Chớp Nhoáng

Người ta nói yêu vào rồi thì mấy đứa ấy sẽ mụ mị đầu óc, trong não toàn bong bóng trái tim hồng phấn bay tung tóe, cuộc sống sẽ sa đà xuống dốc. Tiếc là điều này không áp dụng được vào Đoàn Thính Lăng.

Mỗi ngày hôn hôn hít hít thì có làm đều đặn đấy, nhưng vẫn cắm cổ đi sớm về khuya như thường. Dù Vu Dục Tân có nhõng nhẽo mè nheo thế nào, cậu vẫn vững như núi Thái Sơn, tuyệt không lung lay nửa miếng. Biết sao giờ, cậu kiên trì đến vậy cũng chỉ bởi muốn kiếm vốn làm ăn thôi.

Con đường học vấn của cậu gập ghềnh như có cả chục ổ gà ổ voi, có thể tốt nghiệp được là vui hết phần thiên hạ rồi. Thế nên muốn nuôi gia đình nhỏ thì dĩ nhiên phải vác thân đi mần, tìm cách khởi nghiệp thôi, dù sao cậu cũng không đặt bao nhiêu kỳ vọng vào đam mê để kiếm ăn.

Nhưng bỗng ngày nọ, một niềm vui bất ngờ đập thẳng lên đầu cậu.

“Anh… nói thật?”

Đoàn Thính Lăng hoài nghi nhìn Javier từ trên xuống dưới, ngập ngừng: “Sao bỗng dưng thay đổi 180 độ thế? Chẳng phải ban đầu không muốn theo đuổi công danh lợi lộc sao? Bây giờ lại tự nhiên nổi hứng đòi lên sân khấu vậy hả?”

Thiếu gia ngây thơ nay bị gì kích thích à?

Người kia xoay dùi trống, không nói gì chỉ nhìn cậu, nhưng Đoàn Thính Lăng vẫn có thể đọc ra được sự bất mãn qua vẻ mặt của anh hai này.

‘Còn không phải là vì nhóc sao? Truy hỏi làm gì? Muốn châm chọc ông đây hả?’, đây chắc là mấy câu ổng muốn phát biểu.

Javier đã suy nghĩ kĩ vấn đề này rồi. Với gia tài bạc triệu của gia đình mà nói, tiền chả là cái gì so với sở thích của bản thân. Nên nếu phải bỏ của ra để nhóc cộng sự cực kỳ ưng ý này một lòng một dạ chơi nhạc với mình, anh chắc chắn đồng ý hai tay hai chân. Javier có thể vung tiền ra nuôi mười đứa như thằng nhóc này như chơi, hoàn toàn không miễn cưỡng gì cả, nhưng có điều… Sau một thời gian quen biết, anh nghĩ với cái tính của cậu thì chắc chẳng bao giờ chịu nhận lợi lộc trong khi mình chẳng bỏ sức đâu. Suy đi tính lại thì rốt cuộc chỉ có chấp nhận làm một nghệ sĩ mới vẹn cả đôi đường thôi.

Vừa thỏa thích hăng máu với tri kỷ, vừa quang minh chính đại đưa tiền cho nhóc đó.

Thật ra lí do anh bài xích việc kiếm lời từ âm nhạc là do sự lừa dối của tên lúc trước. Thành ra cứ nhắc đến là lại thấy làm thế chẳng khác nào vấy bẩn niềm đam mê của mình. Quan trọng là có một thứ khiến Javier lo lắng nhất, lối chơi của Lăng.

Anh sợ sau khi cậu cảm nhận được sự nổi tiếng, sẽ đánh mất bản ngã của mình, âm nhạc mang đến sẽ ngày càng biến chất. Thế nhưng khi nhìn nhóc này, nhìn cậu dù vật vã với một thân mồ hôi vẫn ráng mang theo guitar lết đến đây chơi hết mình, anh nghĩ mình cần tin tưởng đồng đội một chút.

Và kết quả, nhóc con hoạt bát luôn tươi roi rói này không làm anh thất vọng.

Lần đầu tiên hai đứa biểu diễn trước đám đông là tại chính sân nhà mình, quán bar Dream. Và dĩ nhiên khách thì vẫn chỉ mấy mống.

