Chợt Như Một Đêm Xuân Phong Tới

Cuối cùng Bạch Thất Thất cũng tìm được Phong Tử Lạc ở một quán rượu treo biển là “Bách Lý Hương”.

Lúc này bên chân hắn là bốn năm vò rượu trống không, lồng ngực còn ôm một vò, miệng lẩm bẩm kêu: “Tiểu Bạch”.

Bạch Thất Thất đôi mắt nóng lên, trái tim mềm nhũn, nhấc chân muốn đến đánh thức Phong Tử Lạc, nào ngờ bên cạnh lại có một nữ tử thướt tha đi tới, ra vẻ muốn đỡ lấy Phong Tử Lạc, nhưng lại bởi vì không có sức mà ngã lên trên người hắn, đứng lên rồi lại ngã xuống, tất cả những chỗ không nên sờ soạng cũng đều chạm vào một lần, Bạch Thất Thất lập tức giận dữ đỏ mắt, giống như nhìn thấy một con bạch hổ khác đến tranh giành địa bàn với mình, chỉ hận không thể nhào lên cắn xé nó.

Trên thực tế nàng cũng đã làm như vậy thật.

Sau khi hoá thành bản thể, hù dọa nữ tử kia bỏ chạy, tiểu nhị thì hôn mê, nàng liền cõng theo Phong Tử Lạc đã say đến bất tỉnh nhân sự quay trở về khách điếm.

Bạch Thất Thất cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ cảm thấy cảnh tượng vừa rồi, làm nàng tức giận công tâm, lại còn có chút đau lòng.

Chỉ là những chuyện không nghĩ ra, Bạch Thất Thất cũng sẽ không tốn sức mà nghĩ tiếp.


Nhưng nàng chỉ vừa mới nghỉ ngơi được một lúc, thì đã bị tiếng ồn ào bên ngoài khách điếm đánh thức, không khỏi gầm lên một tiếng, tỏ vẻ mình rất không vui.

Khi nàng tóc tai rối bù ra mở cửa, liền thấy Phong Tử Lạc bị quan sai áp giải đi ngang qua trước mặt nàng, thì đại não tức khắc ngẩn ra, theo quán tính lập tức túm chặt lấy Phong Tử Lạc, nhưng lại bị quan sai đẩy ra: “To gan, dám ngăn cản quan phủ làm việc!”

Bạch Thất Thất chuẩn bị đi nhe răng trợn mắt gầm lên, thì liền bị Phong Tử Lạc ngăn cản, hắn vẫn trưng ra một khuôn mặt tươi cười hiền lành nói với nàng: “Ta không sao, nàng cứ ngoan ngoãn ở đây chờ ta, không được chạy lung tung.”

Bạch Thất Thất cũng không hiểu mọi chuyện là thế nào, nhưng nhìn thấy ánh mắt Phong Tử Lạc nghiêm túc một cách hiếm thấy như vậy, cũng ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn theo bóng quan sai dẫn Phong Tử Lạc đi khỏi.

Khi nàng đi xuống lầu nghe ngóng, mới biết được rằng thì ra đêm hôm qua có người nhìn thấy Phong Tử Lạc nuôi một con bạch hổ, ở đây là kinh thành dưới chân thiên tử, mà lại to gan làm quấy nhiễu trị an, đây là khiêu khích hoàng uy. Vì thế quan sai liền lấy danh nghĩa mưu đồ bất chính mà tróc nã Phong Tử Lạc, cũng ra lệnh cưỡng chế hắn phải giao bạch hổ ra, nếu không đừng nói tham gia thi cử, ngay cả cái đầu trên cổ cũng không giữ nổi.

Bạch Thất Thất ngơ ngẩn.

Nàng cảm thấy nếu kiếp nạn của Phong Tử Lạc có thể chia cho nàng một nửa, thì có lẽ tu vi nàng sẽ được tăng lên rất nhiều. Bạch Thất Thất lúc này mới hiểu ra những gì mà Phong Tử Lạc dặn dò, trong lòng không tự chủ được liền lo lắng cho hắn, cảm thấy hắn không chỉ yếu đuối, mà còn ngốc, chính là loại không biết tự lượng sức mình.

Vì thế vào cái hôm Phong Tử Lạc bị áp giải ra pháp trường, Bạch Thất Thất đã hóa thân thành bạch hổ, xông lên cứu hắn. Phong Tử Lạc có chút tức giận, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy hắn tức giận đến như vậy: “Tiểu Bạch, sao nàng lại không chịu nghe lời ta nói?”

Bạch Thất Thất lại không có thời gian lo đến tâm trạng của hắn, bởi vì vị quan ở trên đài đã ném lệnh bài xuống đất, hạ lệnh lập tức xử trảm hắn, nàng liền đưa móng vuốt ra kéo theo Phong Tử Lạc quẳng lên trên lưng mình, lao về phía đám đông vây xem.

Ai cũng nói bá tánh chính là cơm áo, là cha mẹ, nhưng nào ngờ vị quan kia trong lúc này đã bất chấp tất cả, trong mắt trong lòng đều chỉ là cái bóng trắng của nàng, vì thế lập tức hạ lệnh cho các cung tiễn thủ, hàng trăm mũi tên cùng bắn tới, lao vun vút về phía nàng, nhất định không lưu người sống.

Bạch Thất Thất dùng hết sức bình sinh mà bỏ chạy, không dám quay đầu lại, bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng chậm một chút, thì một loạt mưa tên kia nhất định sẽ làm tổn thương đến Phong Tử Lạc trên lưng nàng.


Phong Tử Lạc lúc này đã bị xóc nảy đến mức mồm miệng không rõ, ê ê a a cũng không biết đang kêu cái gì, nàng có thể cảm nhận được nước miếng hắn nhiễu lên trên lông tóc mình, nếu là lúc bình thường, nàng nhất định đá hắn xuống ngay lập tức, nhưng giờ phút này, nàng lại hy vọng có thể cõng hắn như vậy mãi mãi, bất kể trước mặt là gì, sau lưng là gì, vẫn cứ luôn chạy như vậy thì cũng rất tốt.

“Tiểu Bạch, chúng ta chạy ra ngoài thành, thì có thể, có thể nghỉ ngơi một lát…” Phong Tử Lạc giọng điệu đã sắp sửa nôn ra, lại thấy Bạch Thất Thất thật sự chạy chậm hơn một chút, chỉ là hắn còn chưa kịp thẳng lưng, thì bạch hổ ở dưới mông đã ngã xuống đất, hắn nằm rạp trên lưng hổ, bàn tay sờ đến một thứ chất lỏng dinh dính, sau đó là một mùi máu tươi nhàn nhạt lan tràn, kích thích đại não hắn, sắc mặt Phong Tử Lạc lập tức biến đổi.

“Tiểu Bạch!”

Bạch Thất Thất đã mệt đến mức nói không ra lời, lúc nàng bị mũi tên bắn trúng, thì nàng đã hoàn toàn tin tưởng Phong Tử Lạc chính là kiếp số của nàng.

Chỉ là khi kiếp số thật sự đến, nàng lại không hề mừng rỡ điên cuồng như mình vẫn tưởng tượng, trong đáy lòng luôn có một âm thanh nói với nàng: Nếu có thể ở bên cạnh hắn mãi mãi, nhìn hắn thi đậu công danh, nhìn hắn về nhà cưới vợ, nhìn hắn nối dõi tông đường, cũng chưa chắc không phải là một chuyện hạnh phúc.

“Tiểu Bạch, nàng đừng làm ta sợ, Tiểu Bạch …” Bên tai, chính là tiếng kêu gào điên cuồng của Phong Tử Lạc, nhưng nàng không có cách nào trả lời hắn, ngay cả một ánh mắt muốn nhìn hắn lần cuối cùng, cũng không thể nhấc nổi lớp da ở mí lên.

Nếu sớm biết độ kiếp là tư vị như vậy, thì có lẽ nàng sẽ không cùng hắn lên kinh.

- ----------


“Chúc mừng ngươi, chính thức được liệt vào hàng ngũ tiên bang.” Lúc thượng tiên đến, vẫn luôn là đằng vân giá vũ, vạt áo bay bay, vô cùng phong cách.

Bạch Thất Thất nhìn Thiên giới mây trắng lượn lờ, trong lòng lại trống rỗng, nhưng vẫn biết ơn cúi đầu lạy tạ thượng tiên.

Lúc này, cách đó không xa có hai tiên nữ đi ngang qua, đang ríu rít trò chuyện với nhau: “Có nghe nói đến chuyện gì chưa? Tử Mặc thượng tiên đã kết thúc lịch kiếp ở hạ giới, về sớm trước thời hạn đấy.”

“Đúng vậy, hình như là bởi vì một con bạch hổ sắp bộ kiếp thành tiên đã phá hủy mệnh cách của Tử Mặc thượng tiên.”

Bạch Thất Thất nghe thấy cũng mờ mịt, nhưng ngay lúc này thì có một âm thanh quen thuộc vọng tới từ phía sau: “Lần này xem nàng còn chạy được đi đâu.”

Nàng ngẩn ra, vừa xoay người lại, đã thấy một nam tử mặc bạch sam đứng ở phía sau, cười tươi như ánh mặt trời xán lạn, dịu dàng gọi tên nàng, “Tiểu Bạch.”

- - hoàn --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận