính mình, sắc mặt hòa ái, ngữ khí sủng nịch, giống như cực kỳ mãn ý những chuyện anh ta hôm nay làm được.

"Ông nội, người đừng cười như vậy!"


Hỗ Quân Nhạc giật nảy mình run lẩy bẩy, mặt trắng xanh liền trắng.

Mỗi một lần, ông nội anh ta cười đến cực kỳ vui vẻ, lại càng đáng sợ. Mỗi một lần ông ta cười, có ai không gặp họa?

"Tấn Hoa, Quân Nhạc nói muốn cho ông một sự kinh hỉ. Cháu gái lớn của Đoàn gia tôi, không làm nhục Hỗ gia ông chứ?" Đoàn Kế Hùng thấy Hỗ Quân Nhạc sợ tới mức sắc mặt đều đã thay đổi, lập tức nói.

Hỗ Tấn Hoa sửng sốt, trên mặt tươi cười lớn hơn một chút, gật đầu nói: "Kế Hùng, không nghĩ tới hai chúng ta thật đúng là có thể trở thành thông gia. Quân Nhạc ánh mắt không tệ."

Ông ta nói xong quay đầu nhìn về phía Hỗ Quân Nhạc: "Cháu ngoan, con đã trưởng thành rồi, có chủ kiến chính mình, rất tốt."

"Xong rồi..." Hỗ Quân Nhạc dưới chân lảo đảo, thiếu chút nữa quỳ xuống rồi.

Ông nội của anh ta rõ ràng là nói, anh ta đã cứng cáp, tự làm theo ý mình, trở về sẽ lột da của anh ra!

"Ông nội, con..." Hỗ Quân Nhạc muốn giải thích.

"Thời gian không còn sớm nữa, trước tiên nên tiến hành nghi thức đi." Hỗ Tấn Hoa cười tít mắt nhìn Hỗ Quân Nhạc kia, bộ dáng mặt mũi hiền lành, người khác không biết, còn tưởng rằng ông ta rất dễ nói chuyện.

Nhưng Hỗ Quân Nhạc bị dọa muốn khóc.

"Không được, bị ông nội bắt ngay tại trận, nếu là cứ đính hôn như vậy, tôi chết chắc rồi!"

Anh trai của anh ta đã khủng bố, nhưng lão gia tử lại càng kinh khủng hơn

Hỗ Quân Nhạc nhìn lão gia tử nhà mình, lại nhìn đến đám người của Đoàn gia kia, bỗng nhiên cầm lấy tay của Đoàn Ngọc Tường đang kéo tay mình, dùng lực, đem cô ta hướng bên cạnh đẩy đi.

Anh ta cắn răng một cái, bất chấp tất cả nói: "Con không nghĩ muốn đính hôn! Là bọn họ ép con!"

Lời này nói ra, khiến tất cả mọi người đều cả kinh.

Tô Thi Thi kéo tay Bùi Dịch mạnh căng thẳng, tâm trạng hơi trầm xuống.

"Hỗ Tam Thiếu, không nghĩ tới anh lại lật lọng như vậy!"

Ai? Là ai nói ông Nhạc đáng thương? Ổng hả... ngàn chấm thì có 😏😏😏😏😏😏😏😏😏


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui