Tôi cầm một túi sách
to về triết lý văn học từ trong thư viện Esme đi ra, trời vẫn đang mưa,
mát mẻ mà trong trẻo, người hát rong đàn violon ngồi bên cạnh bồn suối
phun giữa quảng trường thành phố, mặc áo mưa màu đen, bỏ mũ áo mưa
xuống, tùy ý mưa thấm vào mái tóc rối hỗn độn, dòng nước chảy rơi xuống
đàn violon, tiếng đàn giao hòa cùng với tiếng mưa, hoa lệ mê ly truyền
khắp nửa quảng trường khiến người đi đường không khỏi dừng chân nghe,
tôi đã quen nghe xong một lúc mới đứng lên thả vài đồng tiền xu vào vỏ
đàn.
Khúc đàn vi-ô-lông tao nhã, tài hoa của một nhà nghệ thuật chân chính.
Tôi thích mưa tháng tư liên miên không dứt, bởi vì vào mùa này, sắc hoa
sinh mệnh bừng bừng, khi chậm rãi đi qua đường về nhà còn có thể nhìn
ngắm hoa leo bên tường, nhìn mà gương mặt nở đầy nụ cười.
Đi vào
thế giới này đã ba năm, đã thành một người không lớn không nhỏ có thể tự lo cảđời, kiếp trước không thể đi học đầy đủ, không thể thân quen nhiều các bạn đồng lứa, kiếp này lại được trời cho cơ hội nên cực kỳ vui
mừng, cứ việc những thứ học được ở trường không giống như kiếp trước, cứ việc có lúc cảm thấy rất đơn giản bởi việc ‘đến trường’ này trở thành
hành động máy móc với người trưởng thành như tôi, không có lúc nào là
không thỏa mãn, tôi luôn nhớ rõ kiếp trước thầy giáo luôn dùng nhánh cây hoa xuân về hoa nở nói với chúng tôi, học tập là một chuyện xinh đẹp
nhất. Cho nên trở về trường học là tâm nguyện nhiều năm của tôi.
Nhà tôi ở phố Bối Bối, phía tây đại quảng trường thành phố Esme, đó là một
con phố rất ấm áp, cư dân thuộc giai cấp tư sản có được giáo dưỡng rất
tốt, thái độ và tấm lòng rất nhiệt tình. Phố Bối Bối bị vây ở một địa lý rất đặc thù, nơi này là khu công nghiệp in ấn lớn nhất cả nước, chỉ cần đến gần là có thể ngửi được mùi hương nhè nhẹ của sách. Cho nên 80% cư
dân đều làm những công việc liên quan đến văn học như tác giả, biên tập, xử lý tin tức, các nhà xuất bản toàn bộ lựa chọn tụ lại ở phố Bối Bối
xinh đẹp lại tiện lợi. Tôi rất thích cư dân nơi này, bọn họ luôn có tinh thần tiến tới và rất thiện lương.
Đi đến cửa cổng nhà mình, nhìn tường cao bằng mộc màu trắng tự nhiên, hoa Mân côi trong vườn dùng dây
leo leo lên tường, mỗi khi đến tháng sáu, Mân Côi hồng nhạt màu đỏ luôn
chạy ra ngoài cửa, tôi hay hái chúng tặng cho hàng xóm, bọn họ rất thích hoa tôi trồng
Mở cửa, là một cái vườn hoa đang nhân mưa phùn mà
nở dào dạt. Tôi thích hoa, cho nên luôn dùng thái độ như đang đối đãi
sinh mệnh ngang hàng đi trồng, luôn hy vọng cả cuộc đời có thể trồng và
chăm sóc các loại hoa, thưởng thức ánh sáng tươi mát của chúng khi đến
mùa hoa nở.
Ở giữa có một con đường nhỏ phủ kín đá cuội dẫn thẳng tới cửa nhà, chỉ có đường nhỏ này là có thể đi lên, vì hai bên tất
cảđều là hoa.
Tôi đứng ở giữa vườn hoa, bầu trời có vẻ âm u, khí
lạnh vờn quanh, nhìn vườn hoa, thấy có vài chỗ bị dẫm lên, cành lá của
vài nụ hoa đang tươi tốt cũng không thấy vươn thẳng, nhìn kỹ là thấy có
dấu chân đã đạp hư mấy lá hoa, với một chủ nhân luôn để ý hoa của mình
mà nói thì rất dễ dàng nhận ra. Là do đứa trẻ bướng bỉnh nào đó dẫm lên
sao? Cửa cổng nhà tôi thường xuyên quên khóa, cho nên ngẫu nhiên sẽ có
người đi vào.
Cúi đầu nhìn đá cuội màu sắc rực rỡ sáng bóng, đế
giầy thể thao màu trắng bị nước mưa thấm ẩm và có chút bùn dính vào, tôi nhìn thấy có màu đỏ sẫm giữa các khe đá nhỏ, là màu của máu.
Tôi bước chậm đi về phía cửa, tiếng mưa rơi mông lung, hình như thế giới
đang im lặng, màu đen là loại nhan sắc mang tính phá hủy, tôi nhìn thấy
cậu bé ấy đang ngồi ở ngoài cửa, dựa vào tường màu xanh, áo gió màu đen
rách lỗ chỗ, mưa cọ rửa trôi máu đi, lại rửa cả vết thương dữ tợn trước
ngực và bụng, máu thấm đến tận đất trồng hoa, thực vật tham lam coi đó
là chất dinh dưỡng tốt nhất
Đầu hắn hơi nâng lên, mái tóc màu đen bị mưa thấm mà hơi rủ xuống, che đi nửa bên mặt, vẻ mặt lạnh như băng,
đôi mắt mang theo bóng tối thuần túy không thể tả, tất cả ánh sáng tựa
hồ đều chìm vào con ngươi của hắn, hàm súc tuyệt sắc. Đáng kinh ngạc là
rõ ràng gương mặt rất dịu dàng nhưng lại do vẻ sắc bén mà cường ngạnh
lên, xinh đẹp đến mức không bình thường, đúng là một loại cảnh giới nghệ thuật
Tôi theo ánh mắt hắn nhìn lại, là một cái chuông gió hình
hoa lan được treo trước cửa, tiếng chuông theo gió vang lên, đằng sau
chuông gió là bầu trời màu xám lạnh.
Tôi đi đến bên cạnh hắn, lấy một nửa ô che chắn mưa giúp hắn, giầy thể thao ngoài dính nước ra, giờ
còn nhiễm cả màu đỏ của máu hắn, một đóa hoa gần nhất đang nhờ máu mà
dần nở rộ.
Hắn không hề cử động, thậm chí là đồng tử mắt cũng không có một tia biến hóa.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn, nhấc tay nâng cao ô lên một chút,
lưng có chút lạnh, một ít mưa dọc theo ô rơi xuống sau lưng tôi.
Lồng ngực hắn không thấy có hô hấp, dưới ô yên tĩnh, hai người gần như biến thành tượng đá, cứ thế nhìn nhau.
Tôi chần chừ mở miệng “Cậu đã chết sao?” Thật sự rất giống một thi thể, dù là một thi thể rất mỹ lệ
Sau đó tôi nhìn thấy đồng tử của hắn hơi co lại, phản ứng giống như bị người khác móc tim ra vậy.
Tôi hiểu rõ, có phản ứng là tốt rồi.
Tôi đặt túi sách ở trên đất, vươn tay muốn chạm vào mặt hắn, đột nhiên tay
bị nắm chặt, trong nháy mắt, cái gì cũng chưa thấy rõ, cổ tay đã bị năm
ngón tay của đối phương nắm lấy, hắn rất dùng sức, đúng là có chút rất
dùng sức.
Hắn nhìn thẳng tôi, vẻ mặt bình tĩnh vô ba, đôi mắt giống như bầu trời hôm nay, hơi âm u mà lạnh lẽo.
Tôi cũng nhìn thẳng hắn, hai người ngốc nhìn hồi lâu, chân ngồi có chút tê, gió thổi qua chuông gió, thanh âm mơ hồ mà thanh thúy, sau đó tay đang
nắm cổ tay tôi buông lỏng dần, đầu hắn hơi ngả xuống dưới, giống như bị
ngất đi.
Tôi tiếp tục vươn tay, đặt bàn tay ôm trán hắn, nhiệt độ không bình thường làm tôi buồn rầu nhíu mày, thở dài, “Quả nhiên, mặt
đỏ hồng, phát sốt không nhẹ.”
Bác sĩ Harris là chủ phòng khám ở
phố Bối Bối, ngày thường nếu đau đầu, tôi hay đến chỗ ông ấy lấy thuốc, y thuật của ông rất tốt, người hơn năm mươi tuổi nhưng không hề béo phì,
khi cười rộ lên, nếp nhăn nơi khoé mắt lại rất từ ái, ngồi ở phòng khám
của ông vừa uống trà vừa tán gẫu là một chuyện rất hưởng thụ.
Tôi mời ông ấy đến, Harris vừa thấy bệnh nhân, nếp nhăn khóe mắt liền hiện
rõ, cả khuôn mặt lập tức sụp xuống dưới, chỉ cần nhìn thấy người bệnh
nặng là thái độ sẽ thay đổi lớn, trở nên cực kỳ nhanh nhẹn.
“Miru, đứa trẻ này đã gặp chuyện gì vậy? Thân thể bị thương thành như vậy… hắn đã nhảy vào bầy thú dữ cấp S sao? A! Truyền máu truyền máu! A! Châm
khâu châm khâu! A! Tiêu độc tiêu độc! Chậm là sẽ chết người!”
Tôi bị Harris đẩy dời đi, lập tức trong phòng tràn ngập màu đỏ, bác sĩ cùng trợ thủ của ông điên cuồng mà giơ chân.
Tôi ngồi xổm cạnh cửa, có chút nhàm chán, aiz, xem ra trong nhà phải tổng
vệ sinh mới được, vừa rồi khi mang hắn vào, trên sàn tất cảđều là máu,
một người chảy nhiều máu như vậy sẽ không sao chứ?
Tay có chút đau, trời hơi trong lành, thời tiết hôm nay không tệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...