Một làn gió đêm mát lạnh thổi vào mặt họ, dịu dàng như sự vuốt ve dịu dàng của thiếu nữ.
Cố Hạo Thần gọi taxi, nghiêng đầu nhìn Lâm Tĩnh: "Cùng nhau về đi."
Đây không phải là một câu hỏi mà là một câu mệnh lệnh, tuyệt nhiên không cho phép cô từ chối.
lâm Tĩnh nhìn Cố Hạo Thần đứng dưới ánh sáng mờ ảo.
Anh có dáng người đẹp, khuôn mặt lạnh lùng hoàn hảo, bị ánh sáng và bóng tối cắt xén, khiến nó trở nên ba chiều và sắc nét hơn.Ánh sáng vàng dịu nhẹ rơi trên tóc anh, tỏa ra theo hình tròn..
Anh đẹp trai và quyến rũ đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Anh ấy chắc chắn là mỹ nam được yêu thích nhất hiện nay, cả người toát ra nét nam tính khó cưỡng.
Thật ra anh có vẻ là một người rất giản dị và vui vẻ, không phải người xấu, nhưng Lâm Tinh không thể chấp nhận việc anh cưỡng hôn cô nên mới phản đối và tự động xếp anh là người xấu.
Lâm Tĩnh không nói gì, đi về phía taxi.
Cố Hạo Thần nhìn động tác của cô, mỉm cười, điều này càng làm tăng thêm ấn tượng của cô đối với anh.
Lên xe, cả hai không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng lên xuống của nhau trong chiếc xe yên tĩnh.
Cố Hạo Thần rất thích phương pháp này.
Ngôn ngữ không bao giờ quan trọng bằng sự giao tiếp của tâm hồn.
Không lâu sau, họ đã đến trường: “Tôi đưa em về ký túc xá.”
"Không cần phiền phức như vậy, anh nhanh chóng trở về đi, nếu không ký túc xá nam sẽ đóng cửa mất." Lâm Tĩnh hơi cụp mi, lịch sự từ chối.
"Không sao đâu." Cố Hạo Thần vẫn kiên trì, anh vẫn là muốn có thể cùng cô lặng lẽ đi dạo trên con đường trong khuôn viên trường trong đêm trăng đẹp thế này.
"Đúng như em nói, cũng đã muộn rồi, nếu em lo sẽ gặp ai đó thì yên tâm, tôi cũng chỉ định đưa em đến trước cổng ký túc xá nữ rồi sẽ rời đi ngay lập tức." Lời nói của anh vừa nhẹ nhàng vừa chân thành, cô làm sao có thể từ chối được, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh trăng sáng chiếu vào họ, in bóng họ xuống đất.
Họ ở cạnh nhau, và bóng của họ tựa vào nhau.
Con đường không quá xa, nhưng mỗi bước đi đều khiến Cố Hạo Thần cảm thấy nặng nề.
Khoảnh khắc biết cô có bạn trai, trái tim anh đau nhói.
Anh sẽ không phá hủy hạnh phúc của cô, vì nếu bạn thích ai đó, bạn muốn thấy cô ấy hạnh phúc.
"Chúng ta tới rồi." Lâm Tĩnh dừng lại trước cổng ký túc xá nữ, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, "Cảm ơn anh."
Cô quay người đi vào cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt Cố Hạo Thần, sau đó anh mới bình tĩnh nói: "Lâm Tĩnh, anh thành thật xin lỗi em về chuyện xảy ra sáng nay.
Anhi tự trách sự bốc đồng của mình và hy vọng chúng ta có thể làm bạn."
Lâm Tĩnh không ngờ hôm nay anh lại nhắc đến chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời mình, khiến mặt cô ửng đỏ ngượng ngùng, may mắn thay lúc đó là ban đêm, ánh sáng mờ mịt đã giúp cô che giấu đi, nên người khác sẽ không thể nhìn rõ.
"Em cũng đã tát anh một cái, vậy nên chúng ta hòa nhau.
Sau này đừng tái phạm những chuyện đáng xấu hổ này nữa là được rồi." Lâm Tĩnh thực sự muốn xóa bỏ những ký ức tồi tệ này khỏi đầu mình để tránh sự xấu hổ giữa hai người.
"Được rồi, mọi chuyện đã ổn." Cố Hạo Thần nhướng mày, nở một nụ cười quyến rũ.
Sau khi Lâm Tĩnh nói lời tạm biệt với Cố Hạo Thần, cô trở lại ký túc xá, ngoài Thẩm Giai Liên, bạn cùng phòng của cô là Trịnh Huy Nhai và Tịch Kiều Nhu cũng ở đó.
Chào hỏi xong, cô đi đến trước mặt Thẩm Giai Liên thì thầm: "Giai Liên--"
"Tiểu Tĩnh, cuối cùng thì cậu cũng về rồi? Cậu đã đi đâu vậy? Cậu tắt điện thoại, tớ không tìm thấy cậu nên rất lo lắng.
Bây giờ nhìn thấy cậu đã trở lại, tới mới yên tâm." Lâm Tĩnh ngắt lời, choàng tay cô qua vai cô ta.
Giai Liên tỏ ra hết sức quan tâm, vui vẻ ôm lấy cô: "Tiểu Tĩnh, tớ xin lỗi, là lỗi của tớ.
Do tớ đã kéo cậu tới Bar uống rượu, sau đó mới xảy ra những chuyện này."
Thẩm Giai Liên không ngừng tự trách mình, lén lút quan sát phản ứng của Lâm Tĩnh.
