Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Một ngày nào đó, ánh
mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm đẹp như trăm hoa nở rộ. Chrollo
mặc áo bành tô thêu chữ thập bằng da vừa giặt sạch khô, ngồi trước cửa
sổ hoang tàn đọc sách, bên cạnh là một đống bách khoa toàn thư Triết học Văn học Sinh Vật học Xã Hội học Tài Chính và Kinh Tế học Toán học Luật
học, ném lung tung như hàng vỉa hè vậy.

Dưới mái tóc màu tím rối bời buộc đuôi ngựa của Machi vĩnh viễn là khuôn mặt lạnh không chút
thay đổi, cô lấy tất dài hơi cũ của mình, ngồi ở góc tường cách Chrollo
mười thước, yên lặng vừa dùng đôi mắt sắc bén to lăng trì ruồi bọ đang
bay tới bay lui, vừa dùng sợi Niệm trong suốt khâu tất.

Pakun
mặc suits xẻ ngực bó sát người, đứng ở nơi không ánh sáng hàm súc nhìn
áo bành tô thêu nghịch chữ thập mà Chrollo mặc trên người ngồi đọc sách ở dưới ánh mặt trời, dày đặc ma mị.

Băng Ryodan đã rất quen im
lặng trầm mặc đến độ tự bế giống như trời sinh như vậy, bọn họ ngồi trên địa bàn của mình yên lặng đếm ruồi bọ.

“Nhiệm vụ lần này là...” Chrollo ngẩng đầu lên, hình như vừa mới nhớ tới mọi người tập hợp nên
kiếm cái nhiệm vụ làm, bằng không mọi người đều hoá đá ở trong căn cứ
cũng không nên. Hắn vươn tay nhẹ che miệng, dáng vẻ cực kỳ giống một học giả sâu sa.

Đám con nhện mốc meo vội vàng vảnh tai, sợ nghe sót chỉ lệnh nghiêm túc của bang chủ nhà họ.

“Cam tâm tình nguyện.” Chrollo vừa che miệng vừa phun ra bốn chữ này rõ ràng.

Đám con nhện càng thêm không tiếng động, bọn họ đều đang đợi câu dưới... Đợi đến khi một trận gió lạnh thổi qua.

“Mọi người nghe không hiểu sao?” Chrollo có chút hậu tri hậu giác nhìn mọi
người ngồi xổm sau mấy cửa sổ hoang tàn, trong đôi mắt màu đen thuần túy có chút vô tội.

“Bang chủ, lần này chúng ta cướp thứ gì đó tên
là ‘Cam tâm tình nguyện’ sao? Hiện tại theo tôi biết, có chín loại vật
phẩm liên quan đến cái tên là ‘cam tâm tình nguyện’, trừ sáu, bảy loại
vật phẩm bình thường gần như không có giá trị cướp đoạt, trong đó, thứ
có giá trị nhất chính là một quyển nháp đầu tiên của thơ Poca gọi là Cam Tâm Tình Nguyện, còn có một pho tượng điêu khắc cổ đại tên là Cam Tâm
Tình Nguyện.”

Shalnark dẫn đầu mở miệng hỏi, hơn nữa rất nhanh
liền làm ra tư liệu tổng kết đại khái, hắn nhìn di động mèo đen trên tay mình, có chút nghi hoặc nói: “Tôi cần câu chỉ thị xác thực hơn về nhiệm vụ, mới có biện pháp bắt đầu tập hợp tư liệu.” Vừa nói vừa nhìn tro bụi bám trên di động mà hắn mất rất nhiều công sức mới chế tạo ra, rất đau
lòng cầm khăn tay viền hoa lau lau, địa điểm tập hợp của băng Ryodan có
khi không tốt lắm, rất nhiều tro bụi.

“Cướp điêu khắc đi, điêu
khắc luôn đáng giá hơn đống giấy rách. Lúc trước, có một cái đồ điêu
khắc hai ngàn năm tuổi, ở chợ đen Yorknew mua giá gần trăm triệu, tuy
rằng tôi vẫn không hiểu này cái đống đồ xấu xí đó vì sao lại có giá trị
nhiều tiền như vậy, nhưng cái nào nhiều tiền hơn thì cướp mới là chính
đạo.” Phinks mặc đồ Ai Cập cổ, hắn đứng nghiêm chỉnh, làm ra đúng trọng
tâm, cũng là lựa chọn chính xác nhất của bọn họ. Mỗi một lần mặc trang
phục chính thức làm nhiệm vụ, hắn luôn đứng thận trọng, bằng không quần
áo sẽ dễ dàng bị bẩn, loại quần áo này, tiệm giặt quần áo không nhận.

“Không được, tôi cảm thấy quyển nháp thơ Poca tốt hơn, có vẻ bang chủ muốn
quyển nháp thơ hơn, đừng quên bang chủ không thể mang điêu khắc về nhà,
bởi vì cái nữ kia nói quét tước bị bất tiện, băng Ryodan chúng ta cũng
nên băn khoăn một chút chuyện bang chủ bất đắc dĩ ở dưới mái hiên nhà
người khác, ăn không, uống không, ở không, ngủ không, đọc sách không,
cướp quyển nháp thơ.” đốm lửa bốn phía Machi như nhanh chóng chạy mất,
lỗ rách trên tất dài của cô khâu mãi không được, tâm tình gần như đã âm
u, phản ứng đầu tiên của cô vĩnh viễn là giữ gìn quyền lợi cơ bản của
bang chủ nhà bọn họ.

Ví dụ như đại nhân Chrollo thích sách cổ,
ví dụ như quyển nháp thơ cổ đại kia, có thể làm phế phẩm nhặt từ núi rác rưởi về để dỗ dành phụ nữ của Chrollo.

“Cướp cả quyển nháp thơ
và đồ điêu khắc đi, không vừa mắt thì ném vào chợ đen bán.” Feitan híp
đôi mắt vốn đã không nhìn thấy tròng mắt, lạnh lùng tổng kết kết quả
cuộc họp, lề mề làm gì? Nhìn thấy cái gì là cướp cái đó. Đều là bang
trộm cướp cấp A, thế nào cũng phải chạy về hướng chuyên nghiệp, cướp một cái hay cướp hai cái đối với bọn họ căn bản không khác gì nhau.


“Vậy đều cướp đi.” Nobunaga vô tình nói, trong đôi mắt tam giác lười nhác
chỉ có lạnh lùng, đối với băng Ryodan mà nói, bọn họ luôn có thói quen
quyết định chém giết, mà không phải là chỉ cướp gì đó. Thành viên băng
Ryodan là một đoàn thể khổng lồ mà hai tay cũng không đếm hết, nếu chỉ
cướp một cái gì đó thì không đủ phân chia, chuyện keo kiệt như vậy, bọn
họ còn lâu mới làm.

Chrollo che miệng thâm trầm nhìn vết lốm đốm trên trang sách trong tay mình, những vết lốm đốm này đều là từ ngoài
cửa sổ đi vào, trong đôi mắt màu đen của hắn không lạnh lùng, không có
một tia ánh sáng, nếu người nào quen thuộc với hắn, thì người đó nhất
định sẽ dễ dàng phát hiện ra hắn đã sớm thất thần, đầu óc đang để đi
đâu.

“Nói vậy, tôi lên mạng tra xem có gì đáng giá tên là Cam
Tâm Tình Nguyện không.” Shalnark cảm thấy trên thế giới này, thứ tên là
Cam Tâm Tình Nguyện không thể chỉ có mỗi quyển nháp thơ và đồ điêu khắc, gần đây hắn thích các màu sắc của bảo thạch, giờ đang hy vọng mọi bảo
thạch đều tên là Cam Tâm Tình Nguyện, để đám con nhện kiếm nhiều bảo
thạch về, cho hắn xâu thành chuỗi để chơi.

“Ý tôi là mọi người
muốn cướp cái gì cũng được.” Chrollo thất thần xong mới phát hiện chỉ số thông minh của các thành viên không theo kịp lối suy nghĩ của hắn, cho
nên toàn bộ kết quả thảo luận và mệnh lệnh của hắn chạy trật nhau, hắn
rất có phong độ của một người lãnh đạo, nhanh chóng lập lại trật tự
“Nhưng người bị mọi người cướp bóc nhất định phải cam tâm tình nguyện.”

Chrollo tiếp tục nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu “Nhất định phải là người khác cam
tâm tình nguyện đưa cho mình, làm cho cái dê béo mà người ta gọi là chủ
thuê này tự nguyện cho mình Geny, lúc trước, cô ấy nói như thế thì
phải.”

Mệnh lệnh chỉ đơn giản như vậy, muốn cho người ta cam
tình nguyện bị mình cướp bóc, về phần có thể cướp bóc được cái gì thì để xem năng lực của mình ra sao.

Đám con nhện tẻ ngắt ba giây, sau đó nhấc chân, không phải là mặt không chút thay đổi thì là vẻ mặt quỷ
dị đi ra ngoài tìm kiếm một đồ ăn tên là Cam Tâm Tình Nguyện.

Trong ngôi nhà hoang tàn hoàn toàn an tĩnh lại, dưới ánh mặt trời, tro bụi
bay lơ lửng nhè nhẹ, Pakun lưu lại căn cứ tiếp tục đứng ở góc âm u, nhìn quyển sách trên tay bang chủ nhà bọn họ...

Bên tai yên ắng,
Chrollo cúi đầu đọc sách, hắn vừa nhìn vừa lấy tay sờ nhẹ vào người nào
đó đang ngủ trưa ở trong lòng hắn, cảm giác mềm nhũn khiến tâm tình hắn
rất tốt. Sau đó, khi hắn ném quyển sách vừa đọc xong, mới nhớ tới tới
hỏi “Ăn không, uống không, ở không, ngủ không, đọc sách không... Là ai
cơ?”

Cái gọi là tự giác hổ thẹn, đầu lĩnh con nhện chưa bao giờ có thứ đó.

“Cam Tâm Tình Nguyện theo như lời bang chủ, là ý gì?” Feitan mặc bộ trang
phục đen cao cổ đặc biệt làm theo yêu cầu, vẫn giữ khí chất âm u của một thiếu niên u tối, mở miệng hỏi.

“Ý trên mặt chữ.” hợp tác cùng hắn, mặt Machi không chút thay đổi trả lời.

“Ý trên mặt chữ là ý gì?” Feitan cực kỳ bình tĩnh tiếp tục phí công hỏi.

“Chính là ý trên mặt chữ.” Machi còn đang suy nghĩ về tất chân vừa mặc vào,
khi nào thì chỗ rách ở lòng bàn chân tất có thể khâu được.

“...
Có từ điển không?” Feitan đột nhiên phát hiện từ khi Chrollo nói hắn có
phụ nữ, cái cụm từ “ý trên mặt chữ” vốn là từ ngữ thông dụng trên thế
giới bỗng đối với hắn trở nên vô cùng thâm ảo.

Mà trên đường,
ngoài hai người co tính cách nôn nóng nên đi trước như Feitan và Machi
ra, đám con nhện đều ngồi xổm bên cạnh Shalnark, nghe hắn giải thích cụ
thể.

“Bang chủ nói làm cho người ta cam tâm tình nguyện để chúng ta cướp bóc, những lời này ngay từ đầu liền bị vây trạng thái ở nghịch

biện, nói cách khác, muốn cho những lời này thành lập trụ cột để không
bị đuối lý thì không có cách, bởi vì bị cướp bóc và cam tâm tình nguyện
là không thể đặt cùng nhau. Cho nên tôi cảm thấy ý của bang chủ hẳn là
muốn chúng ta đặt trọng điểm ở chỗ cam tâm tình nguyện, nói cách khác,
chỉ cần chúng ta khiến cho con mồi nói ra cam tâm tình nguyện, hơn nữa
còn cho chúng ta gì đó là hoàn thành nhiệm vụ.”

Shalnark luôn
luôn có thói quen giải thích thao thao bất tuyệt chồng các giả thiết lên nhau cho đám con nhện nghe, ai bảo trong băng Ryodan, số người luôn
luôn động não chẳng có mấy ai, không thể cứ để mọi chuyện đều phải nhờ
bang chủ phân tích cẩn thận cho, cho nên dần dần, một vài phân tích giải thích đều nhờ hắn. “Cho nên mới nói, lần này chúng ta không cần cướp
thứ quý giá, bằng không người bình thường sẽ không cam tâm tình nguyện
cho mình, tôi hiểu như vậy.”

“Nhưng cho dù đối phương cam tâm
tình nguyện, cướp được đồ về, bang chủ làm sao biết được thứ đó có cam
tâm tình nguyện hay không?” Nobunaga sờ sờ cằm, không biết vì sao đột
nhiên cảm thấy nhiệm vụ lần này cực kỳ khiến cho người ta rối rắm.

“Bảo con mồi viết ra giấy không phải tốt lắm sao, cam tâm tình nguyện dễ
dàng thật, chỉ cần không dùng bạo lực để lấy thứ gì đó thôi.” Phinks là
người đầu tiên nghĩ ra ý nghĩa bản chất của Cam Tâm Tình Nguyện, hắn lập tức đi luôn.

“Ubogin, sao tôi lại cảm thấy Cam Tâm Tình Nguyện rất phức tạp thế?” Nobunaga không quá tự tin nói.

“Ông đây nghe nửa ngày cũng không hiểu mấy người đang nói cái gì, không phải chỉ là Cam Tâm Tình Nguyện thôi sao, không Cam Tâm Tình Nguyện thì đánh hắn cho tới khi hắn Cam Tâm Tình Nguyện không phải là được rồi sao.”
Ubogin cực kỳ khinh thường nói.

“Cũng đúng, biện pháp này, tôi thích.”

Shalnark nhìn xung quanh, chỉ còn lại Bonolevo cả người quấn vải không thể ra
ngoài gặp ai, cùng với Coltopi tóc dài bay bay lôi thôi đến mức có thể
đóng vai Sadako, có chút hao tổn tâm trí nghĩ nghĩ, mới bước đến giữa
hai người họ thầm thì lúc chút, sau đó liền đuổi đi hai thành viên có
hình thù kỳ quái nhất trong băng Ryodan.

Đuổi đám con nhện xong, tâm tình Shalnark rất tốt, chui vào căn cứ lâm thời. Nơi đó có một máy
tính nối mạng phi pháp, hắn quen tay gõ bàn phím mở mạng ra, mở to đôi
mắt màu xanh mượt, cười đặc biệt thoải mái mà bắt đầu viết thư điện tử.

“Thân, tôi biết một vài bí mật nhỏ đáng yêu của anh, ví dụ như ngày xx anh gạt vợ mình để cùng một phụ nữ đi cửa hàng rượu xx thuê phòng, ngày xx anh
nhận hối lộ phiếu bầu bao nhiêu, ngày xx anh ẩn dấu vàng thỏi ở chỗ nào.

“Thân, tình hình kinh tế gần đây có chút eo hẹp, anh cũng biết đấy. Mời gửi xx triệu vào tài khoản này, đúng rồi, còn mời anh viết thêm rằng anh cam
tâm tình nguyện tặng tôi, tự tay kí tên vào nữa, anh cũng biết đấy, tôi
sẽ luôn luôn nhớ đến anh.”

Người nhận thư là đại thần bộ tài chính nước xx...

Phinks vẫn cos trang phục Ai Cập cổ, không coi ai ra gì đi vào trung tâm siêu
thị sầm uất, hắn đứng giữa siêu thị, hai tay khoanh ngực giống hệt một
tên đầu gấu Ai Cập cổ bất lương, trừng nữ công nhân trẻ tuổi đang cầm
cây lau nhà cố gắng vệ sinh, tay nữ công nhân run lên, rất sợ hãi ngẩng
đầu hỏi: “Vị đại ca này, anh muốn nước tẩy rửa à?”

Phinks nhìn
dãy nước tẩy rửa và xà phòng bên cạnh, hết chỗ nói, sau đó chậm rãi lộ
ra một cái tươi cười dữ tợn khiến cho nữ công nhân lui ra sau ba bước,
thứ hắn muốn căn bản không phải nước tẩy rửa.

Nữ công nhân vệ
sinh mới lau được một nửa, bởi vì có chuyện xảy ra nên cô đành phải lấy
khăn trắng buộc trùm đầu đưa cho người khác, sau đó trở lại quầy tính
tiền bắt đầu một ngày công việc ở siêu thị. Cô cực kỳ nhiệt tình yêu
thương công việc của mình, cô hy vọng hai mươi năm giữ vững cương vị,
nguyện vọng lớn nhất chính là có thể chính phủ ban cho giấy khen chiến

sĩ thi đua siêu thị, còn chuyện mẹ già của cô một ngày ba lần gọi điện
thoại bắt cô xem mắt, trước mặt giấc mộng vĩ đại của cô, chuyện đó hoàn
toàn không đáng giá nhắc tới.

Hôm nay, ánh mặt trời sáng lạn,
bầu trời xanh thẳm, siêu thị nghênh đón một vị... hai vị khách hàng, nữ
công nhân lo liệu thái độ phục vụ tốt nhất, cho dù là nhìn thấy một tinh tinh mặc lông thú và một khỉ gầy nhom cầm đao võ sĩ, cũng phải mỉm cười đẹp nhất với bọn họ, dù là ai thì vẫn đều là khách hàng cả.

“Ubogin, tôi cảm thấy mấy thứ bên ngoài thế này càng ngày càng khó ăn, nếu phụ
nữ của bang chủ không yếu như vậy, ít nhất cũng phải bắt cô ta phụ trách việc ăn uống của băng Ryodan mới đúng.” Nobunaga gãi gãi ngực ngứa, đi
theo Ubogin vào khu thực phẩm của siêu thị.

“Cái nữ kia đừng
xuất hiện thì tốt hơn, tôi rất không quen với mấy thứ quá yếu đi tới đi
lui ở trước mặt tôi.” Ubogin bắt đầu ôm toàn bộ bánh mì đóng gói vào
trong lòng, hắn cảm thấy tay mình có chút không đủ, cho nên nâng vạt áo
mình lên để đựng thức ăn.

“Đã lâu như vậy rồi, sao bang chủ còn
chưa ngấy thế, đã bao nhiêu năm rồi.” Nobunaga cầm lấy một gói khoai tây chiên xé ra, bắt đầu bốc ăn “Này, nhiều như thế là đủ rồi, toàn là bánh mì, ăn lâu ngán lắm.”

“Có thể ăn là được, gì mà phải kén chọn.” Ubogin hơi ngả thân thể cao lớn để ôm thức ăn, đi về phía cửa.

Nữ công nhân vệ sinh nhìn thấy đại tinh tinh thô lỗ ôm đống bánh mì bóp
thành vụn, hơn nữa lại không nhìn cô, cứ thế đi về phía cửa, khuôn mặt
tươi cười rốt cục hoàn toàn cứng đờ, cô vội vàng phất tay hô “Khách
nhân, anh quên tính tiền.”

“Tính tiền?” Đi đằng trước là khỉ gầy nhóm, hắn đang ngoáy lỗ mũi “Tính cái gì cơ?”

Khuôn mặt tươi cười của nữ công nhân hỏng mất, sắc mặt âm trầm nói: “Mấy thứ
đó phải trả tiền mới có thể mang đi, mời tính tiền trước, tiên sinh.”

“Ubogin, mang tiền không?” Nobunaga có chút vô tình hỏi, rất ít có người bắt bọn họ trả tiền, kinh nghiệm này thật mới mẻ.

“Tiền là cái gì? Tôi có mang mấy thứ đó đâu.” Tinh tinh không biết tiền, đây là bình thường.

“Đúng rồi, chẳng phải bang chủ nói muốn người ta cam tâm tình cho chúng ta
sao, này, cái nữ kia, mấy thứ này hãy cam tâm tình nguyện cho bọn này
đi, tôi sẽ không giết cô đâu.” Nobunaga nói rất đương nhiên, thậm chí
còn cảm thấy mình rất thấu tình đạt lý.

Nữ công nhân nhìn bọn
họ, sau khi trầm mặc, lập tức nhấc điện thoại trên quầy “Alo, cục cảnh
sát sao? Có kẻ cướp, xin hãy nhanh chóng tới xử lý, nơi này là đường
xx...”

Mọi âm thanh hoàn toàn im bặt, điện thoại trở thành vật
hi sinh thứ nhất, bộ mặt tinh tinh dữ tợn đập mạnh điện thoại xuống bàn, san bằng rất có nghệ thuật.

Khỉ gầy nhom nói: “Được rồi, cô nói cam tâm tình nguyện nhanh lên, bọn này bề bộn nhiều việc, không rảnh ở
đây mãi đâu, nhiệm vụ không thành thì cả người tôi khó chịu lắm.”

Tay nữ công nhân run lên, sau đó gian nan nói: “Tôi cam tâm tình nguyện.”

“Đúng rồi, còn phải viết ra nữa, bằng không bang chủ làm sao mà biết số bánh
mì kia là người ta cam tâm tình nguyện cho chúng ta?” Nobunaga xé một tờ giấy đem bên cạnh điện thoại, sau đó đặt giấy trước mặt nữ công nhân
đang lui sang một bên “Này, nhớ rõ viết cả tên cô vào nữa, viết cái gì
đây... Viết là cô cam tâm tình nguyện mang bánh mì đưa cho kẻ cướp bóc
của cô - Nobunaga và Ubogin.”

Nữ công nhân không muốn mặt mình
quá vặn vẹo, nhưng biểu cảm không chịu khống chế được run rẩy lên, mấy
người mới cam tâm tình nguyện bị cướp bóc!

“Có viết hay không,
không viết thì tôi băm cô thành thịt vụn đấy.” Nobunaga hung ác nham
hiểm đáng sợ, dao nhỏ trong tay đã bắt đầu động đậy, lộ ra một tia sáng
sắc bén huyết tinh.

Tay nữ công nhân tiếp tục run lên, sau đó
biểu cảm vặn vẹo đến mức biến dạng, cầm lấy bút viết “Người khốn khổ cam tâm tình nguyện mang bánh mì đưa cho kẻ cướp bóc của tôi là Nobunaga [
khỉ ] và Ubogin [ tinh tinh ].” xxxoooo mấy người xxxx!!!

“Được
rồi, nhiệm vụ hoàn thành, đơn giản thế cơ à.” Nobunaga cầm giấy lên nhìn nhìn, có chút do dự hỏi đồng bạn “Ubogin, chữ ‘nguyện’ trong ‘cam tâm
tình nguyện’ hình như nên thêm chữ ‘tâm’ thì phải.”

“Cho tôi xem làm gì, tôi đâu có biết mấy thứ đó.” Ubogin nhìn quanh, sau đó chỉ chỉ
nam công nhân đang cố gắng lau vệ sinh nói “Này, Phinks, anh lại đây
nhìn xem mấy chữ đó có phải viết sai rồi hay không.”


Trên đầu
Phinks cột khăn trùm đầu màu trắng, hắn ngẩng đầu tức giận hô to với
nhóm Ubogin “Các anh cầm bánh mì rồi thì cút nhanh đi! Tôi còn rất nhiều nơi không lau sạch đâu! Nơi này có chế độ trả lương theo ngày, chỉ cần
tôi làm xong một ngày là có được thù lao, vừa rồi là ai biến khu thực
phẩm thành đống lộn xộn hỏng bét!? Lượng công việc của tôi gia tăng
rồi!”

“Anh tới nơi này làm gì thế?” đầu óc Nobunaga hoàn toàn không thể lý giải hành vi quỷ dị của đồng bọn.

“Vô nghĩa, làm gì có kẻ còn sống nào lại đi cam tâm tình nguyện cho anh cái gì, không cam tâm tình nguyện thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Phinks vung cây lau nhà, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Nữ công
nhân vô lực đỡ tường đi tìm điện thoại, cảnh sát ở đâu? Cô đi đến cạnh
quầy vừa định đi ra ngoài, bỗng trong bóng tối, một người xuất hiện vô
thanh vô tức, tay cô tiếp tục run run, không có cách nào khác khống chế
giọng nói của mình “Tiên... Tiên sinh, anh có cần mua gì không?”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch...” Nơi này đang có chương trình khuyến mãi sao?

“...”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch...” Chỉ cần nói cam tâm tình nguyện là được miễn phí sao?

“...”

“Lạch cạch lạch cạch lạch cạch...” Không trả lời chính là đồng ý, vậy tôi mang hộp chocolate đi.

(Tojikachan: Illumi Zaodyeck kìa!!!!)

Nữ công nhân nhìn một người đàn ông bề ngoài giống như bị vạn cái đinh
lăng trì không giống người, khiêng đống hộp chocolate siêu quý của cô,
cứ thế thoải mái đi ra siêu thị.

Sau đó cô tiếp tục trầm mặc,
vài giây sau, run rẩy lấy di động trong túi quần ra, gọi điện thoại cho
mẹ cô “Alo, mẹ, mẹ đã sắp xếp thời gian cho con xem mắt chưa? Con muốn
kết hôn.” thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, giấc mộng và sự thật quả
nhiên là hai thứ có khoảng cách xa xôi nhất thế giới này, cô phải lập
gia đình huhuhu.

Người cắm đầy vừa đi ra siêu thị, bên ngoài,
ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm, hắn một tay khiêng chocolate
một tay lấy di động ra gọi điện thoại cho người nào đó, lúc mở miệng,
giọng nói rất rõ ràng trong trẻo “Hisoka, siêu thị có chương trình
khuyến mãi, vừa rồi tôi thấy kẹo cao su mà anh thích nhất trên giá hàng
hóa, đúng, chỉ cần anh nói ra là cam tâm tình nguyện, cô ta sẽ cho anh
miễn phí.”

Ở siêu thị cách đó không xa, trên một quảng trường
lớn, Coltopi và Bonolevo vẫn trong hình dạng cũ, ngồi xổm trên đường,
trước mặt bọn họ là một cái bát vỡ, bên trên đều là Geny.

“Bonolevo, Shalnark nói rất đúng, chỉ cần chúng ta lấy cái bát ngồi xổm ven đường
thì sẽ có người cam tâm tình nguyện cho chúng ta đồ, thì ra nhiệm vụ
thoải mái như thế.” Đôi mắt màu tím của Coltopi đổi tới đổi lui, giọng
nói khàn khàn nói.

“Vừa rồi, có một ông già hình như mắng chúng ta.” Bonolevo không chắc chắn nói “Hắn nói chúng ta là người tàn tật?”

Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm.

Chrollo ở trong căn cứ đọc xong từng quyển Văn học Sinh Vật học Xã Hội học Tài
Chính và Kinh Tế học Toán học Luật học, đang cắn bách khoa toàn thư Pháp Luật.

Hắn đã sớm cởi ra áo bành tô tao nhã kia, đắp lên người
nào đó đang ngủ trong lòng. Đọc vài trang liền sờ sờ mái tóc màu xám bạc kia, cảm giác mềm nhũn khiến tâm tình hắn vẫn rất tốt.

“Lance, mấy giờ rồi?” Dưới áo bành tô, đột nhiên có người mơ màng hỏi.

“Ba giờ năm phút.” Chrollo tiếp tục cắn sách.

“Thời tiết hôm nay rất đẹp, vừa rồi hình như em nghe thấy từ ‘cam tâm tình
nguyện’, là gì vậy?” giọng nói mềm mại trong trẻo vẫn chưa tỉnh táo lại, chỉ là bản năng hỏi một ít thứ trong đầu.

“Là quyển nháp thơ và một pho tượng điêu khắc.” da mặt Chrollo vô cùng dày, tiếp tục dùng thái độ bình tĩnh trả lời.

Người nào đó dưới áo bành tô không tiếng động một lúc, mới có chút do dự nói: “Lance, anh lại đùa dai sao?”

Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, bầu trời xanh thẳm như trăm hoa nở rộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui