Trời ạ, sao lại hỏi con dâu tương lai vấn đề này cơ chứ, lại còn hỏi ngay trước mặt bao nhiêu người đàn ông xa lạ nữa. Mặt tôi đỏ bừng cả lên, ấp úng nhìn sang Vương Văn.
Mẹ Vương Văn thấy tôi không trả lời thì rất vôi vàng, cất cao giọng hỏi lại là có phải tôi đang tới kỳ kinh nguyệt không, rốt cuộc tối hôm qua tôi đã đi đâu, làm gì.
Tôi chỉ ước gì tìm được một cái lỗ để mà chui vào, cuối cùng, Vương Văn cứu nguy cho tôi: “Mẹ, tối qua cô ấy ở bên con suốt mà, làm gì được chứ?”
Mẹ Vương Văn nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa được yên tâm cho lắm: “Con có chắc là suốt đêm nó đều ở bên con không? Rốt cuộc nó có tới kỳ kinh nguyệt không?”
“Không.” Vương Văn nói một cách chắc nịch, dứt khoát.
Tôi kinh ngạc nhìn Vương Văn, không hiểu tại sao anh ấy lại nói dối, càng không hiểu mẹ anh ấy đang làm trò gì, nhưng cũng may là từ khi mẹ anh ấy biết rằng tôi không tới kỳ thì yên tĩnh trở lại, bảo tôi đứng lại gần Vương Văn.
Tôi nhẫn nhịn cơn tức nãy giờ rồi, đi thẳng về phía Vương Văn, hỏi nhỏ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ anh lại đối xử với em như thế?”
Trên mặt Vương Văn vẫn mang theo nụ cười, nhìn tôi đầy ẩn ý: “Lát nữa em sẽ biết.”
Vừa dứt lời, dân làng đã nhao nhao hết lên, nói: “Quả phụ họ Vương tới rồi.”
Quả phụ họ Vương khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cao to, trông có vẻ như bà ta rất có tiếng tăm trong làng. Chỉ một lát bà ta đã bước tới gần, đôi mắt sắc bén liếc về phía tôi, sau đó quay sang hỏi mẹ Vương Văn: “Đã tìm ra những người tới kỳ kinh nguyệt chưa?”
Mẹ Vương Văn nói là tìm ra rồi, dứt lời thì chỉ ra đằng sau lưng bà ấy.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, đằng sau bà ấy có một cái hố, trong hố là năm người con gái đang rất hoảng sợ, trên mặt hố có một vết máu lớn.
Xem ra cái hố này chính là nấm mộ đã phát nổ mà Tiểu Trọng Tử nói.
Quả phụ họ Vương liếc nhìn mấy người con gái đó, rồi nhảy thẳng vào trong hố, “xoẹt” một cái, bà ta rút một con dao bầu ra, nhìn vào năm người con gái ấy: “Nói đi, tối hôm qua, ai đã làm chuyện đó với đàn ông, tự mình khai ra.”
Năm người con gái đó đã sợ tới mức trắng bệch cả mặt, không ai dám lên tiếng. Không chỉ bọn họ, mà ngay cả tôi cũng hoảng hốt nhìn sang Vương Văn.
Vương Văn lắc đầu với tôi, ý bảo tôi đừng lên tiếng, im lặng đứng xem là được.
Quả phụ họ Vương đợi một hồi mà không thấy ai chịu thừa nhận, bà ta không kiên nhẫn được nữa, tức giận nói: “Nấm mộ máu này đã nổ rồi, mấy cô đừng có hi vọng gì nữa. Nhìn thấy vết máu này không? Ai tới kỳ kinh nguyệt thì chứng tỏ người đó đã bị những thứ không sạch sẽ quấn lấy, nếu không cắt đứt mối liên hệ đó, không quá ba tháng, chắc chắn người đó sẽ phải chết!”
Dứt lời, quả phụ họ Vương trợn mắt liếc qua năm người con gái đó, cuối cùng còn dừng lại trên mặt tôi.
Cái nhìn của bà ta khiến tôi run lên, bỗng tôi nhớ tới một chuyện rất quan trọng: Tối qua tôi và Vương Văn đã vượt rào, trên ga giường hẳn phải để lại không ít vết máu mới đúng, nhưng lúc tôi thức dậy chỉnh đốn chăn giường, hình như trên ga giường không có vết máu nào mà?
Nghĩ tới đây, cả người tôi sởn hết cả gai ốc lên. Trên ga giường không có vết máu, chẳng lẽ vết máu trên nấm mộ này là của tôi sao?
Nhưng rõ ràng tối qua tôi ở nhà Vương Văn cơ mà, người mây mưa với tôi cũng đúng là Vương Văn, tôi quen anh lâu thế rồi, không thể nhầm được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...