Thẩm Giai Liên hai má đỏ bừng, say đến mức không biết trước mặt mình là ai, chỉ liên tục dùng tay vỗ vỗ bộ ngực săn chắc của Cao Minh Tông.
Đôi môi đỏ mọng của cô hơi bĩu, giọng điệu mềm mại như thể cô ấy đang làm nũng vào bạn trai mình
Lâm Tĩnh, Trịnh Huy Nhai, Tịch Kiều Nhu cũng rất ngạc nhiên và không biết phải làm gì.
Cao Minh Tông hoàn toàn bối rối trước hành động của Thẩm Giai Liên, anh lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Giai Liên, kéo cô ra khỏi vòng tay của mình.
Anh kéo cô ra, nhưng cô lại càng ôm anh chặt hơn, cánh tay cô như dây leo quấn quanh một thân cây lớn, dùng sự mềm mại để chế ngự sức mạnh, dù thế nào anh cũng không thể tách cô ra được
"Tôi muốn quay về nhà, đưa tôi về nhà." Thẩm Giai Liên vòng tay thật chặt quanh cổ Cao Minh Tông, tựa đầu vào vai anh, nhẹ nhàng và miễn cưỡng nói.
Cao Minh Tông ngây thơ nhìn Lâm Tĩnh, sợ cô hiểu lầm: "Tiểu Tĩnh, tớ...!cô ấy...!chuyện này..." Câu nói hoàn toàn không mạch lạc và anh không biết phải nói thế nào cho đúng.
"Thẩm Giai Liên, tửu lượng của cậu thực kém quá." Trịnh Huy Nhai hơi cau đôi lông mày được chải chuốt tinh tế.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một khía cạnh điên rồ như vậy của Thẩm Giai Liên.
"Lần sau thực sự không dám để cô ấy uống rượu nữa." Tịch Kiều Nhu gật đầu đồng ý, nắm lấy cánh tay bạn trai Giang Vương nhắc nhở mọi người.
Giang Vương có đôi mắt nâu sẫm, mái tóc đen tuyền hơi hơi rối, anh có một nét đẹp dịu dàng, nhưng lại toát ra khí chất lạnh lùng.
Anh ấy cũng ăn mặc rất đơn giản, nghe nói anh ấy học nghệ thuật và cũng rất có tính nghệ sĩ.
“Thật may mắn, người bị cô ta đẩy ngã không phải là tôi.” Giang Vương cười nói.
Nếu là anh ta, anh ta nhất định sẽ đặt Thẩm Giai Liên xuống đất, sẽ không từ bi như Cao Minh Tông.
Anh và Tịch Kiều Nhu là thanh mai trúc mã, tình cảm của họ rất sâu đậm, cho nên trong mắt anh không có người phụ nữ nào ngoại trừ Tịch Kiều Nhu, anh cũng sẽ không dịu dàng bất kì ai ngoại trừ cô ấy.
Lâm Tĩnh không để tâm đến những gì Thẩm Giai Liên đang làm với bạn trai mình mà chỉ cảm thấy có lỗi với cô ấy.
"Minh Tông, không sao đâu, Giai Liên say rồi.
Chúng ta đưa cô ấy về trước."
"Ừm, cô ấy chỉ là uống say quá thôi, không có chuyện gì đâu”, Trịnh Huy Nhai không muốn Thẩm Giai Liên làm cô xấu hổ ở đây.
Bởi vì ánh mắt của bạn bè Tiêu Vân Đào đều quay lại nhìn bọn họ như đang xem trò đùa vậy.
Lâm Tĩnh đứng yên, cảm giác được phía sau có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình, sắc bén đến mức không thể không phát hiện ra được.
Cô không cần quay đầu lại cũng biết đó là Cố Hạo Thần, trong lòng cô như thắt lại một sợi dây.
"Giai Liên, tớ đưa cậu về." Lâm Tĩnh đi đến định đỡ lấy Thẩm Giai Liên:
"Cô là ai? Đừng chạm vào tôi!" Thẩm Giai Liên không khách khí đẩy cô ra, lực tay cô ta rất mạnh.
"Tiểu Tĩnh, cẩn thận!" Cao Minh Tông nhìn Lâm Tĩnh bị Thẩm Giai Liên đẩy xuống nhưng không thể giúp gì được.
Thẩm Giai Liên ôm anh rất chặt.
Sự mềm mại phía trước của cô áp vào anh.
Lồng ngực Minh Tông cố ý hay vô ý cử động khiến anh có chút mất tập trung.
Lâm Tĩnh không phòng bị, bị Giai Liên đẩy ngã xuống đất, trán đập vào góc bàn.
Cố Hạo Thần vẫn đang quan sát động tĩnh ở đây vội vàng tiến tới đỡ Lâm Tĩnh đứng dậy.
Ánh mắt họ chạm nhau, trong im lặng, rồi họ lặng lẽ nhìn nhau, nhớ lại buổi sáng cách đây vài ngày, khi họ hôn nhau thân mật trong ánh nắng rực rỡ.
Cảm giác đỏ mặt và bối rối đó…
Một cảm giác không thể tìm thấy hoặc thay thế ở người khác.
"Cám ơn." Lâm Tĩnh Hạo được Cố Hạo Thần đỡ đứng dậy, trong lòng không có gợn sóng, tựa như họ chưa từng quen biết.
"Trán em chảy máu rồi." Cố Hạo Thần nheo mắt lại khi nhìn thấy vết máu trên trán cô.
"Không sao đâu." Lâm Tĩnh đưa tay ra, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết thương.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ làn da như tuyết trên đầu ngón tay cô.
Mà Thẩm Giai Liên lại nhìn bọn họ, nghe Cố Hạo Thần quan tâm Lâm Tĩnh, nhìn thấy trong mắt anh chỉ có Lâm Tĩnh, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, nhưng lại không có chỗ nào để trút bỏ hận ý.
Hôm nay cô đã nhận được sự xúc phạm lớn nhất trong cuộc đời.
Cô căm ghét Cố Hạo Thần, còn tình bạn với Lâm Tĩnh cũng đã biến thành hận thù.
Nếu không có Lâm Tĩnh, cô ta đã không đau khổ khi bị từ chối như vậy.
Cô ta giả vờ say vì muốn Lâm Tĩnh cảm nhận được nỗi đau trong lòng mình.
Nhưng mà Lâm Tĩnh lại quá hào phóng không để tâm những hành động càn quấy của cô ta với bạn trai của mình.
Được rồi, đã vậy cô sẽ đưa Cao Minh Tông đi xem Lâm Tĩnh còn cười được không.
Những suy nghĩ xấu xa như vậy ngày càng lớn dần trong lòng cô.
Khi cô ta nghĩ rằng một ngày nào đó Lâm Tĩnh sẽ đau buồn vì mất đi Cao Minh Tông, nỗi đau trong lòng cô chợt vơi đi.
Thẩm Giai Liên âm thầm nghiến răng nghiến lợi vẫn quấy rầy Cao Minh Tông, thậm chí ôm Cao Minh Tông giãy giụa: "Đưa tôi về, tôi đầu đau quá."
Bởi vì Thẩm Giai Liên chỉ dính lấy Cao Minh Tông, Lâm Tĩnh cũng bị thương, tạm thời không thể cùng bọn họ trở về, cô đành phải nói với Cao Minh Tông: "Minh Tông, cậu đưa cô ấy trở về trước đi."
"Tiểu Tĩnh, tớ muốn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra." Cao Minh Tông từ chối sự sắp xếp như vậy.
Anh định đẩy Thẩm Giai Liên ra, nhưng cô ta lại lập tức bám vào anh sau khi bị đẩy ra.
"Vết thương nhỏ thôi, không sao, cậu chỉ cần đưa cô ấy về là được rồi." Lâm Tĩnh được Tịch Kiều Nhu đỡ ngồi xuống, cô giúp Lâm Tĩnh vuốt lại sợi tóc dài trên mặt rồi vén ra sau tai.
"Cao Minh Tông, cậu chăm sóc Giai Liên, chúng tôi sẽ chăm sóc Tiểu Tĩnh." Trịnh Huy Nhai đổ một ít rượu tới, gấp một chiếc khăn giấy và nhúng vào một ít rượu, sau đó lau trán cho Lâm Tĩnh, "Nào, khử trùng vết thương cho cậu ấy trước đã.”
Bởi vì tác dụng của rượu khi đổ lên vết thương, Lâm Tĩnh cắn môi đau đớn.
Cô cau mày, kìm nén cơn đau.
Nhìn thấy Lâm Tĩnh bộ dáng khó chịu như vậy, Cố Hạo Thần trong lòng đau xót.
Hai tay đút trong túi quần, nắm thật chặt, anh ước gì mình là người bị thương, có thể gánh chịu mọi đau đớn cho cô.
Và cũng bởi vì, tất cả mọi chuyện bắt đầu đều là do anh.
"Tôi sẽ đưa cô ấy về." Cố Hạo Thần đã đưa ra quyết định này.
Anh ấy nên nói chuyện tử tế với Thẩm Giai Liên.
"Cậuthật sự muốn đi sao?" Tiêu Vân Đào đặt tay lên bả vai Cố Hạo Thần, hơi nhướng mày nói.
"Tớ phải giải quyết mọi chuyện cho xong ".
Cố Hạo Thần kiên định gật đầu.
Sau đó anh tiến hai bước đến chỗ Cao Minh Tông.
Khí chất và sự hiện diện mạnh mẽ của anh ta khiến Cao Minh Tông cảm thấy bị áp bức.
Cố Hạo Thần vươn tay đỡ Thẩm Giai Liên, cô ta dựa vào trong ngực anh, cảm thấy tự hào về điều này.
"Vậy tôi đi trước." Cố Hạo Thần nhẹ nhàng nói.
Mọi người đều cảm thấy không có gì kỳ lạ, chỉ có Lâm Tĩnh biết anh là đang nói lời tạm biệt với cô.
Cố Hạo Thần ôm Thẩm Giai Liên bước ra khỏi nhà hát, gọi taxi, đỡ cô lên xe rồi chỉ địa điểm cho tài xế.
Phía trước là một quán cà phê có không gian sang trọng.
"Thẩm Giai Liên, xuống xe đi.
Cô không cần phải giả vờ say rượu trước mặt tôi." Cố Hạo Thần nhìn thoáng qua vẻ ngụy trang của cô ta.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Thẩm Giai Liên nở một nụ cười đắc thắng nơi khóe môi, ánh mắt trong veo, trông không hề say chút nào.
Cô cười khúc khích: “Em đã chờ đợi lời nói của anh từ lâu rồi.”
Họ bước vào quán cà phê và ngồi ở một góc.
Cố Hạo Thần nhìn chăm chú dáng vẻ ngọt ngào hoa mỹ của Thẩm Giai Liên, thật sự nếu là một người không quen biết cô ta, không thể nào liên tưởng cô gái này với từ "ác độc".
Con người cô ta luôn rất giỏi giả vờ:
“Từ chối cô là ý định ban đầu của tôi, không liên quan gì đến Tĩnh Hạo.
Mong rằng cô sẽ không làm tổn thương cô ấy nữa.
Cô muốn ra điều kiện gì cũng được, ngoại trừ việc hẹn hò với cô.”
Thẩm Giai Liên cười lạnh, cô biết anh sẽ không đồng ý hẹn hò với cô: “Nếu em nhất quyết muốn anh ở bên em thì sao?”
"Vậy tôi sẽ làm cho cô đau khổ hơn bây giờ." Cố Hạo Thần nở nụ cười tao nhã, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như sương, tạo thành sự tương phản mạnh mẽ khiến người ta khó chịu.
Cô ta cảm giác ớn lạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...