Chrollo, Em Chỉ Là Một Người Bình Thường

Tôi nghĩ hầu hết thành viên băng Ryodan sẽ tập hợp ở đấu trường Trên Không, hẳn là tới để thể nghiệm mấy ngày thi đấu thể thao.

Cho dù tôi không xem trận đấu, nhưng thang máy chạy từ trên xuống dưới cũng hay gặp được đám Shalnark Ubogin, băng Ryodan rất tự tại thoải mái đối
với loại trò chơi bạo lực vô trách nhiệm này, chẳng khác gì như cá gặp
nước, đại đa số thành viên đều thuộc hơn hai trăm tầng.

Ngoài đấu trường Trên Không ra, thành phố này còn có cái gì có thể khiến cho con nhện hoặc đầu lĩnh con nhện để mắt tới sao?

Lúc trước, tôi có đến quầy báo danh hỏi một chút, biết được sắp tới sẽ cử
hành trận đấu giữa các chủ tầng hai năm một lần, mục đích ban đầu của
Chrollo chính là mọi năng lực Niệm của mọi chủ tầng. Cho nên hắn mới có
hưng trí hừng hực một đường đánh ngã đối thủ như ngựa xới đất làm chủ
tầng.

“Tức là, mục tiêu hiện tại của hắn không phải là coi cả
đấu trường Trên Không làm phần thưởng, hắn muốn cái gì nhỉ?” Tôi ngồi ở
trên giường đệm mềm mại, cau mày hoàn toàn không hiểu.

Kim đồng
hồ chỉ hai giờ sáng, trong ổ chăn chỉ có một mình tôi, không biết cái
thằng nhóc kia đã sớm chạy đi đâu, đây là lần thứ ba hắn ra khỏi ổ chăn
lúc nửa đêm và bỗng dưng biến mất.

Thói quen đúng là một hành vi đáng sợ, chỉ cần nhiệt độ cơ thể hắn biến mất là tôi sẽ tự động tỉnh
lại, rồi lại mang đôi mắt quầng đen mà không ngừng suy nghĩ cái đoàn thể cái gọi là bang trộm cướp cấp A kia.

Hiện tại, băng Ryodan vừa
mới ra Meteorcity, cho nên lúc đầu có một đoạn thời gian phải học thích
ứng với hoàn cảnh mới, không phô trương hay gây chú ý ở đấu trường Trên
Không, nên chơi đùa thế nào thì chơi đùa như thế ấy.


Sau đó kì thích ứng chấm dứt, mọi người đều đi ra ngoài...... giết người phóng hỏa.

“Cứ thế này, quầng đen của mắt tôi chắc chắn sẽ thâm hơn hắn.” Vươn tay vò
mái tóc màu xám bạc càng ngày càng dài, sau đó chôn đầu vào trong đầu
gối, từng giây từng giây trôi qua. Hốc mắt có chút chát, tôi cô đơn
ngồi.

Cấp cao nhất của thế giới này, cái gọi là “thế giới
Hunter”, ngay từ đầu đã là nơi không phải kẻ như tôi có thể khống chế
được, bắt đầu từ ngày xuyên qua đến bây giờ, ngẫu nhiên tôi còn giãy dụa trong ranh giới giữa hiện thực và ảo giác, nơi này có rất nhiều chuyện
đương nhiên, rất không hợp với những tư tưởng mà tôi luôn kiên trì giữ
gìn, rất nhiều thứ tôi đều cố gắng làm như không thấy, với tâm tính đà
điểu này, An Hân kỳ thật bị áp lực cực kỳ thảm.

“Nếu ở trong thế giới cũ, tôi nói mình bị chứng bệnh hậm hực thì nhất định sẽ bị các cậu cười to.” Tôi cười khổ đứng dậy, ngay cả cái thứ mất ngủ này cũng tìm
tới cửa, chất lượng sinh hoạt gần đây đúng là trượt dốc.

Kim đồng hồ chỉ vào hai giờ rưỡi rạng sáng, tôi vươn tay quyệt mặt, sau đó chùm kín chăn, cuộn mình lại cố gắng ngủ.

Chỉ chốc lát sau, trong chăn truyền ra giọng nói nghẹn ngào không đè nén
được “Chết tiệt cái thế giới Hunter giết người vô tội này, chết tiệt cái nơi Meteorcity không ai dám quản này, chết tiệt cái tên bịp bợm dạy mãi không sửa này, chết tiệt...... Từ thiện chữ thập đỏ nơi này sao lại
không có chút thế lực gì như thế chứ, huhuhu, Chrollo Lucifer là tên đại ngu ngốc, đại ngu ngốc.”

Cứ thế này, tôi thật sự sẽ bị chứng hậm hực.

Cả đêm hôm qua, thằng nhóc kia cũng không về, lúc trước, khoảng hơn hai
giờ sáng, hắn hay biến mất, khoảng ba giờ là về. Tôi mang hai con ‘mắt
thỏ’ đứng trước cửa sổ tưới nước cho hoa nhỏ, đây là hoa Tử xuất khẩu từ Esme mà tôi mua được trong cửa hàng, kiếm một cái bồn hoa nhỏ rồi ngồi
tỉa. Vừa mới nẩy mầm không bao lâu, đại khái còn mất khoảng hai tuần nữa mới có thể nở hoa.

Mở tủ lạnh lấy mấy quả trứng chim đặt xuống

bàn, khom người lấy một chai nước trái cây to, vừa định lấy ra thêm chút thức ăn, tôi nhìn phía cửa phòng bếp, là ảo giác sao? Mùi không khí
không bình thường, hơi lành lạnh.

Đi đến phòng khách, trước cửa
sổ sát đất mở rèm, cái thằng nhóc đi chơi đêm kia đang ngồi ở trên sô
pha đơn xem mặt trời mọc, ánh mặt trời sáng sớm không có độ ấm, rất sạch sẽ, xinh đẹp.

Tôi khó hiểu gọi hắn một tiếng “Lance.” Hắn rất ít khi nghiêm túc ngồi dưới ánh mặt trời xem mặt trời mọc như vậy.

“Ừ, Miru.” Hắn quay đầu cười nhẹ, nửa bên mặt dính đầy vết máu đáng sợ.

Tôi bị dọa nên lập tức trừng lớn mắt, lập tức xoay người đi lấy hộp thuốc,
phòng nơi này cái gì cũng có, đặc biệt là không thiếu thuốc trị thương.

“Sao lại thế này?” Ngồi xổm trước mặt hắn, vươn tay vỗ nhẹ má hắn lo lắng
hỏi, trong khoảng thời gian này, hắn rất ít bị thương, trong trận chiến
khiêu chiến chủ tầng lúc trước, cũng chưa thấy qua hắn chật vật như vậy.

Hắn mỉm cười không nói, chỉ tùy ý tôi giúp hắn băng bó vết thương. Vết
thương phía trên bên phải mắt, máu chảy rối tinh rối mù, tôi cẩn thận
giúp hắn rửa vết thương, sau đó rút ra một cái băng vải màu trắng, chậm
rãi quấn nhẹ miệng vết thương, một vòng lại một vòng băng bó trán hắn,
đầu tóc của hắn lại dài thêm, tôi vừa quấn vừa vén lên mái tóc màu đen
dài này.

Hắn hơi híp mắt, quầng đen do thức đêm mà hiện ra nhàn
nhạt. Tôi giúp hắn quấn băng vải xong, ánh mặt trời bắt đầu thay đổi vị
trí, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng tự nhiên, tôi nhìn trán hắn, có
chút sững sờ, đôi mắt quầng đen, cuồng đeo băng vải, Chrollo......


Đột nhiên cực kỳ muốn tháo ngay cái băng vải trên đầu hắn ra, vì tôi đã có thể nhìn thấy hắn mười năm sau rồi.

“Miru, có giống đôi mắt của cô không.” Hắn hơi ngẩng đầu nhìn tôi, mở tay ra,
trên đó là một viên thủy tinh màu xanh, màu sắc thấu triệt hơn cả bầu
trời “Đây là ngọc bích đứng đầu mười đại bảo thạch - Kala, cũng có tên
là đá Sinh Nhật Tháng Chín, được cho là trái tim của bầu trời, có thể so sánh với bảy đại sắc đẹp, có giá trị cất giữ.”

Tôi vịn hai tay
lên vành sô pha phía sau hắn, yên lặng nhìn viên đá trên tay hắn, rất
đẹp, hình như tôi có đọc qua ở trong sách, nó thuộc loại quý hiếm đến
mức không có thiên lý, mua cũng không mua được, viên đá này ngoài đẹp
ra, hẳn là còn có công năng gì khác thì phải, không nhớ rõ.

“Ừ,
rất đẹp, nhưng dính nhiều máu quá.” đầy tay hắn dính toàn máu, cho nên
ngay cả bảo thạch cũng bị dính không ít máu, đúng là chiến lợi phẩm máu
chảy đầm đìa. Tôi không thể an ủi mình rằng đó đều là máu hắn, không
biết đêm qua có bao nhiêu người bị tao ương?

“Đúng rồi, Lance,
tôi đã mua vé tàu bay đường dài rồi, tôi muốn về Esme.” Tôi nói rất bình thường, chuyến lữ trình này thật sự không thích hợp với tôi, thậm chí
ngay cả người tên Chrollo, tôi hoàn toàn bất lực, có lẽ từ ngày biết
được hắn là ai, tôi đã có chuẩn bị này rồi. Ở trong thế giới Hunter, ít
nhất hiện tại tôi không năng lực gì có thể nắm giữ dây cương hoang dã
của hắn, tôi cũng không rối rắm, tôi còn không thiên chân đến mức coi
thế giới rất hòa bình, chiến loạn hay người xấu đều chỉ là truyền
thuyết.

Thứ tôi có thể tận lực thay đổi cũng chỉ là một vài sự
tình có thể thay đổi bên cạnh tôi, còn lại thì theo thời gian tiếp tục
nỗ lực. Mà đối với cái thằng nhóc không chịu quay đầu kia, tôi thật sự
vô lực.

“Vì sao phải đi về, Miru, tôi không biết cái nơi Esme
kia có cái gì có thể ràng buộc cô.” sắc mặt hắn hoàn toàn không thay

đổi, tươi cười mang theo tính trẻ con.

“Vé ba giờ rưỡi, tôi cảm
thấy hoa trong nhà luôn cần có có người tưới nước, Lance.” Cười đi cười
đi, chết cũng không thay đổi, rõ ràng không thích cười mà vẫn không sửa
được cái tật xấu quỷ quái này.

“Muốn tôi đi tiễn cô sao?” giọng điệu ôn hòa, hắn rất lễ phép trả lời.

Tôi nhịn không được gãi gãi má, có chút xấu hổ cười nói: “Cậu đừng có nói
cho tôi là cậu muốn giết sạch phi hành đoàn đấy.” Động cái là giở chiêu
này, ngoài uy hiếp ra thì cậu không còn nghĩ được gì khác à?

“À, cô không biết là rất hữu dụng sao?” Hắn ném viên đá trong tay đi, ngọc
bích dính đầy vết máu bị vung mạnh xuống thảm, một giây trước còn cảm
thấy nó có giá trị cất giữ, giây sau đã có thể vứt bỏ rồi.

Tôi chống cằm, cười khổ “Này, tôi bảo này, Chrollo, cậu thật trẻ con đấy.”

Chết cũng không chịu thua không giống với tính cách có mới nới cũ của cậu,
thật là, khiến tôi ngay cả sống cũng không dễ chịu, tôi cũng không tính
nhìn cậu một đường gặp người nào giết kẻ đó, gặp thần giết thần, chứng
kiến lịch sử trưởng thành của hoàng đế phản diện một thế hệ, thật chẳng
khác gì khảo nghiệm ý chí của tôi mà.

“Chẳng lẽ người có tính
trẻ con không phải là Miru sao?” Hắn đứng dậy, đặt tay lên vai tôi, tươi cười giả dưới băng vải đặc biệt đáng yêu.

Tôi hất bàn tay không an phận của hắn ra, cau mày nói: “Chrollo.”

Hắn nhẹ nhàng xé mở ra, cổ áo tôi bị xé ra một mảnh nhỏ “Mỗi lần Miru gọi
tôi là Chrollo, đều là lúc rất chán ghét tôi, xem ra tên bạn cũ Chrollo
bị chết thực thảm kia, cô cũng không thích hắn đúng không.”

Dưới ánh mặt trời, hình xăm con nhện và chữ thập trên vai lộ rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui