Quyển sách trên tay
khẽ lật sang một tờ, văn tự cổ xưa trên trang giấy hơi ố vàng, có cảm
giác già cỗi gầy gò. Đây là một quyển sách cổ mà Ging tặng cho tôi sau
khi anh ta khai quật được trong di tích Ruruta, đồng sở hữu hai mươi mốt quyển. Tôi đọc đã hơn một năm vẫn chưa đọc xong, kiến thức trong sách
rất rộng lớn, công việc phiên dịch rất không thuận lợi.
Quyển sách hiện tại trong tay tôi nói về thuật chiêm tinh cổ đại, thần bí thâm ảo như hình vẽ ngôi sao năm cánh trên mặt bìa.
“Mấy giờ.” Tôi nhẹ nhàng hỏi người bên cạnh, đường hầm rất u ám, tôi có thể
nghe thấy nhiều tiếng động của những thí sinh hoặc nhiều hoặc ít chen
vai thích cánh* trong bóng đêm. Càng ngày càng có nhiều người đến, có lẽ hơn trăm người đang chậm rãi tăng lên năm sáu trăm thậm chí hơn một
ngàn người, không khí dần dần ô nhiễm, có chút khó thở.
*(Tojikachan: chen vai thích cánh: đua sức với nhau để cùng làm việc gì đó)
Hắn im lặng một chút rồi mới trả lời “Bảy giờ mười một phút.”
Tôi gật gật đầu, đã quen với việc hắn một khi sa vào hoàn cảnh âm u tối tăm thì sẽ tự động ẩn mình, chúng tôi ngồi ở chỗ rẽ sâu trong một góc đường hầm, thí sinh đều vây quanh thang máy, cho nên tôi và hắn im hơi lặng
tiếng ngồi như là bị xem nhẹ, tự giải trí. Hắn không thích nơi có nhiều
người, từ trước kia đến bây giờ, vẫn chưa từng thay đổi, tự mình tra tấn tinh thần mình, mẫn cảm với mọi thứ khiến hắn rất nhiều lúc đều không
thể tự nhiên thả lỏng.
Tôi vừa tập trung tinh thần đọc hàng chữ
như đang bay múa trên trang sách, vừa vươn tay lấy ra một quả táo đỏ
trong ba lô bên chân, nhìn không chớp mắt giơ đến trước miệng cắn hai,
ba cái, rồi thuận tay đưa cho người ngồi ở bên cạnh, hắn ẩn mình ở trong màn âm u nhận lấy, yên lặng cắn táo.
Ánh sáng duy nhất trong góc chính là đèn pin đặt ở trên đùi tôi, ánh sáng trắng sắc lạnh phù hợp để đọc sách.
Trước khi cuộc thi Hunter bắt đầu, hội trường cuộc thi trầm trọng mà áp lực
đã không thể ảnh hưởng đến chúng tôi, vai kề vai cùng xem sách, văn tự
thâm ảo nên tinh thần tập trung cao độ, lực chú ý đối với bên ngoài sẽ
tự hạ đến điểm thấp nhất.
Trong đường hầm trống rỗng nặng nề,
một tiếng đau khổ tru lên lôi tôi ra khỏi sách về hiện thực. Tôi hơi mờ
mịt ngẩng đầu nhìn về phía gần cửa thang máy đường hầm, nơi đó có đầy
người đứng mờ mờ ảo ảo. Những thí sinh trong âm u đó bắt đầu kêu loạn
lên, hình như đã xảy ra chuyện gì đó bắt buộc bọn họ phải lùi ra sau.
“Đã xảy ra chuyện gì?” trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một vài hình ảnh mơ hồ, đáng tiếc vẫn không nắm bắt được cụ thể, tiếng thét thê lương như
vậy hẳn là do thân thể bị thương nghiêm trọng.
“Miru, lật sách.” Hắn không hề nóng vội, vẫn nhàn nhã cắn táo.
Tôi lật một trang sách, miễn cưỡng kéo lực chú ý trở lại quyển sách “Được
rồi, em sẽ không xông lên đâu, em biết quy tắc cuộc thi Hunter, loại
chuyện này, em không thể quan tâm.” Trong lúc cuộc thi diễn ra, cho dù
là hỗn loạn lớn tự giết lẫn nhau cũng là được cho phép. Nếu bị thương
gần chết thì chỉ cần buông tha tư cách thi, là lập tức được chữa bệnh
cứu trợ. Đây là nguyên nhân tại sao cuộc thi Hunter tàn khốc đối với
người thường, trình độ của nó không khác gì lấy mạng đọ mạng.
Những cửa của cuộc thi Hunter, hình như chỉ chọn lựa những tên không muốn sống.
“Những kẻ râu ria đó, em không cần quan tâm tới bọn chúng, nếu ngay cả chút
trả giá ấy mà cũng không chịu nổi, thì những kẻ này căn bản không có tư
cách đứng ở vạch xuất phát, tuy rằng cuộc thi Hunter rất nhàm chán,
nhưng cũng coi như không tồi.” Hắn không hề che dấu khi nói đến phép tắc mà dã thú như hắn đặt ra, đối với hắn mà nói, sinh tồn chính là một trò chơi lấy mạng đọ mạng, bạo lực trầm mặc đã khắc thâm căn cố đế vào con
người hắn, hoàn toàn không thể trừ tận gốc.
Cho nên hắn luôn lấy quy tắc điên khùng đó để yêu cầu hết thảy những thứ xung quanh, bao gồm băng Ryodan
“Chrollo, anh đừng ra tay lung tung vô lý với những kẻ râu ria.” Mặt tôi không
chút thay đổi khép sách lại, sau đó hai tay ôm đầu gối thả lỏng dựa vào
hắn, có chút mỏi mệt lẩm bẩm. Có khi, tôi cũng từng kiểm điểm chính
mình, bị tên điên im lặng này kéo theo, dần dần không quá coi trọng với
sinh mệnh của chính mình, đúng là lực ảnh hưởng đáng sợ.
Hắn
vươn tay dịu dàng xoa xoa mái tóc dài buộc tùy tiện của tôi, giọng nói
trong ở âm u trở nên trầm thấp thật sự thoải mái “Không đâu, anh giết
người luôn có lý do.”
“Ừ, chuyện không có lời, đúng là anh rất
ít làm.” Nếu không ở trong kế hoạch của hắn, thì đúng là hắn nói thật,
về phương diện nào đó mà nói, tôi thấy may mắn vì hắn khá lười, trên cơ
bản chỉ cần không có ai tự động chạy tới gây sự, thì hắn có thể ôm sách
làm ổ trong góc rồi thất thần để giăng mạng nhện. Có nhiều lúc, hắn
thuộc loại người có vẻ bị động trong chiến đấu, rất ít thấy hắn thuần
túy chỉ muốn giết người mà giết người.
Bình thường, hắn đều vì muốn thứ gì đó... mới ra tay.
“Hồi trước, khi anh tới cuộc thi, mấy giờ bắt đầu trận đầu?” Tôi không quá
thích ở lâu trong hoàn cảnh u ám, bởi vì dễ dàng mệt rã rời.
“Không nhớ rõ, bởi vì không có giá trị cần nhớ kỹ, cho nên sau khi lấy được
giấy phép, anh liền quên.” Hắn rất thành thực biểu đạt rằng cuộc thi
Hunter với hắn mà nói đúng là rất nhàm chán.
“À, vậy à.” Tôi
ngẩn người ôm sách, tôi tới tham gia cuộc thi là đúng hay là sai, tôi
luôn cảm thấy nếu tôi lấy được giấy phép, thì sẽ thành một sự cản trở
đối với chỉnh thể thực lực của Hunter, mang một vệ sĩ thì chính là gian
lận rồi. Nhưng cũng không thật sự muốn lấy được, đến cho có mặt mà thôi.
Nhiệt độ không khí rất không ổn định, tôi đột nhiên cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng, châm vào làn da thật trầm trọng, cảm giác rất chân thật.
Ngón tay hắn đặt trên tóc tôi dừng một chút, có người từ cửa đường hầm chậm
rãi đi tới. Hắn không nhanh không chậm đến gần, tôi hơi nhíu mày khi
thấy không khí càng ngày càng ngưng trọng, tuy rằng nhanh chóng giảm
bớt, nhưng cảm giác không thoải mái vẫn còn.
Trong màn âm u mơ
hồ, tôi nghe thấy tiếng trộn bài Tú Lơ Khơ, âm thanh này và cách xuất
hiện áp bách này, khiến trí nhớ của tôi dần dần rõ ràng lên, đấu trường
Trên Không, trái cây, thiếu niên tóc đỏ, Hisoka.
Tôi còn chưa
quyết định có nên quay đầu cẩn thận nhìn kỹ người đang đến gần hay
không, có mặc trang phục hề kỳ quái hay không, mái tóc có dựng lên như
hỏa diễm thiêu đốt hay không, người kia đột nhiên dừng lại, đứng ở bên
kia chỗ rẽ, trầm mặc quái dị.
Không khí bỗng dưng kỳ lạ, trong
im lặng có vẻ hơi giằng co, tình cảnh này không giống như là kẻ địch gặp nhau, nhưng sao không khí quái đản như vậy?
Sự giằng co này chỉ có vài giây, lại nhanh chóng bị ba người khác mới xuất hiện đánh vỡ cân bằng, bọn họ người người đều trông lưu manh, ung dung xuất hiện, không
hề do dự đi sau người đang trộn bài, từ từ đi về phía chúng tôi.
Tôi xoa xoa cánh tay, làn da dưới quần áo bởi vì không thoải mái mà nổi da
gà lên, bình tĩnh hỏi “Người vừa rồi là người quen của anh?” Tôi nhớ ra
rồi, nếu đúng là Hisoka, vậy thì không có khả năng hắn không biết.
“Đại loại thế, không quá quen.” Hắn giương mắt nhìn người vừa rồi đã dễ dàng ẩn vào đám đông thí sinh, vươn tay khẽ che miệng, hình như có vấn đề
nào đó mà hắn hơi khó hiểu “Là thành viên số 4 mới gia nhập, có vài thứ
cần quan sát.”
Cái gọi là quan sát, là chỉ hắn hiểu biết đến mức nào, trước mắt, hắn còn chưa nắm được tính cách và năng lực thực sự của người kia sao?
Tôi ngẩng đầu hơi ngẩn người, mới thản nhiên “à” một tiếng, tôi kỳ thật càng muốn hỏi, vài người kia đến làm gì?
“Đúng là trùng hợp, Miru, cô cũng đến thi giấy phép Hunter sao?” Người đi đầu đội mũ lưỡi trai màu đỏ trắng, mấy lọn tóc màu vàng thò ra khỏi mũ, đôi mắt xanh mang theo ý cười rất đáng yêu.
Tôi rốt cục không nhịn
được dùng sức bắt lấy cánh tay của tên vô trách nhiệm bên cạnh, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là trùng – hợp!”
Trùng hợp
cái gì, chẳng phải là cậu đã thi được giấy phép Hunter rồi sao? Đầu năm
nay, chứng minh thư không đáng giá tiền như vậy sao, muốn đổi là đổi
được?
“Bang chủ.” tên hồ ly Shalnark cười đứng bên cạnh, người
nào đó thấp bé theo thường lệ không nhìn tôi, không mặc quần áo màu đen
cao cổ nên hoàn toàn lộ ra gương mặt, đôi mắt hẹp dài, khóe mắt thoáng
rủ xuống, nếu hắn lườm người khác thì luôn luôn khiến người ta không áp
lực nổi sự lạnh buốt.
“Không cần gọi tôi là bang chủ, hiện tại
không phải lúc làm nhiệm vụ.” Hắn mỉm cười hơi ôn hòa, biểu cảm dưới dải vải màu trắng rất vô tội “Thật sự chỉ là trùng hợp, không phải anh gọi
bọn họ đến, Miru.”
Tôi không nói gì nhìn mấy con nhện trước mặt, đầu lĩnh con nhện ngồi sát bên cạnh tôi, lại nghĩ đến bối cảnh lớn của
hội trường cuộc thi của hiệp hội Hunter này, tôi đột nhiên lại đau đầu.
“Tên số 4 kia cũng đến đây, nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn, có lẽ còn chưa
chắc chắn ở đây có phải có bang chủ hay không.” Cô gái duy nhất trong
nhóm ba người lạnh lùng nghiêm mặt mở miệng, cô ấy buông mái tóc dài màu tím xuống, rồi đội mũ len đơn giản để cố định lại mái tóc dễ tản ra của mình.
“Quan tâm đến hắn làm gì, tôi không thích cái tên kia.”
Trong đường hầm âm u, vẻ mặt Feitan tái nhợt như bị bệnh, không hề khách khí nói, hắn đối với những thứ không vừa mắt thì chỉ biết khắt khe và
vô tình.
“Không phải là đang làm nhiệm vụ, cứ chơi đùa đi, cuộc
thi sắp bắt đầu, không biết giám khảo cửa thứ nhất đứng trong cái lỗ nhỏ của tường đường hầm có mệt hay không.” Shalnark đội mũ lưỡi trai mặc
giày vải màu đen dẫn đầu ngồi xuống, cười tủm tỉm, xem ra tâm tình rất
tốt.
“Shalnark, Machi, Feitan, chào các cậu.” Tôi bất đắc dĩ
cười khổ, thêm cả Hisoka nữa, đây không phải cuộc thi Hunter, đây là
băng Ryodan tập hợp mới đúng.
“Bây giờ tên tôi là Amori, số 199.” Shalnark chỉ chỉ thẻ báo danh trước ngực mình cười nói.
“Umori.” Machi đứng trên cao nhìn xuống nhìn tôi một cái, mới dùng giọng điệu lạnh nhạt thường ngày tự giới thiệu.
“Tên phế vật, tôi không nhớ được.” Feitan cũng đứng trên cao nhìn xuống mắt
lé tôi một cái, ánh mắt kia khắc nghiệt như lấy thịt người.
Bị
hắn nhìn mấy năm nay, kỳ thật cũng đã quen rồi. Bởi vì khi thân quen rồi mới phát hiện, dù là hắn hay là Machi, bọn họ luôn mặt lạnh kiểu ‘mày
nợ tao n triệu Geny’, không phải thật sự có cừu oán với bạn, mà là biểu
cảm của bọn họ cũng chỉ có thế mà thôi.
“Được rồi, các cậu đến
để chơi đùa à?” Chơi đùa trò gì vậy, đùa chết người khác sao? Tôi cố
gắng làm tim mình đập bình thường một chút, tôi luôn cảm thấy cuộc thi
Hunter lần này mà diễn ra như thế này, nhất định sẽ chệch đường ray
nghiêm trọng.
“Chỉ là tiện đường, tôi và đám Feitan vốn du lịch ở quốc gia bên cạnh, nghe nói hội trường cuộc thi Hunter mà cô muốn tham
gia ở đây, cho nên mới tới đây xem sao.” Shalnark tươi cười híp mắt lại, trên gương mặt trắng nõn thanh tú vĩnh viễn mang khí chất hồn nhiên của thiếu niên mười tám tuổi.
Vừa rồi cậu còn nói là trùng hợp, bây giờ lại biến thành tiện đường.
Vẻ mặt tôi đau khổ đối mặt với gương mặt trẻ con của hắn, hắn cười hồn
nhiên như không hề biết thế sự. Kỳ thật nếu Shalnark nghiêm túc thì
trông khá thành thục, đặc biệt khi hắn tự tin bắt đầu thu thập phân tích tư liệu, hết thảy cợt nhả đều tự giác quẳng đi, bề ngoài quá thiên chân cũng chỉ là da cừu của con sói kia.
Đương nhiên người khác da cừu hoàn mỹ nhất, chính là bang chủ nhà bọn họ.
“Sắp đến thời gian rồi, hình như giám khảo còn đang do dự.” Hắn bắt đầu cảm
thấy nhàm chán, cho nên túm quyển sách trong tay tôi rồi tự mình mở xem, không hề để ý hoàn cảnh âm u như vậy sẽ làm hại mắt.
“Có thể là bị các cậu chặn đường vào, cho nên người ta lâm vào thế bí?” Tôi nhận
mệnh giơ cao đèn pin, làm đèn điện cho hắn. Góc này dưới ánh sáng lạnh
của đèn pin sáng ngời lên, Feitan và Machi cũng tự nhiên ngồi vây quanh, đường hầm vốn hắc ám giờ do băng Ryodan tụ lại mà càng thêm âm trầm.
Mà giám khảo thì không biết khi nào đã xuất hiện ở trên thanh chống đỡ
vách tường của đường hầm, anh ta mặc com-lê màu đỏ thẫm, tay trái quy củ đặt ở sau lưng, hai cái râu dưới mũi hướng lên trên giống như một nụ
cười mỉm lễ phép.
Tôi sở dĩ nhìn rõ ràng như vậy, chính là bởi
vì khi tôi giơ đèn pin lên, đúng lúc chiếu đến vị giám khảo đột nhiên
xuất hiện trong đường hầm.
Tên bên người tôi đã hoàn toàn không
quan tâm đến cuộc thi, chỉ chú tâm lật sách đến mê mẩn, tôi biết hắn đã
quen đọc sách khi các bang viên xung quanh. Nếu vừa rồi nhóm Shalnark
không tới, có lẽ hắn sẽ không thả lỏng với xung quanh như thế, đây là sự tin tưởng đối với bang viên được tích lũy rất nhiều năm.
Giám
khảo râu quặp cúi đầu liếc nhóm nhỏ âm lãnh là chúng tôi một cái, sau đó rất đáng yêu híp mắt lại hơi hơi khom người chào chúng tôi, sau đó giơ
một cái chuông điện có hình dạng quái dị bên tay phải lên, một trận
tiếng vang dồn dập vang dội cả đường hầm.
Lực chú ý của mọi người đều lập tức bị tiếng động này thu hút, bọn họ đều ngẩng đầu tìm mục tiêu.
“Thời gian báo danh chấm dứt.” Giám khảo thu lại chiếc chuông điện, tiếng nói không lớn nhưng do hồi âm trong đường hầm nên vang xa đến lỗ tai của
mọi thí sinh ở đây.
“Kỳ thật hắn có thể thay đổi chỗ đứng, dù
sao trên đường hầm không phải chỉ có một đường ra.” Shalnark chỉnh chỉnh mũ lưỡi trai trên đầu mình, không có ý định đứng dậy. Khác với không
khí khẩn trương xung quanh, tôi cảm thấy đám người đọc sách ngẩn người
như chúng tôi thật quá nhàn nhã.
“Cuộc thi Hunter chính thức bắt đầu.” Giám khảo lấy một tư thế quỷ dị đến mức không hợp với lẽ thường,
nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi tường đường hầm, hạ chân đúng xuống bên cạnh
chúng tôi.
“Bắt đầu rồi, Lance.” Tôi cầm ba lô lên, kéo hắn đứng dậy. Giám khảo đứng ở đây, các thí sinh chú mục khiến tôi không được tự nhiên, còn hắn thì không hề bị một chút ảnh hưởng nào khép sách lại.
Giám khảo thoải mái đứng ở trước mặt chúng tôi, cực có phong độ quý ông vươn tay mời, trong đôi mắt không có một tia dao động quay đầu nói với các
thí sinh đứng trong đường hầm âm u: “Xin mời đi về phía này.”
Giám khảo nói xong bắt đầu đi sâu vào trong đường hầm, vừa đi vừa nói: “Ở
đây, trước hết mong các thí sinh đồng ý trước, cuộc thi Hunter là cuộc
thi cực kì nghiêm khắc, chúng tôi không đảm bảo sự an toàn của các thí
sinh, khuyết thiếu thực lực và bị vận rủi dẫn đến thương vong, các thí
sinh phải gánh vác toàn bộ, nếu tự nhận còn chưa chuẩn bị tốt thì xin
mời bỏ quyền ngay bây giờ, không sợ chết thì hãy đi theo tôi.”
Câu cuối của giám khảo gây kinh sợ, anh ta tạm dừng chân một chút, các thí
sinh đều đuổi kịp anh ta, tiếng bước chân rầm rập lập tức chiếm cứ cả
con đường hầm trống trải. Tôi vừa giơ tay lên đã bị Shalnark bước lên
một bước chặn lại.
Feitan ở bên cạnh làm chú thích cho động tác
của Shalnark, hắn giống hệt như một sự khảo nghiệm nghiêm khắc mà giám
khảo vừa nói, giọng điệu âm trầm áp lực nói: “Dám bỏ quyền thử xem xem.”
Tôi lập tức rụt tay lại, tôi không dám, bạn hữu. Nhưng các cậu không bỏ
quyền không được sao, đây là cuộc thi lấy thẻ Hunter, không phải cuộc
chiến với Hunter.
“Bang chủ, anh quản họ có được không?” Tôi run rẩy ngoài cười nhưng trong không cười với cái tên hoàn toàn mặc kệ kia, thành viên băng Ryodan như ong vỡ tổ chạy tới không phải là chuyện tốt, nếu để lâu, tôi không tin hiệp hội Hunter lại không nhìn ra.
“Trong lúc giải tán, anh không phải bang chủ.” Tấm da cừu của bang chủ đại
nhân thật hoàn mỹ, cử chỉ ôn hòa nho nhã, da mặt dày đến mức bạn muốn
khinh bỉ hắn cũng phải cảm thấy phí sức. “Đương nhiên nếu em hy vọng anh là bang chủ, thì bây giờ anh có thể bắt đầu kiếm cái nhiệm vụ để đặt
ra.”
“Không cần, anh giơ cao đánh khẽ.” Tôi cúi đầu đi theo đám
đông bắt đầu theo sát giám khảo, mắt không dám trợn trừng nữa, cái đám
này nếu muốn làm chuyện gì thì không bao giờ có thể ngừng lại. Tôi đột
nhiên nghĩ đến Hisoka, đầu lại bắt đầu đau, quả nhiên cuộc thi Hunter
không phải người bình thường có thể tham gia, còn chưa bắt đầu mà tôi đã sắp đau tim rồi.
“Trận đầu của cuộc thi, số người báo danh tham gia là 404, tôi đã biết rồi.” Giám khảo lại quay đầu nói, sau đó bước
chân không hề báo động trước lập tức nhanh hơn “Còn nữa, thật có lỗi,
vừa rồi tôi đã quên tự giới thiệu, tôi là Satotz - giám khảo cửa thứ
nhất của mọi người, hiện tại đang dẫn mọi người đến trước cửa hội trường thứ hai.”
“Cửa thứ hai, thế cửa thứ nhất đâu?” Phía sau có thí sinh nghi hoặc lớn tiếng hỏi.
Vận tốc của Shalnark cơ hồ là nhất tề với giám khảo, hắn cũng dùng tốc độ
chạy như đi “Cửa thứ nhất là chạy bộ à, không biết Miru có thể chạy bao
lâu?”
“Mỗi ngày tôi đều chạy chậm rèn luyện thân thể, cho nên
nếu chỉ là chạy bộ thì hẳn là có thể kiên trì một lúc.” Tôi bước nhanh
hơn, người ta đi thì tôi lại chạy.
“Rèn luyện? Ý cô là mỗi sáng
cô chậm rãi đi từ phố Bối Bối đến quảng trường lớn Esme, đếm qua cũng
chỉ khoảng năm trăm thước mà bảo là rèn luyện sao?” Machi cũng chỉ là
đi, hoàn toàn không nhìn đám thí sinh sau lưng đã bắt đầu chạy.
“Chỉ là chạy bộ thôi à, trong đường hầm không có cạm bẫy nào sao?” Feitan đi còn kiêu ngạo hơn mấy người kia, hắn đút hai tay trong túi quần, coi
mọi người làm bối cảnh, dáng vẻ như là ‘ai chặn đường ta là ta nghiền kẻ đó’.
“Xét qua cửa thứ nhất của cuộc thi Hunter, ở cửa thứ hai
này, có lẽ nếu có cạm bẫy thì cũng sẽ không quá khó khăn, xét chiều dài
đường hầm mà nói, cửa thứ nhất đã đào thải đám rác rưởi nhất trong các
thí sinh.” Hắn cúi đầu đọc sách, nhàn nhã bước.
“Lance, không
nên vừa đi vừa đọc sách.” Tôi rốt cục không nhịn được phát điên rống lên với bọn họ “Còn nữa, mọi người đều vất vả chạy như thế, các cậu tốt xấu cũng giả bộ chạy đi! Chứ cứ đi thế này thì mọi người vẫn sẽ tiếp tục
nhìn chúng ta chằm chằm đấy!” Các cậu muốn ở cửa thứ nhất đã bị hiệp hội Hunter vây quét, sau đó mọi người tập thể bị hội trưởng hiệp hội Hunter nhốt vào trong phòng giam nói rằng chúng ta là tội phạm một vạn năm
sao?
Rống xong, xung quanh trầm mặc một hồi, tôi phát hiện những ánh mắt chú mục càng nhiều thêm, sau lưng bị vô số ánh mắt như dao nhỏ
đâm đau. Đột nhiên, một tiếng cười quỷ dị đặc biệt có cá tính vang lên,
sau đó một đứa trẻ trượt ván trượt qua chúng tôi (Tojikachan: Killua
đáng yêu kìa ~~), đúng lúc tôi nhìn thấy mái tóc màu bạc kia sáng bóng ở trong bóng tối bay theo gió.
“Vậy à? Vậy thì chạy, chứ nếu thế
này... bị nhìn chăm chú quá.” Hắn khép sách lại, thản nhiên nhìn các thí sinh bốn phía không ngừng theo kịp, mới vô tư cười nói.
Hắn cười như vậy, chín phần là vui sướng khi người gặp họa.
Hắn vừa dứt lời, có một đứa trẻ mặc trang phục màu xanh lá cây chạy nhanh
trong đám người, khiêng cần câu chạy qua chúng tôi, tôi đột nhiên cảm
thấy từ ngữ gì cũng không thể giải thích tư vị trong lòng, mấy thứ như
trí nhớ ấy đúng là hại chết người, đầu tôi càng đau thêm. Có vài thứ,
căn bản không quên được, tôi căn bản không quên được.
“Tôi không quen dùng tốc độ chậm như vậy để chạy.” Feitan khinh thường liếc tôi một cái “Đừng có nói là cô chịu thua đấy.”
“Dựa vào chính cô ta sao, trừ phi cuộc thi Hunter có phần thi trồng hoa,
bằng không thì tiền của chúng ta chỉ có thể đem đi múc nước.” Machi giả
vờ chạy, giọng điệu bình thản ăn ngay nói thật.
“Không đâu, Miru có bang chủ nên cho dù biến thành người thực vật cũng có thể lấy được
giấy phép, lần này Phinks chờ trả tiền đi.” Shalnark làm mặt quỷ, vui
tươi hớn hở nói “Tôi không tin tôi không thắng lần cá cược này.”
“Vậy à, các cậu đặt cược bao nhiêu thế?” Tôi cố gắng chạy và chạy, hòa khí cười và cười.
“Phinks đặt cược một triệu nói cô tuyệt đối không thể đỗ cuộc thi Hunter.”
Shalnark hoàn toàn không đề phòng, nói thẳng vụ cá cược ra.
Nếu tôi thật sự lấy được giấy phép Hunter, Phinks sẽ không xông đến bóp chết tôi đấy chứ.
“Tôi đặt cược hai triệu rằng cô đỗ.” Machi nói, giọng điệu không còn bình
thản như thường ngày, tôi có thể cảm nhận được từng chữ từng câu của cô
ấy chứa đầy lãnh khí.
Nếu tôi không lấy được giấy phép Hunter,
không cần chờ mấy thứ nguy hiểm trong cuộc thi giết mình, Machi đã trói
tôi thành kén ngay lập tức để đi nấu lên à.
“Lance, còn anh?” Tôi tươi cười đáng yêu, quay đầu hòa ái hỏi với quái nhân dải vải bên cạnh.
Hắn cầm sách ngẩng đầu, dùng một tư thái cực kỳ vô tội để chạy, nhìn vào
khuôn mặt tươi cười của tôi, hắn học tôi cong ngón trỏ lên gãi gãi gương mặt quấn vải của mình “Không nhiều.”
Tôi dại ra cười nhìn hắn.
“Miru, đừng lo lắng, anh cá là em thắng.” bang chủ đại nhân rốt cục tươi cười
ôn hòa đặc biệt dữ tợn “Cho nên em nhất định sẽ lấy được giấy phép
Hunter.”
Tôi hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tâm tính tượng trưng hòa bình này đang không ngừng sụp đổ, tôi như có thể nhìn thấy tương lai
của mình nguy ngập nguy cơ giữa sông cuộn biển gầm. Tôi muốn bỏ quyền,
Phinks, cậu hãy đến tham gia cuộc thi xử lý bang viên cùng bang chủ của
bọn cậu đi, để tôi nhanh chóng thoát ly khoit thế giới quỷ dị này đi.
Đây rốt cuộc... có còn là cuộc thi Hunter hay không thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...