"Minh Tông, tớ cúp máy trước.
Lâm Tĩnh vội vàng cúp máy với bạn trai.
Lâm Tĩnh nhìn Thẩm Giai Liên, người luôn hoạt bát và đáng yêu, chẳng còn chút sức lực nào, cô càng cảm thấy áy náy và khó chịu.
Nhưng tình cảm là thứ không thể bị ép buộc, Lâm Tĩnh hiện tại cũng không biết làm gì để giúp Giai Liên.
Cô chỉ mong cô ấy có thể nhanh chóng vượt qua mối tình tan vỡ này và lấy lại nụ cười vui vẻ, hồn nhiên như lúc trước.
"Giai Liên, tớ không sao.
Tớ và Minh Tông mỗi ngày đều có thể cùng nhau ăn trưa mà.
Hôm nay, tớ chỉ muốn đi cùng với cậu thôi" Lâm Tĩnh ngồi ở mép giường, cố gắng chuyển hướng suy nghĩ của cô bạn.
Cuộc điện thoại giữa Lâm Tĩnh và Cao Minh Tông, cùng với những lời Lâm Tĩnh vừa nói, đến tai Thẩm Giai Liên nghe như là đang khoe khoang tình yêu và hạnh phúc, đồng thời như cố tình chế nhạo sự mất mát và buồn bã của cô.
Điều này càng làm cho lòng căm thù của Thẩm Giai Liên đối với Lâm Tĩnh ngày một sâu sắc hơn.
Cô thề trong lòng rằng một ngày nào đó cô sẽ để Lâm Tĩnh cảm nhận được nỗi đau cô phải chịu ngày hôm nay.
"Tiểu Tĩnh, cậu có thể để tớ một mình chốc lát được không?" Thẩm Giai Liên đang nằm trên giường quay lưng về phía cô, giọng nói có chút lạnh lùng.
"Giai Liên...!Thôi được rồi, cậu nghỉ ngơi đi nhé." Lâm Tĩnh gật đầu.
Mỗi khi gặp phải chuyện lo lắng, cô cũng thích ở một mình bình tĩnh lại.
"Vậy lát nữa tớ đãi cậu cơm trưa nha, cậu muốn ăn cái gì?"
“Gì cũng được.” Thẩm Giai Liên muốn nói là mình không ăn được, nhưng cô biết Lâm Tĩnh sẽ nói những lời sâu sắc như không ăn, cơ thể cô sẽ không chịu được, đột nhiên đổi lời nói: “Cậu đi đi.
Đừng về vội, tớ đi ngủ đây.”
Lúc Lâm Tĩnh rời đi, vẫn lo lắng bảo Giai Liên nếu có việc gì thì gọi điện cho mình, Thẩm Giai Liên không nói gì, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô âm thầm cắn môi, hối hận vì đã nhờ Lâm Tĩnh giúp tỏ tình, hối hận vì đã không tự mình đi.
Có lẽ mọi chuyện sẽ khác nếu cô ta đi một mình.
Đúng vậy, chỉ có tự mình làm thì mới có được sự chân thành và hy vọng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Giai Liên không còn cảm thấy buồn bã nữa, lập tức đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị đích thân đi tìm Cố Hạo Thần.
Cô mỉm cười trước gương và tự động viên mình.
Thẩm Giai Liên trang điểm nhẹ nhàng.
Cô diện cho mình một chiếc váy màu vàng nhạt nữ tính, uyển chuyển xoay người ngắm nghía trước gương.
Đuôi váy cô tung bay như cánh bướm giữa rừng hoa, thật đẹp.
Cô mỉm cười hài lòng, rồi bước ra ngoài với nụ cười tự tin.
Giai Liên tin rằng chỉ cần cô đích thân đến đó và gây ấn tượng với anh bằng sự chân thành của mình, anh sẽ cảm thấy cô thật sự nghiêm túc với anh và giấc mơ của cô chắc chắn sẽ thành hiện thực.
Cô vui vẻ đến Học viện Thương Mại, cuối cùng cũng tìm thấy Cố Hạo Thần, anh đang ở tầng dưới khu ký túc xá.
Tuy nhiên, Cố Hạo Thần lại hoàn toàn phớt lờ cô, đi ngang qua cô để đến ký túc xá.
Thẩm Giai Liên dang rộng vòng tay, chặn đường anh: "Cố Hạo Thần, em là Thẩm Giai Liên.
Em thích anh.
Anh hẹn hò với em được không?"
Cố Hạo Thần cau mày khó hiểu nhìn cô gái đang cản đường mình.
"Anh có nhớ sáng nay có một cô gái thay mặt em tỏ tình với anh không? Kỳ thật, em mới là người thực sự thích anh." Thẩm Giai Liên giải thích, nhưng lại không muốn nhắc đến tên Lâm Tĩnh.
“Cô là bạn cùng lớp của Lâm Tĩnh?” Anh đương nhiên nhớ rõ, cái tên Lâm Tĩnh đã lưu lại trong lòng anh.
Vì sao anh chỉ nhớ tới mỗi Lâm Tĩnh? Vậy còn em?
"Tôi đã có cô gái mình thích rồi.
Tôi sẽ không hẹn hò với bất kỳ cô gái nào ngoại trừ cô ấy." Cố Hạo Thần trực tiếp từ chối cô, hình ảnh xinh đẹp của Lâm Tĩnh chợt hiện lên trong đầu anh.
“Cô gái đó là ai?” Giai Liên hỏi, cô không kiên nhẫn muốn biết ngay câu trả lời.
"Tôi nghĩ đó là việc riêng của tôi, tôi không cần chia sẻ với cô, xin lỗi." Cố Hạo Thần từ chối trả lời, nếu thích ai đó thì có thể im lặng thích là được, không cần phải nói cho cả thế giới biết.
“Anh...!anh có thích Lâm Tĩnh không?”
“Đúng vậy, tôi thích cô ấy.” Ánh mắt Cố Hạo Thần tràn ngập tình cảm, càng thể hiện rõ sự yêu thích dành cho Lâm Tĩnh… nó chả khác nào một cái gai nhọn đâm vào lòng Thẩm Giai Liên.
"Không, không phải -" Thẩm Giai Liên liên tục lắc đầu.
Mặc dù trong lòng đã có chuẩn bị sẵn, nhưng khi nghe những lời này từ chính miệng anh, cô vẫn không khỏi cảm thấy trong lòng đau đớn tột độ.
Cô thật sự không muốn tin vào sự thật này.
"Anh, anh không thể thích cô ấy.
Cô ấy đã có bạn trai rồi.
Họ cũng đã tính đến việc kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Anh thích cô ấy cũng vô ích thôi.
Hạo Thần, em thực sự thích anh.
Em sẽ làm tất cả để anh trở thành người hạnh phúc nhất trên cuộc đời này, anh đồng ý ở bên em có được không?
Thẩm Giai Liên lao về phía Cố Hạo Thần, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc và ấm áp của anh.
Vòng tay mảnh khảnh ghì chặt quanh vòng eo săn chắc của anh.
Hơi thở nam tính êm dịu kia tràn ngập cả thế giới của cô.
Thẩm Giai Liên hài lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nước mắt nhanh chóng chảy xuống trên khuôn mặt tựa như những bông hoa lê rơi.
Cô muốn làm tan chảy sự lạnh lùng của anh bằng sự mềm mại của mình.
Mỹ nhân nằm trong lòng, nhưng Cố Hạo Thần lại không hề động tâm.
Anh dùng hai tay gỡ vòng tay đang ghì chặt của Thẩm Giai Liên, đẩy ra và giữ khoảng cách với cô:
“Việc cô ấy có bạn trai là việc của cô ấy, còn việc tôi thích cô ấy là việc của tôi, tôi và cô dù thế nào cũng không có liên quan gì đến nhau cả, hi vọng cô không hiểu lầm điều gì”.
Nói xong, Cố Hạo Thần xoay người rời đi.
Khoảnh khắc nghe tin Lâm Tĩnh có bạn trai, trái tim anh như bị ong đốt, chất độc đau đớn lan khắp cơ thể.
Thẩm Giai Liên cắn môi, nước mắt chảy dài trên mặt, đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay mềm mại, nhưng không gì có thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô.
Lâm Tĩnh, cô đã làm gì để Cố Hạo Thần yêu thích cô đến vậy? Tại sao cô lại dễ dàng có được thứ mà tôi đã nỗ lực rất nhiều để có?
"Cố Hạo Thần, Lâm Tĩnh, nếu các người đối xử với tôi như thế, thì đừng trách tôi không niệm tình!" Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, cay đắng chửi thề.
Thẩm Giai Liên mang theo hận ý đi đến một quán bar nổi tiếng cách trường học không xa.
Sau khi đi vào, Thẩm Giai Liên gọi một cốc bia, ngồi trong góc, sau đó gọi điện cho Lâm Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, tớ đang ở quán bar, cậu đến uống rượu với tớ nhé? Tớ chỉ muốn cậu đi cùng thôi, nhanh lên nhé."
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ để Lâm Tĩnh cảm nhận được nỗi đau mà cô đã phải chịu đựng.
Khi Lâm Tĩnh đến, Thẩm Giai Liên đã hơi say: "Tiểu Tĩnh, đến đây cùng uống với tớ nào..." Cô ấy hét lên và mời Lâm Tĩnh nâng cốc.
Lâm Tĩnh thuyết phục không được cô, chỉ có thể cùng cô điên cuồng uống.
Không lâu sau, Lâm Tĩnh say khướt.
Thẩm Giai Liên trong mắt lóe lên ranh mãnh, cô đưa tay vỗ nhẹ vào má Lâm Tĩnh: "Tiểu Tĩnh, tỉnh lại đi?" Lâm Tĩnhkhông có phản ứng gì cả.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của Lâm Tĩnh, khóe môi Thẩm Giai Liên nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Cô lập tức lấy điện thoại ra bấm số: "Khỉ, Lâm Tĩnh say quá.
Nếu có thời gian, hãy đến chăm sóc cô ấy." Ngụ ý của cô ta là hắn sẽ có cơ hội được ngủ cùng mỹ nữ.
Khỉ là biệt danh của gã theo đuổi những người bạn tốt của Lâm Tĩnh.
Hắn ta thích theo đuổi những cô gái xinh đẹp chỉ vì ỷ vào gia đình mình có ít tiền.
Hắn đã thèm muốn Lâm Tĩnh từ lâu.
Tất nhiên hắn sẽ không từ chối cơ hội ngàn vàng từ trên trời rơi xuống như này.
Thẩm Giai Liên nhìn Lâm Tĩnh, ánh mắt càng lạnh lùng hơn: “Lâm Tĩnh, ngay từ đầu là do lỗi của cô, đừng trách tôi, cô đã khiến tôi mất đi người mình yêu, cho nên tôi cũng sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị bỏ rơi như thế nào”.
Thẩm Giai Liên vốn đã bị hiểu lầm và oán hận làm cho mờ mắt.
Hơn nữa, với tính cách ích kỷ và cực đoan của cô ta, cũng chỉ có thể nghĩ đến việc trả thù nếu không thể làm bạn.
Điều cô ta quan tâm bây giờ chỉ là việc Cố Hạo Thần đã hôn Lâm Tĩnh, đồng thời cũng đổ hết trách nhiệm về việc Cố Hạo Thần từ chối hẹn hò với cô ta lên đầu Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh lại không hề hay biết rằng bạn cô đã coi cô là kẻ thù cũng như đã bí mật xé nát tình bạn của họ rồi.
Thẩm Giai Liên một mình uống rượu, vẻ mặt lạnh lùng, chờ gã nọ đến để thực hiện tâm nguyện của mình, hoàn thành cơn ác mộng cô ta dành cho Lâm Tĩnh.
Một lúc sau, ở khu nghỉ ngơi quán Bar, chàng trai biệt danh Khỉ đã tới, nhưng hắn ta chỉ nhìn thấy Thẩm Giai Liên đang uống rượu một mình:, trong giọng nói đầy khao khát: "Tôi ở đây, nơi nào yên tĩnh?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...