Cô ta đã gọi cho Con Khỉ để hỏi chuyện, kết quả là biết được hắn đã làm rối tung mọi việc, Cố Hạo Thần chết tiệt đã đến đúng lúc, và làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
"Giai Liên, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lâm Tĩnh bối rối và không thể hiểu được tình hình.
"Hai người có chuyện gì thế?" Trịnh Huy Nhai và Tịch Kiều Nhu thấy hai người hành động kỳ lạ nên đi tới và nói: "Các cậu thậm chí không mời tụi tớ cùng đi uống nước? Các cậu có quá lạnh lùng không? "
"Đừng ngắt lời." Thẩm Gia Liên kéo Lâm Tĩnh ngồi xuống, "Tiểu Tĩnh, không phải tớ mời cậu đi uống sao? Tớ đi vệ sinh, trở về liền thấy cậu biến mất, cho nên tớ nhìn chung quanh tìm cậu.
Lúc này tớ mới nhìn thấy cậu bị Con Khỉ dẫn đi, tớ cũng không đuổi kịp.
Nhưng tớ vẫn luôn lo lắng cho cậu.
Sau đó, vì thấy Cố Hạo Thần đã đuổi theo cậu cho nên tớ mới quay về trước."
"Nhưng tại sao cậu lại nói với Cố Hạo Thần rằng bạn trai tớ đã đưa tớ đi?" Đây rõ ràng không phải là nói dối sao?
"Đó là vì anh ấy nói thích cậu.
Tớ sợ anh ấy sẽ phá hỏng mối quan hệ giữa cậu và Cao Minh Tông.
Tớ đã nói dối anh ấy để khiến anh ấy từ bỏ.
Tớ làm điều này tất cả cũng chỉ vì nghĩ cho lợi ích của cậu, mong cậu tha thứ cho việc tớ đã làm." “Đừng trách tớ, được không?” Thẩm Giai Liên bắt tay với Lâm Tĩnh, sợ nếu Lâm Tĩnh nghi ngờ, cô ta sau này sẽ khó mà làm việc chung với cô ấy.
"Con Khỉ kia tớ sẽ giúp cậu dạy cho hắn một bài học, để hắn không dám bắt nạt cậu nữa."
Lâm Tĩnh nhìn thấy sự hối lỗi trong mắt Thẩm Giai Liên và sự quan tâm của cô ấy.
Đã là bạn bè lâu năm cô cũng không muốn trách móc cô ấy nữa: " Dù sao mọi chuyện đã kết thúc.
Chỉ cần tất cả chúng ta đều ổn là tốt rồi."
"Vậy Tiểu Tĩnh, cậu đã tha thứ cho tớ chưa?" Thẩm Giai Liên trong mắt tràn đầy kinh ngạc, cô ta nắm lấy tay Lâm Tĩnh và nói: "Tớ biết Tiểu Tĩnh là tốt nhất."
Trịnh Huy Nhai vỗ nhẹ vai Thẩm Giai Liên: "Cố Hạo Thần đó là ai?"
"Tớ sẽ không nói cho cậu biết." Thẩm Giai Liên quay lại và nhìn Trịnh Huy Nhai.
"Tớ không tranh giành đàn ông với bạn bè, cậu có cần phải cuống lên như vậy không?" Trịnh Huy Nhai cười khúc khích, dùng ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc xoăn buông xuống vai.
Cô ấy trông thật quyến rũ, có hương vị nữ tính mạnh mẽ.
Anh mắt như có điện, chỉ cần một cái chớp mắt cũng có thể khiến người ta mê mẩn.
"Hơn nữa, dù có giấu sâu đến đâu, chỉ cần không phải người đàn ông của bạn, một ngày nào đó sẽ lộ diện.
Cho nên lúc này tớ cũng không vội muốn biết."
"Cậu-" Thẩm Gia Liên tựa hồ đã bị nói ra điều gì đó trong đầu, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không thể nói gì để phản bác, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
"Tớ là ai, đúng không?" Trịnh Huy Nhai mỉm cười có chút tự hào.
"Trịnh Huy Nhai, có bản lĩnh thì đừng dựa dẫm vào đàn ông." Thẩm Giai Liên âm thầm đè nén cơn tức giận, chế giễu cô.
"Tuổi trẻ là vốn liếng của phụ nữ, tớ cứ vui vẻ chi tiêu.
Nếu một chàng trai thích tớ, đó là do năng lực của tớ.
Và tất nhiên, tớ chỉ muốn tiền".
Tiền là sự theo đuổi của cô nên bạn trai của cô đều là những chàng trai trẻ giàu có.
"Tớ không có hứng thú với đám cỏ dại bừa bộn đó.
Được rồi, tớ đi ngủ sớm cho da đẹp, và tớ cũng không muốn tranh cãi với cậu nữa."
Nói xong, Trịnh Huy Nhai quay lại giường và nằm xuống.
Thẩm Giai Liên không còn chỗ nào để trút giận, Lâm Tĩnh vỗ nhẹ tay cô nói: "Tính cách của Nhai Nhai là như vậy, cậu đừng để bụng."
"Đúng vậy, Giai Liên, chúng ta đi ngủ sớm đi." Tịch Kiều Nhu cũng khuyên nhủ.
Đúng như tên gọi, cô ấy rất dịu dàng và xinh đẹp- một cô gái tốt , cô cũng có một người bạn trai, là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô.
"Thứ bảy nhớ đến, tớ giới thiệu bạn trai mới của tớ với cậu nhé." Trịnh Huy Nhai thốt ra những lời này trong bóng tối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...