Kha Triệt mặc vest đen mỉm cười đứng phía sau cha mình, thỉnh thoảng lại trả lời vài câu của người đến tiếp chuyện. Nếu chẳng để ý kĩ thì không một ai có thể nhìn ra sự phiền chán sâu trong đôi mắt y.
Lí do không đi cùng để canh bên cạnh Đoàn Thính Lăng là vì phải tham gia một bữa tiệc cưới. Cha y lại là người rất gia trưởng, nếu đột ngột xin ở nhà thì có mà bị mắng cho bù đầu. Nên việc đi hay không y không thể quyết định.
Là con độc đinh trong nhà nên từ nhỏ xíu đã bị dẫn đi tham gia tiệc cùng cha mẹ rồi. Chính vì lẽ đó y cũng luyện được bộ môn ‘mặt nạ chi thuật'. Nhìn từ biểu cảm thì sẽ chẳng bao giờ đoán được trong đầu đang nghĩ gì.
Kha Triệt chán ngấy việc phải ngắm nhìn khuôn mặt giả tạo của bọn người kia, cũng như phải giả vờ vui vẻ tiếp chuyện với họ rồi. Nhưng dù ghét cũng chả thể làm gì được, sinh ra trong gia đình làm ăn kinh doanh thì phải nhận mệnh thôi.
Bỗng lúc này cha y lên tiếng: “Triệt, con qua bên kia bắt chuyện với Vu Phúc Thành đi.”
Đéo.
Nụ cười của y không đổi, ‘vâng' một tiếng rồi đi qua bên nhóm trai gái đang tụ tập xì xào đằng kia. Nhưng khi gần đến nơi thì y lại rẽ sang một góc khác không xa, kiếm cái ghế trống rồi kéo đến sát vách tường, ngồi xuống.
Từ góc độ của ông già nhà y thì sẽ chẳng phát hiện ra y không thực hiện ‘nhiệm vụ' đâu. À mà chỗ này cũng rất ảo diệu, cứ như chỗ giáo viên ngồi vậy, có thể nhìn bao quát toàn cảnh.
Lúc này y bỗng hóng được một chuyện.
“Thành, tao nghe đồn là ông ngoại mày định cho thằng điên kia thừa kế à?”
Vu Phúc Thành ngừng bấm điện thoại, trừng người vừa phát ngôn: “Cái gì cơ?!”
Một người khác tiếp lời: “Ai cũng nói thằng kia biểu hiện xuất sắc như vậy chắc chắn là hạ đo ván mày rồi, chuyện ông ngoại mày trao quyền lại chỉ còn trong nay mai thôi.”
Cô gái ngồi cùng bàn gật gù, không hề quan tâm chính chủ còn ở đây mà nói thẳng: “Tôi cũng thấy vậy, thằng Thành học đã dốt mà còn ham chơi, có ngu mới đưa cơ nghiệp cho nó nắm.” Nhưng cô bỗng đổi ý nghĩ “À không không, tôi nên mong nó được thừa kế mới đúng. Vì nếu nó nhậm chức thì chẳng phải đối thủ cạnh tranh sẽ xơi tái nó luôn sao?”
“Thế thì nhà tôi có cơ hội vượt qua mấy người rồi còn gì?”
Vài người ngồi cùng bàn trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được có người dám thản nhiên nói ra suy tính trong lòng như vậy. Riêng Kha Triệt đang quan sát từ xa lại nhìn cô gái một cái.
Tuy y không quen Vu Phúc Thành nhưng cũng biết sơ sơ về tính tình của tên này.
Tự cao tự đại, luôn cho mình là Number 1, càng bị khinh càng muốn thể hiện.
Đúng như dự đoán, Vu Phúc Thành nghe xong thì cười gằn, đập bàn một cái rồi chỉ vào cô gái: “Tôi còn chưa làm thử thì sao cô biết tôi sẽ phá hoại?! Cô cứ chờ mà xem, tôi mà lên nắm quyền thì chắc chắn sẽ đập bỏ cái sản nghiệp rác rưởi của gia đình mấy người!”
Vẻ mặt cô nàng kia như đã đoán trước được, chả sợ mà còn cười mỉa: “Mỏi mắt mong chờ.” Nói rồi liền đứng dậy rời đi.
Con gái rượu của nhà giàu thứ 2 thành phố A.
Y thầm ‘chậc' trong lòng, cô tiểu thư này đã không đài các rồi mà còn lắm mưu mẹo nữa.
“Đã bảo không muốn đi mà mẹ nó cứ bắt tôi đi! Giờ lại bảo tôi hành sự không có phép tắc!”
“Ông có xàm quá không thế?!”
Kha Triệt lại lia mắt sang chỗ có náo nhiệt. Ở kia có một chàng trai cao lớn, gương mặt dữ dằn như đầu đảng côn đồ đang nổi giận đùng đùng xách ghế đến sát vách tường gần y rồi ngồi ‘ịch' xuống, để mặc ông bố đang tức run người ở lại.
Cậu ta không quan tâm ai mà móc điện thoại ra bấm bấm. Khi y đang định quay về chỗ ngồi thì nghe được cái tên quen thuộc trong lời lẩm bẩm của cậu ta.
“Đoàn Thính Lăng...”
“Bà mẹ nó! Quên xin số điện thoại rồi!”
Kha Triệt lại bắt đầu nghĩ nhiều.
Xin số làm gì?
Kiếm chuyện? Đánh lộn đánh lạo?
Trông cái mặt bặm trợn kia khiến y hơi lo ngại.
...
“Người ơi có nghe không—”
Vu Dục Tân bâng quơ đáp lại câu hỏi vừa nãy của cậu: “Ăn gì cũng được.”
“Ok baby!”
Trả lời xong Đoàn Thính Lăng liền lượn vào một quán bánh cuốn. Đang lúc quán vắng khách nên hai người rất dễ tìm được chỗ ngồi.
“Cô Thắm xinh đẹp ơi, làm cho con hai dĩa to to nhe”
Dì bán hàng được khen nên cười không ngậm được mồm: “Thằng quỷ sứ!”
Đoàn Thính Lăng đỡ Vu Dục Tân ngồi xuống sau đó vạch ống quần lên. Lúc này mới phát hiện hắn đã tháo băng ra rồi, lộ ra một vùng da bầm tím ngay cổ chân. Cậu kiểm tra một lúc, không thấy có dấu hiệu sưng lên thì mới buông ra.
“Chưa khỏi hẳn mà sao lại tháo băng ra thế? Ông muốn què thật à?”
“Đi tắm hơi vướng víu nên gỡ ra.” Với lại còn điều hắn chưa nói.
Vu Dục Tân hơi thả lỏng chân, khẽ chạm vào đùi cậu.
Cảm giác được cậu bạn của hắn quan tâm khiến tâm tình rất sung sướng. Nếu có thể bị thương lâu hơn thì cũng chả sao, hắn không quan tâm.
Hai đứa không phải đợi quá lâu, chỉ vài phút sau hai dĩa ‘to to' như lời cậu nói đã được bưng lên bàn. Vu Dục Tân cầm đôi đũa cậu đã lau dùm, nhìn rau thơm trên bánh cuốn thì bình tĩnh dạt sang một bên.
Cậu thấy vậy thì cười: “Lần trước ăn bún tui cũng thấy ông bỏ lại. Nếu không thích thì đây, tui ăn cho.” vừa nói vừa gắp qua phía mình.
Hành động thân thiết này làm tim hắn run lên đầy phấn khích.
Vu Dục Tân nhìn cậu, gắp một cái bánh cuốn chấm vào nước mắm rồi bỏ vào mồm.
Bánh vừa làm xong nên còn hơi nóng, nhưng khi ăn trong tiết trời se se lạnh thế này thì vô cùng thích hợp. Vị chua chua ngọt ngọt và vị ớt the the đầu lưỡi hòa lẫn với vỏ bánh mềm và thịt bằm cùng nấm mèo dai giòn, làm cái bụng vừa nãy không có động tĩnh gì cũng phải reo lên.
Là thanh niên đang lớn nên sức ăn của đứa nào cũng như trâu, chẳng mất bao lâu thì trên bàn chỉ còn lại hai cái đĩa sạch bong.
Đoàn Thính Lăng hớp miếng trà đá, vòng tay gác lên lưng ghế của hắn: “No chưa?”
“No.”
Lúc này bỗng góc áo cậu bị giật giật, quay sang thì thấy một nhóc con với gương mặt phúng phính.
“Ông là anh của chị Thư phải không?” Mặt nó không có biểu cảm gì trông rất mắc cười.
Cậu nhịn không được mà thò tay nắn má bánh bao rồi mới trả lời nó: “Đúng đó, có gì không chú em?”
Mặt nó vẫn y chang cũ, phun ra câu rúng động trời đất: “Bạn tui thích chị đó lắm, ông gả chỉ cho nó đi.”
“Khụ khụ!” thanh niên bàn bên đang ăn nghe xong liền sặc nước mắm. Nhưng Đoàn Thính Lăng thì ngược lại, rất trấn định.
Nếu ai tiếp xúc nhiều với mấy đứa nhỏ thì đều biết, bọn quỷ con này nói không bao giờ suy nghĩ, muốn gì nói nấy, chả để ý gì đâu.
Cậu giả vờ cân nhắc rồi tiếp tục nắm má nó, bảo: “Nếu muốn làm rể thì phải qua ải của anh trước đã.” Đoàn Thính Lăng xòe tay liệt kê “Học giỏi, điều kiện tốt, tính cách tốt và quan trọng là nhất định phải bảo vệ được vợ mình.”
“Dù sao thì chị Vũ Thư cũng là cục vàng của anh mà.”
Nó nhìn cậu: “Tham thì thâm.”
Đoàn Thính Lăng: “...” con nít quỷ!
“Nhóc muốn kết thông gia thì thái độ cũng phải có thành ý một chút chứ!”
Nhóc ta ‘chậc chậc' nuối tiếc như lão già đời, ra câu chốt hạ: “Vậy là không cưới vợ được rồi, thằng bạn tui nó tính xấu lắm.”
Thấy không có cơ hội, nó không chút lưu tình gạt phăng bàn tay sờ mặt mình. Khi chuẩn bị đi thì bắt gặp đôi mắt vẫn nhìn mình chằm chằm, bỗng lòng hiếu thắng nổi lên.
Nó trực tiếp đưa mắt lên, nhìn lại. Một lớn một bé cứ đấu mắt cả buổi, chả ai thua kém ai. Đoàn Thính Lăng không có việc gì liền ngồi xem bọn này cho tiêu cơm.
Vu Dục Tân nhíu mày, nguyên nhân hắn nhìn thằng bánh bao này là vì nó đột ngột chen vào bầu không khí dễ chịu giữa hai người. Nên khi cậu không để ý nó nữa thì hắn cũng thu hồi ánh mắt.
Nhưng lúc này, nhóc con chẳng những không rén cái mặt như người âm của hắn mà còn tìm chết bằng cách chồm về phía trước, bóp mặt hắn tuyên bố một câu ‘tui thắng' rồi rụt lại. Dùng cách của ninja, ‘vèo' một cái chạy biến.
Đoàn Thính Lăng cũng không lường trước được việc này, lập tức cười phá lên: “Há! Há! Há! Ông mất trinh rồi Tân ới!”
Tên đó giờ đều khư khư giữ thân, nay lại bị đứa con nít sờ mó. Không mất zin thì mất gì!
Vu Dục Tân cứng người, mặt tỏ ra ghét bỏ vô cùng rõ ràng. Bị trêu quá nhiều lần làm hắn cũng không nhịn được nữa, nhìn người kia đang cười muốn lăn lộn thì vươn tay ra, khẽ bóp mặt cậu.
Mỏ Đoàn Thính Lăng chu ra, vừa kinh ngạc vừa cảm thấy kì quái trong lòng.
Tuy mấy thằng bạn cũng rất hay giỡn như này nhưng đều ‘nựng' như nhào bột. Làm gì có ai lại khẽ khàng như vuốt em bé thế này?
Nhưng cậu nghĩ một lúc rồi quy chụp ra đây là phong cách của người hướng nội.
Hai người đợi cho đồ ăn xuống một chút rồi kéo nhau ra về. Thật ra thì Đoàn Thính Lăng cũng không phải một người lúc nào cũng tăng động không biết mệt. Hằng ngày đều phải bôn ba khắp bốn phương tám hướng, nên nếu có thời gian nghỉ mà không có gì để làm thì cậu sẽ kiếm một chỗ rồi nằm thẳng cẳng.
Vu Dục Tân đương nhiên chả hứng thú với lượn vòng quanh trái đất, khi được cậu hỏi ý kiến thì cũng gật đầu đồng ý. Thế là bỏ qua phần đi chơi như dự tính, cậu kiếm một quán cà phê vắng người rồi dắt hắn vào.
Sau khi gọi đồ uống cho có lệ thì Đoàn Thính Lăng lập tức nằm ườn ra bàn, híp mắt nhìn tên đối diện cứ nhìn mình chằm chằm: “Hử? Sao nhìn tui.”
“Không vẽ sao?” thường ngày hắn đều ôm khư khư tập tranh mà?
Vu Dục Tân hơi chần chừ: “Cậu... Cô bé lần trước là em cậu?”
Câu hỏi này khá mơ hồ, nhưng vì Đoàn Thính Lăng đến giờ vẫn chưa từng chở gái nên dễ dàng get được thông tin. Cậu biết hắn thắc mắc gì: “Ông thấy hai đứa không giống nhau đúng không?”
Hắn gật đầu, sau đó liền nghe cậu nói: “Tui là con nuôi.”
“Tui không có buồn gì đâu, đừng thấy áy náy.”
Vu Dục Tân rũ mắt, nhớ lại ánh mắt lúc nãy của cậu khi nhắc đến em gái mình.
Rất rất dịu dàng, tràn đầy yêu thương vô bờ bến, kiểu như có thể làm tất cả mọi thứ cho người đó. Làm trong lòng hắn bất giác dâng lên cảm giác đố kỵ kinh người, gương mặt cũng theo đó mà trầm như nước.
Có lẽ... cô bé đó chính là người cực kỳ quan trọng đối với cậu bạn của hắn.
Hắn thở ra một hơi, bắt đầu lấy tập tranh hí hoáy vẽ vời.
Hôm nay bộc lộ quá nhiều cảm xúc, hắn cần phải làm gì đó để cho ‘CPU' mát lại một chút.
Cứ thế, một người thì ngủ say sưa, người kia thì mắt không rời tranh vẽ nhưng vẫn nhớ dời vật dụng trên bàn sang một bên để có không gian cho tên đối diện nằm thoải mái.
Hai con người trẻ tuổi an tĩnh ngồi cùng nhau, cùng tận hưởng khoảng thời gian yên bình vào ngày chủ nhật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...