Nhưng rõ ràng hai con hàng đang đứng trên sân khấu này không quan tâm đến điều này. Thằng chơi trống thì chỉ mang ý nghĩ chơi cho bản thân chứ không chơi cho người khác. Thằng chơi guitar kiêm giọng ca chính thì chỉ lo thằng ghệ không thích ồn ào mà nằng nặc đòi theo ở dưới là chính, còn chuyện có ai thưởng thức không thì éo để ý.

Cứ tưởng nhóm nhạc hai người vô danh này sẽ chỉ nhận được mỗi sự cổ vũ của người nhà, nào ngờ chuyện diễn ra tiếp theo khiến cả đám sửng sốt. Bởi tất cả khán giả ngồi dưới đều phấn khích vỗ tay nhiệt tình, ngỡ như vừa nghe ban nhạc nổi tiếng tầm quốc tế ấy.

Những người có thể yêu thích phong cách của hai đứa này đều là những người ‘đặc biệt’. Chắc có lẽ khách hàng nào chọn được chỗ bar này hẳn đều rất lập dị đi. Bởi chẳng ai lặn lội đường xá xa xôi rẽ vào cái hẻm kiếm quán bar để học tập cả.

Phải nói rằng, cả sảnh lúc ấy vang lên vô số tiếng hò reo, yêu cầu hát tiếp. Bầu không khi ban đầu chỉ như ly nước đá lại sôi sùng sục cả lên, làm hai người nghệ sĩ mới bước vào nghề cái độp vốn kính nghiệp nên luôn chơi nghiêm túc càng nghiêm túc hơn.

Javier sung lên lỡ tay gãy luôn cây dùi, Đoàn Thính Lăng thì suýt chút nữa đã đứt hơi vì vừa hát vừa quẩy, phía dưới cũng muốn điên theo. Nhìn cảnh tượng ‘quần ma loạn vũ’ này lần đầu tiên xuất hiện trong quán kể từ ngày khai trương, chị chủ thích nghe nhạc nhẹ thầm rơi lệ vui sướng trong đau khổ.

Kể từ bữa ấy, khách đến quán đông hơn hẳn, danh tiếng của nhóm nhạc hai người trong giới cũng dần tăng lên. Đoàn Thính Lăng cứ thế mà cân bằng giữa học hành và làm công, bình ổn vượt qua kì thi tốt nghiệp.

Vào ngày cuối cùng, cả lớp học thường ngày luôn rôm rả tiếng nói cười nay lại lặng lẽ bất thường, chỉ có âm thanh sụt sịt nức nở. Đoàn Thính Lăng vừa đi giải quyết nỗi buồn về liền thấy cảnh này, cậu hết nhìn cả lớp lại quay sang nhìn lớp trưởng lớp mình, nở nụ cười.

“Buồn cái gì mà buồn! Tụi bây làm như cả đám mãi mãi không gặp lại chắc? Trái Đất này có tí tẹo, nếu muốn tìm nhau thì dùng sức một chút là có thể rồi.” cậu nhấc chân đi xuống chỗ ngồi của mình, một tay kéo Kha Triệt lên một tay xách guitar của mình “Còn ông nữa, mấy đứa nó sa sút tinh thần, ông làm lớp trưởng mà cũng buồn theo là sao hả?”


“Đi nè, ngoài kia tụi nó diện đồ tốt nghiệp chụp hình quá trời kìa, lớp mình sao có thể thua kém được chứ!”

Dứt câu, mấy thằng con trai nãy giờ vẫn luôn không chịu được sự trầm mặc này liền nhao nhao hưởng ứng, chẳng mấy chốc cả đám lại quay về sự vui vẻ như thường ngày. Nhìn lũ bạn hớn hở mặc đồ chụp đủ kiểu, Đoàn Thính Lăng lúc này mới hài lòng mặc cái của mình rồi lôi kéo thằng bạn chí cốt ra chụp chung.

Cô bạn được nhờ chụp dùm giơ máy ảnh lên, nhìn hai người trên màn hình một cười một nhăn như hắc bạch vô thường thì bất đắc dĩ ra hiệu cho cậu một cái. Đoàn Thính Lăng hiểu ý, nhanh chóng khuyên nhủ hết lời với thằng bạn: “Nào nào, đừng có bày ra bản mặt vầy chứ, có gì thì lát nữa nói, giờ cười lên cái coi.”

“Cong lên chút nữa, đúng rồi đúng rồi, giỏi quá.”

Đoàn Thính Lăng thấy cô bạn đã hạ máy xuống thì cười cảm ơn, sau đó quay lại đối diện với gương mặt chù ụ của thằng bạn, cậu xoa xoa mũi đánh trống lảng: “Không biết trường hai thằng kia có gì vui không hé.”

Kha Triệt lạnh mặt: “Bớt xàm, lại đây nói chuyện đàng hoàng nhanh!”

“Tự nhiên không nói không rằng mà muốn đi nước ngoài là sao hả?” y nhíu chặt mày “Đứa nào xúi?”

Cậu thành thật khai ra đầu sỏ: “Javier, ông nội chơi nhạc chung với tui đó. Ổng bảo về nước của ổng thì dễ huy động tài nguyên hơn. Người ta tận tâm vậy rồi, tui cũng không thể không biết tốt xấu chớ.”

Y không phải là người đam mê thể loại nhạc mạnh và cũng là một trong số những trường hợp không tiếp thu nổi giai điệu của bộ đôi này nên vẫn chưa gặp được mặt mũi tên đó ra sao, chỉ mới nghe Đoàn Thính Lăng nhắc đến thôi. Cũng vì lẽ đó nên Kha Triệt không quá tin vào việc phát triển sự nghiệp tương lai mà Đoàn Thính Lăng nhắc đến.

Âm nhạc như đấm vào tai này thì được bao nhiêu người nghe chứ?

Tuy muốn nói thẳng ra nhưng vì nghĩ đến cảm xúc của cậu, Kha Triệt vẫn luôn vòng vèo đủ đường để khuyên nó từ bỏ. Tiếc là ý chí bất khuất quá, mấy lời đó toàn như nước đổ lá môn thôi.

Kha Triệt định mở miệng ra giảng đạo lý với cậu nhưng khi liếc qua bên cạnh thì bỗng đổi ý.

Không thể không thừa nhận, người có sức nặng nhất trong lòng cậu lúc này không ai khác chính là thằng quỷ kia, Vu Dục Tân.

“Đi… nước ngoài?”

Đoàn Thính Lăng khựng lại, rồi như không có việc gì mà quay lại cười ‘ha hả’: “Cục vàng! Ông đến hồi nào thế?” vừa nói vừa ôm vai ghệ yêu của mình.

Vu Dục Tân không nhúc nhích mặc cậu làm gì thì làm, mắt vẫn đăm đăm dán chặt vào người kế bên, gằn giọng: “Muốn đi đâu?”

Không dùng đại từ nhân xưng luôn.

Kha Triệt thấy có người áp chế được thằng đầu cứng này liền yên tâm hơn một chút, thức thời muốn tránh đi nhưng trước đó vẫn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Bị người ta xúi đi tận phía bắc đấy.” rốt cuộc y vẫn thương thằng bạn, sợ nó bị mắng té tát nên chỉ đành đổ hết tội lên cho ông kia.

Đoàn Thính Lăng lặng lẽ trừng y một cái rồi ngựa quen đường cũ, tung chiêu trí mạng, nhõng nhẽo.

“Thôi mà, ngày vui vẻ như vậy lại trưng vẻ mặt đó làm em buồn lắm đó~” cậu dựa sát vào, nhẹ nhàng đặt một cái hôn phớt lên tóc hắn, dài giọng “Em không phải muốn giấu đâu, chỉ là vừa được thông báo mới nãy thôi, chưa kịp nói với anh đầu tiên, xin lỗi mà bé cưng, đừng giận mà…”

Chiêu này quen đến không thể quen hơn, nhưng lần nào đối tượng cũng chẳng kháng cự được mấy giây đã bị hạ gục trong tức khắc.

Vu Dục Tân bực bội bóp bóp cánh tay đang quàng cứng lấy mình, thở hắt một hơi: “Lăng, sao em lại muốn đi?”

Cậu bê lại nguyên văn câu vừa nãy mình vừa nói với Kha Triệt để trả lời, thở dài thườn thượt rồi ũ rũ như cọng bún thiêu: “Anh quá giỏi giang, em sợ mình cứ sống tèng tèng như này thì chẳng giữ được người thương quá.”


Hắn bị mấy lời bộc bạch thẳng thắn này làm xiêu cả lòng mề, không lập tức ngăn cản quyết định của cậu mà dịu dàng an ủi: “Chuyện đó không bao giờ xảy ra đâu, người thương của em mãi mãi cũng chẳng nỡ rời em nửa bước nữa là.”

“Vậy nên em không cần cực khổ vậy đâu, anh có thể nuôi em mà…”

Đoàn Thính Lăng cắt ngang: “Một người đàn ông tay chân đầy đủ sao có thể ăn không ngồi rồi được chứ, như thế thì quá không cân bằng rồi.” cậu nói đùa “Nếu thật vậy thì em sẽ ỷ lại vô điều kiện vào anh mất, như con chim bị nhốt trong lồng mỗi ngày chỉ có việc chờ ăn chờ được chơi cùng, suốt ngày chỉ biết líu lo cho chủ nhân nghe.”

“Một con chim bất tài vô dụng, không thể sống nếu thiếu thằng chủ, mọi vận mệnh đều nằm trong tay người khác.”

Vu Dục Tân nghe thế, hơi ngẩn người.

Hắn đúng là có ý định này.

Khiến người yêu phải phụ thuộc vào mình, khiến cậu dù có một ngày đã cạn tình cạn nghĩa với hắn thì cũng không thể dễ dàng rời đi.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý.

Cũng không biết trực giác nhạy bén của cậu đã phát hiện hay chỉ là lời bông đùa nữa.

Đoàn Thính Lăng tất nhiên không biết mấy câu này chọc trúng tâm tư gì mà khiến Vu Dục Tân đột nhiên im lặng, nhưng cậu không quá để ý, nói tiếp: “Anh đừng có lo, đi chuyến này chắc cũng chừng vài bữa là về à.”

Nói ra cũng mắc cười, đến chính cậu cũng không tin tưởng mình sẽ thật sự nổi tiếng nhờ ‘ma âm’ ấy đâu, bởi nó quá kén người nghe.

Nhưng con người ai lại không muốn vọng tưởng chút chứ?

Hai người tranh luận một lát, nhưng vì Vu Dục Tân có quỷ trong lòng nên khí thế yếu hơn nhiều. Nói qua nói lại một lát, chốt lại bại tướng vẫn là hắn.

Dù biết khả năng cao sẽ bị từ chối nhưng hắn vẫn ôm hy vọng mà hỏi: “Vậy anh đi chung với em nhé?”

“Thôi.” cậu bác bỏ mà không thèm suy nghĩ “Tính tình của anh đã kén cá chọn canh rồi còn thêm cái tật hay lạ chỗ nữa, đi đến nơi đất khách quê người mà không có em bồi chơi thì có nước ngồi như tượng phật từ sáng đến tối thôi, người khổ cũng là anh.”

Hắn há miệng: “Anh…” chịu được.

Đoàn Thính Lăng ôn nhu mà vô tình che mồm hắn lại: “Em biết anh là vua lì đòn, nhưng chủ yếu là nhìn anh khó chịu thì em đau.”

“Ngoan, ở nhà chờ em nhé?”

Bị đánh cho không còn manh giáp.

Và bởi tâm trạng khó chịu khi sắp yêu xa, Vu Dục Tân ai oán quyết định ‘hành’ cậu người yêu đến sức cùng lực kiệt để bù đắp nỗi mất mát. Đoàn Thính Lăng cũng tự biết mình sai nên rất dung túng, chỉ là… sau chuyện này cậu lại có một nhận thức mới về cục cưng của mình.

Tinh lực dư thừa mà còn rất biết chơi.


Mỗi lần bị ‘tra tấn’ xong, cậu đều vừa xối nước vừa xoa thắt lưng muốn đứt lìa của mình, vẻ mặt trầm trọng mà đau khổ.

Đi có mấy ngày lại bị hành dã man thế này, lỗ nặng!

Nhưng người tính không bằng trời tính, từ mấy ngày mà kéo dài đến tận mấy tháng.

Chính xác hơn là, mười.tám.tháng.hai.mốt.ngày.

Suốt 1 năm 6 tháng 21 ngày Vu Dục Tân không thể chạm vào người yêu mình vì đủ loại lí do.

Có lẽ ở nơi đó, cậu đã tìm được cơ duyên để thể hiện tài năng của mình và đang cố gắng để phát triển sự nghiệp. Hắn biết thời điểm này chắc là rất quan trọng, lựa chọn tốt nhất bây giờ là không làm phiền đến cậu.

Hắn nhịn rồi lại nhịn, nhịn đến gắt gỏng, nhịn đến phát hoảng, cho đến lúc sắp thoát khỏi khống chế, một liều thuốc an thần cực mạnh được tiêm vào.

“Rầm!”

Âm thanh chói tai của chiếc ghế đập mạnh xuống do người ngồi đứng dậy đột ngột vang lên trong phòng khách yên ắng.

“Ây da! Đổ bể gì rồi?”

Vu Dục Tân cảm thấy tư duy của mình đặc quánh như mạch nha vậy, không thể vận hành trong giây lát. Người bên kia điện thoại chậm chạp không nghe tiếng đáp lại thì bỗng bật cười, giọng khàn khàn như mới thức dậy ấy vừa gợi cảm vừa có tinh thần thành công làm hắn hồi hồn.

“Thính Lăng…” hắn khẽ gọi.

“Ừm, chồng anh đây.”

Hắn nhắm mắt lại, vô số thứ âm u đen tối trong lòng bị người nọ đánh cho mất tăm, chỉ chừa lại sự ấm áp trong lồng ngực. Giọng hắn nhẹ bẫng: “Khi nào hạ cánh?”

“Hì hì, em chưa lên máy bay nữa đã hỏi khi nào đáp rồi, anh gấp lắm hả?”

“Gấp.” Vu Dục Tân cong môi “Cực kì gấp luôn đó em.”

Có lẽ đánh hơi được mùi nguy hiểm, người yêu hắn chột dạ tạm biệt rồi cúp máy, căn phòng tiếp tục chìm trong sự tĩnh lặng như ngày thường. Chỉ là bầu không khí không nặng nề như bao ngày mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Vu Dục Tân không chần chừ một giây một phút, định bụng xách xe phóng thẳng đến đợi luôn. Chỉ là khi vừa khóa của rào xong, quay lại liền thấy một người xuất hiện trong tầm mắt.

Phương Du đang loay hoay với Google map, thấy hắn thì kinh ngạc phút chốc rồi dè dặt tiến tới, ngập ngừng mở miệng: “Ờm…”

“Chuyện gì?” hắn nhíu mày, nhưng vì đang vui vẻ nên cũng kiên nhẫn hơn chút xíu, chứ nếu là ngày thường thì đã sớm ngoảnh mặt làm ngơ từ lâu.

Dù vẻ mặt rất đanh đá nhưng vẫn không che giấu được tâm trạng tốt. Phương Du làm việc nhóm với hắn vài lần và cũng coi như biết nhau nhiều năm nên biết đôi chút về tính tình của hắn, tất nhiên cũng biết cả nhân tố có thể ảnh hưởng đến người này chỉ có một.

Có thể vì một cuộc gọi của người kia mà giãn mày ra một chút, nhưng cũng có thể vì một ngày người ta không gọi mà nóng nảy thô bạo hơn cả sói.

Y từng vì sự phân biệt đối xử rõ rệt này mà khó chịu. Bởi chính mình bao lâu nay luôn tìm mọi cách kéo gần quan hệ để làm bạn với hắn mà bất thành, nay lại có một tên dễ như trở bàn tay tóm được. Thế nhưng sau vài lần vô tình gặp nhau, y dần hiểu được vì sao.

Chàng trai tóc xoăn ấy cười còn rạng rỡ hơn mùa xuân, tốt tính lại còn nhiệt tình bảo vệ người khác sau lưng, cả người luôn tràn ngập hơi thở tích cực khiến người ta yêu mến, dù là y cũng không ngoại lệ.

“Ông biết nhà bà Tư Hòa không?”

“Đi về trước thêm hai căn nhà nữa.” Vu Dục Tân nói ngắn gọn.

“Cảm ơn nhé.” Phương Du thấy hắn leo lên xe chuẩn bị đi thì không nhịn được, dò hỏi “Sao trông ông vui thế?”


Người được hỏi nhếch mép, không quay đầu mà chạy đi luôn, chỉ bâng quơ đáp một câu.

“Mắc mớ gì đến cậu?”

Phương Du: “…”

Ok, hiểu rồi. Chắc là chuyện vui liên quan đến Đoàn Thính Lăng.

Hiện tại y không còn ganh ghét chàng trai ấy nữa, bởi y không có tư cách.

Y quen biết Vu Dục Tân lâu hơn, tất nhiên chứng kiến hắn bị người ta xỉa xói nhạo báng rất nhiều lần, nhưng mình thì chỉ im re như chim cút, đợi khi sự việc diễn ra rồi mới vươn tay giúp đỡ. Phương Du lúc đó sợ mình bị liên lụy và cô lập khi làm việc khác người, nhưng lại thương hại khi hắn bị đối xử như thế. Thành ra dù nhìn thấy từ đầu đến cuối thì y vẫn đợi đến lúc không người mới hỏi thăm.

Hồi đó cảm thấy không có lạ, nhưng giờ nghĩ lại thì rất muốn tự phỉ nhổ bản thân mình.

Đúng là ra vẻ đạo mạo mà.

Phương Du hơi xúc động, may mà mình kịp thời cải tà quy chính.

Chứ kết bạn với người sáng nắng chiều mưa như tên đó thì có ngày tức hộc máu chết.

Vu Dục Tân chạy vù vù trên đường, chẳng mấy chốc đã ra khỏi xóm nhỏ. Bây giờ là 7 giờ mấy, nắng rất đẹp rất ấm áp, nên khi nghe theo linh tính mách bảo mà nhìn xuống nơi có cây sanh lớn thì trái tim đã như sôi trào cả lên.

Người mà hắn ngày nhớ đêm mong, người mà hắn đã lâu không được chạm vào, đeo cây đàn đáng ghét mỉm cười đứng dưới gốc cây vẫy tay với hắn.

Mặc xác chiếc xe đạp bên vệ đường, hắn chạy thục mạng đến gần bờ sông, rồi dừng lại một khoảng trước mặt cậu, ánh mắt vừa chăm chú vừa lưu luyến lướt trên từng tất da thịt.

Ánh nắng loang lổ rơi xuống gò má ôn hòa ấy mới đẹp làm sao, khiến cả thế giới trong mắt hắn như bị lu mờ, chỉ chừa lại cậu trai đáng yêu này.

Đoàn Thính Lăng rũ mắt nhìn hắn, tay bắt đầu gảy dây đàn trước ngực.

Âm thanh du dương đầy chất tình phát ra từ đàn guitar khiến không gian bên sông cứ như đọng lại. Tiếng đàn xuôi theo làn gió đến tít chân trời phía xa.

Chú rắn đang đu trên cây mở mắt, nó cúi đầu nhìn thấy người từng khiến mình thập tử nhất sinh, lập tức trở nên hung hãn. Nhưng khi nghe tiếng đàn êm dịu của con người kế bên thì lửa giận bỗng dịu lại. Nó thầm nghĩ.

Thôi, cũng là nhờ cái đập cận kề cái chết ấy mới khiến nó gặp bạn đời. Công lớn hơn tội, tên đó đáng sống.

Lần đầu gặp gỡ là ở đây, kết bạn cũng ở đây.

Vậy nên, lời hứa một đời một kiếp, cũng phải ở đây.

“Em không có hứng thú gì với quá khứ của anh hết, thứ em quan tâm là hiện tại và tương lai của hai đứa mình.”

“Nên là, Dục Tân ơi…”

“Anh có sẵn sàng cho chuyến hành trình không hồi kết, mãi mãi và vĩnh viễn của chúng ta chưa nè?”

“Anh đã sẵn sàng từ lâu rồi.”

“Em yêu.”

Hoàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận