Cô gái áo trắng vừa đi ra ngoài, một bạn khác cùng phòng ký túc xá là Mạnh Hiểu Diêu ôm sách giáo khoa cũng về phòng, nhìn bình giữ nhiệt trên bàn, lại nhìn Phó Xuân Xuân đang mở túi giấy, tò mò hỏi: "Mộ Dung Yến khoa Kiến trúc lớp A đến phòng chúng ta làm chi vậy?"
Phó Xuân Xuân từ túi to lấy ra một tờ giấy, ở trước mặt Mạnh Hiểu Diêu vẫy vẫy, nói: "Cô ta đến đưa thứ tốt cho Mông Mông." Nói xong mới phản ứng lại, hỏi: "Cậu vừa nói cái gì? Cô ta là ai?"
Mạnh Hiểu Diêu buông sách vở trong tay, cũng đến cầm túi giấy: "Hướng dẫn khóa luận khoa kiến trúc lớp A, tốt nghiệp thạc sĩ cùng đợt với Tôn Nghiêm Đông, đến nay vẫn là nữ thạc sĩ đẹp nhất trường mình."
"Đẹp nhất?" Phó Xuân Xuân xem thường, nhìn bộ dạng ẻo lả của mỹ nhân tóc dài khi nãy, nói: "Mình thấy cô ta nhiều lắm cũng ngang mức thanh tú, nào có đẹp bằng cậu cùng Mông Mông."
Mạnh Hiểu Diêu cười: "Cậu tinh mắt đấy." Sau đó, ngẩng đầu nhìn Chu Mông Mông đang ngồi trên giường, hỏi: "Mông Mông, cậu quen cô ta à?"
Ban đầu trong mắt Chu Mông Mông có chút rã rời, vừa nghe Mạnh Hiểu Diêu hỏi mới lập tức phản ứng lại, trả lời: "Hả, mình không biết, có thể là vừa rồi trong game anh Nghiêm Đông nghe mình nói, nên anh ấy nhờ cô ấy mang tới." Mới vừa rồi nhớ lại, trước trận đấu cô có nói qua mình bị cảm. Hơn nữa, Quay Về Phía Đông chính là anh Tôn Nghiêm Đông.
Phó Xuân Xuân nghe xong, "Ồ" một tiếng, cũng không nói thêm cái gì nữa. Ngược lại, Mạnh Hiểu Diêu mẫn cảm phát hiện ra có chút bất thường, chạy nhanh đi đến cạnh giường Chu Mông Mông, nhìn Mông Mông âm thầm chỉ chỉ Phó Xuân Xuân, rồi làm vẻ mặt rối rắm. Chu Mông Mông lập tức hiểu ra, hướng Phó Xuân Xuân nói: "Xuân Xuân, cậu đừng hiểu lầm, là ông nội của mình dặn anh Nghiêm Đông chăm sóc cho mình, không có ý khác đâu."
Phó Xuân Xuân thở dài, quay đầu miễn cưỡng bày ra khuôn mặt tươi cười: "Mình không hiểu lầm. Cậu có muốn uống si-rô gừng trước rồi mới ngủ không?"
Chu Mông Mông nhấp miệng, nói: "Mình chẳng có khẩu vị gì cả, các cậu giúp mình uống đi, mình ngủ một lát." Nói xong, cô nằm xuống ôm chăn ngủ.
Lúc này, Phó Xuân Xuân nhìn tờ giấy trong tay, là tờ giấy cô lấy từ túi giấy kia, chữ viết tinh tế mạnh mẽ rắn rỏi, tựa hồ nhìn qua cũng có thể đoán được tính cách người viết sau những hàng chữ này, trầm ổn điềm tĩnh, hơn nữa dáng vẻ khá đẹp. Nhưng mà, chữ này không phải do Tôn Nghiêm Đông viết. Bởi vì Tôn Nghiêm Đông là chủ nhiệm lớp bọn cô, dạo trước cô có thấy chữ anh viết trên bảng, căn bản không có tinh tế đẹp mắt như thế này.
Tuy rằng, chữ Tôn Nghiêm Đông thuộc dạng bình thường nhưng Phó Xuân Xuân lại nhớ kỹ.
Cô thuận tay đặt tờ giấy lên bàn, nghĩ rằng, chữ này hẳn là của cô gái kia vừa rồi viết, chẳng qua chữ này cũng quá khí phách ngang ngược rồi! Thường nói nhìn người không thể xem tướng mạo, thật quá chuẩn.
Vào buổi tối, người còn lại cùng phòng ký túc xá Đào Vàng Ngọc cũng từ thư viện trở về, thấy cái bàn lộn xộn liền dọn dẹp lại một chút, mấy thứ không dùng được đều ném vào thùng rác, trong đó bao gồm cả tờ giấy kia.
Ngày hôm sau, Chu Mông Mông cả người vô lực, đành phải nhờ Phó Xuân Xuân giúp cô xin phép. Bữa sáng cũng chưa ăn, nằm ở trên giường ngủ hai mấy tiếng đồng hồ. Trong lúc mê man cô đột nhiên nghe thấy có tiếng mở cửa, vốn định mở mắt ra nhìn, nhưng mí mắt thật sự rất nặng, chân tay cũng chẳng hơn không có chút sức lực nào.
Lát sau, một bàn tay lạnh lẽo đặt trên cái trán nóng bỏng của cô, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc, thở dài: "Ngày hôm qua đưa thuốc em không uống sao?"
Giọng nói cùng cảm giác này giống như người kia cô từng để ý. Trong lúc nhất thời, Chu Mông Mông ủy khuất bướng bỉnh lắc đầu, khóe mắt nhắm lại cũng dần dần ướt: "Anh không cần em, em không uống!"
Người đàn ông bất đắc dĩ: "Anh đưa em đi bệnh viện."
Chu Mông Mông mơ mơ màng màng, vốn định kháng cự, nhưng giây tiếp theo đã bị một người ôm vào trong lòng, cô mơ hồ có thể ngửi thấy từ trên người anh truyền đến mùi vị quen thuộc, trong trẻo lạnh lùng mà khô mát. Trong nháy mắt, cô liền bật khóc.
"Chú, em rất nhớ anh."
"Ừ, anh biết."
...
Sau khi Chu Mông Mông hôn mê tỉnh lại, phát hiện xung quanh đều là màu trắng, xa lạ khiến cô nghĩ rằng mình trọng sinh. Nhưng sự thật là, cô chỉ bị người ta đưa đến bệnh viện.
Hơn nữa, ngồi bên cạnh là một người đàn ông hết sức quen thuộc.
"Tỉnh rồi à? Cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Chu Mông Mông nghe anh hỏi, mở đôi mắt to kích động, cô vừa muốn ngồi dậy, đã bị người kia giữ vai lại: "Em muốn đi đâu? Bác sĩ dặn em phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng lộn xộn."
"Em..." Chu Mông Mông mất tự nhiên cắn môi dưới, cố gắng lấy dũng khí, hỏi: "Anh Nghiêm Đông, bác sĩ có nói cho anh biết cái gì không?"
Tôn Nghiêm Đông cũng mới đến bệnh viện vài phút, nhờ Phó Xuân Xuân đưa cho anh đơn xin phép, anh mới biết Mông Mông bị sốt, vốn định qua ký túc xá nhìn xem, ai ngờ anh vừa bước vào ký túc xá nữ đã được bác gái giữ cổng kể lại tình hình, nói rằng cô đã được một người đàn ông đưa đi bệnh viện.
Mà cách H đại gần nhất, chỉ có bệnh viện tư nhân do nhà giàu nhất nhì Khúc gia đầu tư toàn bộ. Anh bước vào, hỏi cô y tá lễ tân liền tìm được phòng bệnh này.
Nhìn cô gái nằm trên giường, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, tâm trạng Tôn Nghiêm Đông vốn khẩn trương cũng giảm bớt xuống, cười nói: "Bác sĩ mới đi ra, ông ta nói phải bắt em uống thật nhiều nước ấm, gắng nghỉ ngơi, qua vài ngày nữa sẽ khỏe lên."
Chu Mông Mông vẻ mặt lại rối rắm, nhớ tới những lời nói trong mơ lúc mình mê man, cảm thấy đó không phải là một giấc mơ, cô nghi hoặc không thôi: "Là anh đưa em đến bệnh viện à?"
Tôn Nghiêm Đông kinh ngạc, đang định nói gì đó. Lúc này, một cô y tá đi vào, nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân, đi ra ngoài làm thủ tục một lát."
Anh vội vàng đứng dậy, nhìn Mông Mông nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh đi ra ngoài làm thủ tục cho em."
Chu Mông Mông gật đầu, sau khi nhìn bóng dáng cao ngất đi ra ngoài, cô mới cảm thấy bản thân thật khờ bạo, sao cô lại nghĩ rằng người kia sẽ đưa cô vào bệnh viện chứ. Anh ấy ở nước Mỹ bận rộn như vậy, sao có thể về nước tìm cô?
Nghĩ như thế, đột nhiên cô che mặt bật khóc, gần đây cô luôn thấy cảm xúc mình không ổn định, cũng không biết có phải là do rất nhớ người đó hay không?
Khóc rồi khóc, cô dần dần chìm vào giấc ngủ. Vào buổi chiều, ông nội, ba cùng anh cả đều xin nghỉ phép đến thăm cô. Chu Mông Mông nhìn ba đại lão gia đứng cạnh đầu giường, quyệt miệng không vui nói: "Ba, anh cả, hai người không phải đi làm sao? Đứng ở chỗ này làm gì? Bệnh tình con cũng không đến mức nguy kịch, hai người đều là đầy tớ của nhân dân sao có thể tùy tiện xin nghỉ, mau mau trở về làm việc đi!"
Chu Miểu thấy cô em gái nhà mình vẫn lớn tiếng khỏe mạnh như trước, nhất thời thở dài: "Rồi rồi rồi, anh đây giờ đi làm, buổi tối tan tầm qua thăm em." Nói xong anh đội mũ cảnh sát, bước đi.
Chu Mông Mông lập tức đem tầm mắt chuyển hướng sang phía người cha đang đứng, Chu Bồi Sinh thấy con gái nhìn mình chằm chằm, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, tan tầm ba sang thăm con."
"Dạ vâng." Mông Mông gật đầu.
Chu Bồi Sinh đi ra cửa, lại quay đầu hỏi cô: "Mông Mông có muốn ăn gì không? Sau khi tan tầm ba mua đến cho con."
Chu Mông Mông nghĩ ngợi, đột nhiên rất muốn củ cải chua ngọt bán đầu đường, cô liền nói cho ba cô. Sau khi chờ Chu Bồi Sinh rời khỏi đây, Chu Kiến Nghiệp cũng đi tới bên giường, đang tính ngồi xuống.
Chu Mông Mông vội vàng gọi lại, nói: "Ông nội, ông cũng về đi."
Chu Kiến Nghiệp nét mặt già nua ngạc nhiên, rồi lập tức phụng phịu nói: "Ông đã về hưu rồi, không có lớp dạy."
"Nhưng mà ông bị cao huyết áp với bệnh tim, phải uống thuốc đúng giờ." Chu Mông Mông không khách khí nói: "Cho nên, mời ngài về nhà uống thuốc."
Chu Kiến Nghiệp thấy cháu gái mãnh liệt đuổi về, ông liền mất hứng: "Ông ở nhà ngoài đi ra ngoài cùng mấy ông hàng xóm chơi cờ thì cũng chẳng có việc gì làm, còn không bằng nhìn cháu. Cháu cũng thật là, vừa đến trường liền sinh bệnh, có phải cố tình khiến cho ông nội lo lắng hay không?"
"Ông nội, cháu không có yếu ớt như vậy, chỉ là gần đây thời tiết không tốt." Chu Mông Mông tỏ vẻ kháng nghị, nhìn qua Tôn Nghiêm Đông mới vào, nói: "Còn có anh Nghiêm Đông ở đây mà, ông không cần lo lắng đâu, chưa biết chừng ngày mai cháu có thể xuất viện nữa."
Chu Kiến Nghiệp tức giận giáo huấn nói: "Đã về nước hơn nửa tháng, còn nói không hợp khí hậu cái gì! Rõ ràng thể chất kém cỏi, lại không lo mà vận động cho tốt!" Ông ngẩng đầu nhìn Tôn Nghiêm Đông phía bên kia giường, nhắc nhở: "Nghiêm Đông à, cháu giúp ông chăm sóc tốt cho Mông Mông nhà ông với. Con bé từ nhỏ chỉ sợ khổ, uống thuốc cũng phải có vài người dỗ dành mới chịu uống, tính tình cũng không được tốt cho lắm, cháu cố gắng bao dung cho nó nhiều chút nhé!"
Thấy ông nội Chu dặn dò mình, Tôn Nghiêm Đông cười đáp: "Dạ, cháu nhìn Mông Mông lớn lên, chuyện của cô ấy cũng là chuyện của cháu, ông nội Chu xin cứ yên tâm."
Chu Mông Mông ở bên cạnh nghe, như thế nào lại có loại cảm giác tiễn mình xuất giá, vội vàng khuyên ông nội: "Được mà, ngài cứ yên tâm trăm phần trăm, không có anh Nghiêm Đông cháu cũng có thể tự mình uống thuốc!"
"Cháu á!" Chu Kiến Nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu.
Không lâu sau, Chu Kiến Nghiệp cũng về nhà. Trong phòng bệnh, chỉ còn lại cô cùng Tôn Nghiêm Đông.
Khi nãy cô đã ngủ rất nhiều, giờ một chút cũng không buồn ngủ, Chu Mông Mông ngẩng đầu nhìn Tôn Nghiêm Đông đang giúp cô gọt táo, hỏi: "Thầy Tôn, hôm nay thầy không có tiết à?"
Động tác của Tôn Nghiêm Đông thoáng dừng lại, lưỡi dao suýt nữa cắt vào ngón tay cái, anh nhìn Mông Mông, nói: "Chiều nay anh không có tiết."
"Ồ." Chu Mông Mông lên tiếng. Sau đó lập tức nghe thấy anh hỏi mình: "Mông Mông, ở trong lòng em anh là người như thế nào?"
Chu Mông Mông có chút sửng sốt, không khỏi cười nói: "Đương nhiên là anh của em, nếu không còn có thể là gì."
Cô nói những lời này xong, qua một hồi lâu Tôn Nghiêm Đông cũng chưa lên tiếng, chỉ chăm chút gọt quả táo cho xong, sau đó cắt thành nhiều miếng nhỏ đặt vào dĩa đưa cho cô.
Chu Mông Mông cảm thấy lạ, cầm dĩa táo đã gọt xong, hỏi: "Anh Nghiêm Đông, em nói sai cái gì à?"
Tôn Nghiêm Đông đứng dậy, mỉm cười: "Không có."
"Vậy anh..." Cô còn chưa nói xong, Tôn Nghiêm Đông đã cúi người, nhìn cô nói: "Mông Mông, chúng ta có thể thử một cách khác bắt đầu lại mối quan hệ được không? Không phải anh em, mà là một loại quan hệ mật thiết hơn thế ấy."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: giải thích đôi chút
Vì sao bác sĩ không nói ra chuyện cô mang thai? Không phải vì không chuẩn đoán ra, mà là bác sĩ ở bệnh viện này đều bị Tề Xuyên thu mua, tại sao lại nói như vậy, đọc qua bộ "Xin chào, Tam nhi" của Zero Lân sẽ biết, đây là bệnh viện tư nhân của khúc gia, chính là nhà mẹ đẻ của mẹ Tề Xuyên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...