Trên sàn nhà, bây giờ là tất đen, quần lót chữ T gợi cảm, áo lót ren đỏ, quần sịp nam, áo sơ mi và những vật dụng khác rải từ cửa lớn phòng khách đến tận phòng ngủ.
Một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc giường rộng lớn và mềm mại, làn da trắng như tuyết hòa vào tấm ga trải giường trắng tinh.
Đường nét khuôn mặt ngọt ngào và mềm mại của cô được trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ hơi nhếch lên được tô một lớp son bóng, giống như đóa hồng đỏ nở rộ quyến rũ.
"Minh Tông, em có đẹp không?" Giọng nói nhẹ nhàng dệt nên một tấm lưới dịu dàng dày đặc, vây hãm Cao Minh Tông vào trong đó.
Và người phụ nữ này chính là Thẩm Giai Liên, bạn thân của Lâm Tĩnh.
“Em rất đẹp!” Người đàn ông đang âu yếm cơ thể Thẩm Giai Liên lúc này chính là Cao Minh Tông, bạn trai đã hẹn hò được 5 năm của Lâm Tĩnh, kể từ khi họ học đại học đến lúc tốt nghiệp và bây giờ bắt đầu đi làm.
Nhưng người phụ nữ mà anh ta đang ôm trong lòng lúc này không phải là Lâm Tĩnh.
Đôi mắt phóng đãng của Cao Minh Tông lướt qua thân hình kiêu hãnh của Thẩm Giai Liên, thu hết vẻ đẹp của cô ta, ánh mắt anh thay đổi có cả sáng và tối.
“Vậy em hơn Tĩnh chỗ nào?” Đầu ngón tay thon dài sơn màu đỏ tươi của cô nâng cằm anh lên, đôi mắt hình quả hạnh hơi nheo lại.
"Ngực em lớn hơn và cũng mềm hơn cô ấy." Cao Minh Tông nghiêm túc nói.
"Cao Minh Tông, anh thật xấu tính...!Haha..." Đầu ngón tay của Thẩm Giai Liên nhéo mạnh cơ quai hàm của anh, khiến anh rên rỉ đau đớn.
"Em là đang muốn giết chồng mình sao? Dùng lực mạnh như vậy?" Cao Minh Tông nắm lấy tay cô khống chế.
"Em nghĩ anh sẽ trừng phạt em như thế nào?
Anh hơi nhướng mày, như thể đang nghĩ cách trừng phạt cô.
Nụ cười ngọt ngào vốn có của Thẩm Giai Liên dần dần tối sầm lại, cô muốn rút bàn tay ngọc ra khỏi tay anh, nhưng lại bị anh siết chặt:
"Em sao vậy?”
“Anh nói ngực tôi to và mềm hơn của Lâm Tĩnh, anh đã từng chạm vào cô ấy rồi à?” Thẩm Giai Yến nhướng mày hỏi Cao Minh Tông.
Chẳng lẽ suốt 5 năm qua cô vẫn chưa chinh phục được trái tim người đàn ông này, trong lòng anh vẫn còn tình cản dành cho Lâm Tĩnh? Vì dù gì, Lâm Tĩnh cũng là mối tình đầu của anh.
"Cho nên em là đang ghen?"
Cao Minh Tông dùng đầu ngón tay gõ gõ cánh môi đang bĩu của cô, trong đáy mắt anh, sự vui vẻ đang lan tràn.
Lâm Tĩnh sẽ không để anh chạm vào người.
Cô ấy chẳng khác nào một khúc gỗ.
Chả lẽ em vẫn chưa biết gu phụ nữ của anh sao? Anh vẫn là thích kiểu phụ nữ quyến rũ như em.
“Trước giờ, anh chưa từng chạm vào người Lâm Tĩnh à? Vậy làm sao anh biết được ngực cô ấy thế nào?”
Trong lòng cô ta có một chút vui vẻ, ít nhất cô ta vẫn có ưu thế hơn Lâm Tĩnh về việc chinh phục trái tim đàn ông, nếu không thì làm sao có thể cướp được Cao Minh Tông từ tay Lâm Tĩnh và bí mật chiếm giữ hắn suốt bốn năm mà Lâm Tĩnh không hề hay biết.
Nhưng mà nguyên nhân Lâm Tĩnh không biết chủ yếu vẫn là vì Thẩm Giai Liên chưa muốn cho cô biết.
Bởi vì bây giờ không phải là thời điểm tốt nhất để tiết lộ mối quan hệ của cô với Cao Minh Tông.
Cô ta muốn chỉ cần một khi cô ta công khai, nhất định sẽ khiến Lâm Tĩnh cả đời khó quên, đau đớn thấu xương.
Có như vậy, nỗi đau mà cô ta đã từng chịu đựng lúc đầu mới có thể được chữa lành.
"Chỉ cần nhìn là biết." Cao Minh Tông bị Thẩm Giai Liên mê hoặc đến nỗi quên mất lời thề đẹp đẽ mà anh đã từng nói với Lâm Tĩnh.
Sau bốn năm sinh sống ở quận Trần Thương, sự cám dỗ của tình yêu và tình dục đã khiến Cao Minh Tông rơi vào bẫy, nhưng mà Lâm Tĩnh trong sáng và bảo thủ, anh ta chỉ có thể nhìn mà không ăn được, thì làm sao một chàng trai trẻ như Cao Minh Tông có thể kìm nén sự cô đơn của mình? Vì vậy, việc anh ta lén lút qua lại với Thẩm Giai Liên là kết quả tất yếu.
"Haha..." Thẩm Gia Liên mím môi cười, tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc.
Sau đó cô ta vòng tay qua cổ Minh Tông, kéo đầu anh xuống, hôn cuồng nhiệt.
Cao Minh Tông không thể chịu nổi được sự chủ động nhiệt tình của cô nữa.
Hai người lại trằn trọc, hòa vào nhau…
"Minh Tông, anh thực sự xấu xa hơn em tưởng." Giọng nói của Thẩm Giai Liên khàn khàn, trên trán cô đã hình thành một tầng lớp mồ hôi mỏng.
Cao Minh Tông cúi đầu, kề đôi môi mỏng sát vào tai cô, thổi hơi nóng: “Giai Giai, chẳng phải em chỉ thích anh xấu xa như vậy sao? Có phải anh càng tệ càng tốt phải không? Chỉ như thế mới có thể đủ làm cho em hạnh phúc.”
Thẩm Giai Liên chỉ mím môi và mỉm cười, mồ hôi chảy ra từ má và lăn xuống chiếc cằm nhọn.
Sức mạnh của Cao Minh Tông dường như nghiền nát Thẩm Giai Liên thành từng mảnh, cô giống như một bông hoa yếu ớt trôi trong mưa.
Sau khi nhiệt tình qua đi, Cao Minh Tông nằm ở bên cạnh Thẩm Giai Liên, cô nhướng mi nói với anh: “Ôm em đi.”
Anh vươn cánh tay dài ra, quàng qua vai cô, ôm cô: “Ở bên em thật tuyệt.”
Đây là cảm giác anh không thể tìm thấy ở Lâm Tĩnh, nhưng với Thẩm Giai Liên thì lại vô cùng hài lòng.
“Sinh nhật của Lâm Tĩnh sắp đến rồi.” Thẩm Giai Liên tựa đầu vào cánh tay anh, dùng đầu ngón tay vuốt ve vai anh, “Quà sinh nhật anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Minh Tông đã từng hứa với Lâm Tĩnh khi họ mới bắt đầu hẹn hò rằng anh sẽ cưới cô vào dịp sinh nhật đầu tiên của cô sau khi họ tốt nghiệp.
Nhưng tình cảnh hiện tại khiến anh do dự.
Anh không nỡ buông bỏ Thẩm Giai Liên xinh đẹp và nhiệt tình như vậy.
“Anh..." Cao Minh Tông mím môi, thấy vẻ mặt Thẩm Giai Liên tối sầm, cô lạnh lùng nói: "Nếu anh cưới cô ấy, em sẽ không làm người tình ngầm của anh, cũng sẽ không là tình nhân của anh."
Cô ghét thân phận làm tình nhân, chỉ vì mẹ cô là tình nhân mà cả đời cô sẽ không bao giờ có thể tẩy xóa được vết nhơ này, cũng không thể ngẩng cao đầu làm người.
Cô ta sẽ không theo bước chân của mẹ mình.
"Giai Giai, là anh sai rồi." Cao Minh Tông dỗ cô.
"Vậy thì anh hãy suy nghĩ nên làm thế nào cho tốt." Thẩm Giai Liên nhắc nhở, "Anh vẫn còn chút thời gian, có thể suy nghĩ kỹ càng, nhưng anh cũng đừng hối hận vì quyết định của mình." Em sẽ không cho anh cơ hội."
Sau đó cô lạnh lùng đẩy Cao Minh Tông ra, quấn một chiếc khăn tắm lớn và đi vào phòng tắm, trong khi đó, Cao Minh Tông nhìn theo tấm lưng quyến rũ của cô ta và cảm thấy mâu thuẫn.
Nếu nói đến chuyện lấy vợ, anh vẫn cho rằng Lâm Tĩnh thích hợp làm vợ hơn, nhưng anh lại không muốn chấm dứt với Thẩm Giai Liên, người mà anh đã gắn bó suốt 4 năm.
Hơn nữa,việc anh được vào bộ phận thiết kế của tập đoàn Zimei nổi tiếng ở thành phố này, Thẩm Giai Liên cũng có đóng góp rất nhiều.
Anh nằm ngửa trên giường nhìn lên trần nhà và thở thật sâu.
Anh nên chọn như thế nào?
Cao Minh Tông đứng dậy, đi vào nhà tắm, ôm Thẩm Gia Liên dưới vòi sen: "Giai Giai..."
"Đừng...!nếu Lâm Tĩnh đến, nhìn thấy em thì sẽ tệ lắm." Nếu để bị Lâm Tĩnh phát hiện và bắt gặp, kế hoạch trả thù của cô ta sẽ thất bại.
"Lâm Tĩnh hôm nay làm thêm mười giờ mới về.
Đừng lo lắng..." Anh cúi xuống, hôn lên môi cô thật sâu, nuốt xuống lời từ chối của cô.
Một lúc sau, trong phòng tắm vang lên vô số âm thanh ái muội, đủ khiến người ta đỏ mặt, nước bắn tung tóe, lại còn có một cảnh tượng bỏng mắt mơ hồ hiện lên trong tầng hơi nước ẩm ướt…
Lâm Tĩnh, cô gái đang làm thêm giờ để giúp đỡ sếp, vừa tan làm lúc chín giờ.
Vì lo lắng rằng Cao Minh Tông sắp hết thức ăn trong tủ lạnh nên cô đã đến siêu thị gần đó để mua một vài thứ.
Sau đó, bèn gọi vào điện thoại di động của anh nhưng không có ai trả lời.
Cô tưởng anh bận nên mới nhắn tin rồi đi thẳng đến căn hộ riêng nơi Cao Minh Tông hiện đang sống.
Cô dùng chìa khóa mở cửa, khi cúi xuống thay giày, chợt thấy đôi giày cao gót màu đỏ cao tám phân cạnh giá để giày, nó khiến cô cay mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...