“Tiến triển tốt a! Các người hiện tại như hình với bóng, đem hắn trói chặt trong tay?” Khẽ mỉm cười, nam nhân ngồi sau ghế sofa trêu chọc Triệu Kỳ đang nằm úp sấp trên ghế sofa.
“Thưc thuận lợi, thật sự là rất thuận lợi.” Triệu Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, vô ý liếc hắn một khí, hữu khí vô lực trả lời.
Nói xong một câu, tiếp tục nằm sấp xuống, nhắm mắt ngủ bù.
Nam nhân đẩy ghế tiến tới sofa, con ngươi thâm thúy mang theo một tia u buồn, lẳng lặng nhìn khuôn mặt trang điểm của cô, hồi lâu nhẹ giọng nói: “Tiểu Kỳ… Bộ dạng em… rất giống tiểu Tĩnh…”
“Phải không?” Triệu Kỳ giương mắt, theo thói quen hất mái tóc, nhẹ nhàng cười, “ngày đó em hóa trang đi ra, Tiểu Tranh nhìn thấy em hét toáng lên, tưởng đại tỷ sống dậy! Vừa rồi bên ngoài, gặp được thư ký cũ của tỷ ấy, cô ta tựa hồ như cũng kinh sợ. Sự thật chứng mình, em cùng đại tỷ quả nhiên cùng một cha mẹ sinh ra.”
“Gặp Hồ thư ký sao?” Khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân vì mấy câu nói của cô mà thản nhiên mỉm cười, nhẹ giọng nói. “bất quá cũng là, công ty toàn là người cũ, Hồ thư ký là một trong số những người đó. Gặp qua Tiểu Tĩnh, hơn nữa biết rõ cô ấy, đột nhiên nhìn thấy em giống Tiểu Tĩnh như vậy, không bị dọa cho nhảy ngược lên mới là lạ a?”
Dừng một chút, trên mặt nam nhân lạnh lùng có chút khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Em không có dọa cô ấy đó chứ?”
“Có gì sao?” Triệu Kỳ nháy mắt mấy cái, cười xấu xa nói.
“Chắc chắn cô ấy sợ tới mức trắng bệch đi! Không biết có khóc không?” Nam nhân khẳng định nói, vẻ mặt không giấu được lo lắng.
“Sao nào, đau lòng ư?” Triệu Kỳ nhíu mày, không buông tha hắn, nhẹ giọng hỏi,
“Vừa rồi lúc em theo anh tiến vào trong văn phòng, nhìn ánh mắt đáng thương của Tần Nghị, chẳng lẽ em không đau lòng sao?” Rất nhanh chóng thu lại cảm xúc, nam nhân thản nhiên liếc nhìn cô một cái, sắc bén hỏi.
“Có. Bất quá lại càng khoái cảm, Ai bảo hắn sáng nay không biết tiết chế, hại em thê thảm.” Nói không được nữa.
Nam nhân nhẹ nhàng cười, dùng ánh mắt “tự ngươi làm khổ mình” nhìn cô, không phải không có vui sướng khi thấy người gặp họa nói: “Ai cho em dùng thứ này kích hắn? Làm gì có loại nam nhân nào chịu được sự tình này. Tình hình xem chừng tốt lắm, trên cổ em đầy là những vết dâu tây (vết đỏ), em hôm nay trở về rồi xem Mặc Mặc cười nhạo em a!”
Sờ sờ cổ, trên đó còn lưu lại dấu vết Tần Nghị hung hăng hôn cắn cô. Nhớ lại một màn kích tình trong phòng tắm, hai má Triệu Kỳ khẽ đỏ, khóe miệng nâng lên một chút.
Khẽ xua đi cảnh này, ép mình không được nghĩ tới nữa, cô nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói, “Linh tinh. Ở trước mặt ba mẹ, tiểu nha đầu quấn quít lấy bọn họ làm nũng còn không kịp, làm sao có thời gian chọc em?”
Sau đó ngáp một cái thật to: “Bây giờ, cho em mượn văn phòng của anh chút, em muốn nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau đó chiều trở về nhà, nếu không buổi tối sẽ không chịu nổi.”
“Phòng nghỉ bên kia, xin mời.” Nam nhân chỉ về phòng nghỉ nhỏ ở cách đó không xa, sau đó hắn có chút lo lắng nói: “Bất quá, em đem người ta để bên ngoài sao? Em không sợ hắn không chịu nổi xong tới? Vừa rồi ở cửa ánh mắt hắn như muốn giết người a, anh lĩnh giáo đủ rồi!”
“Hắn không có dám đâu!” Triệu Kỳ nói, “Nhưng anh nói thật đi, là anh sợ ai kia có suy nghĩ gì đúng không?”
Nam nhân than nhỏ một hơi, vạn phần bất đắc dĩ nói: “Cô ấy nếu có thể đạp cửa tiến vào, anh dù bị chôn sống đánh chết cũng cam tâm tình nguyện! Aizz, nếu cô ấy có thể có 1% dũng khí của Tần Nghị thì đã tốt rồi, chúng ta không cần vất vả như thế.”
Triệu Kỳ đi theo thở dài, “Hai người bọn họ, không hề tiết lộ cảm xúc ra ngoài, phong bế chính tâm mình. Hai kẻ cực đoan, làm cho người khác không biết làm gì cho tốt bây giờ.”
“Mặc kệ, em đi ngủ một lúc, cho bọn họ ở bên ngoài suy nghĩ đi! Đến giờ thì gọi em!” Vẫy vẫy tay, cô đem tất cả phiền não dẹp đi, mở cửa phòng nghỉ, chui đầu vào chăn đệm, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Binh binh bang bang.
Tiếng bước chân dồn dập ở cửa văn phòng, đi qua đi lại.
“Hồ tiểu thư!” Buông chén café trong tay xuống, Tần Nghị đột nhiên bước vọt tới trước bàn vị thư ký, hai tay chống mặt bàn, cúi xuống, lo lắng hỏi, “Cô nói xem hai người bọn họ vào lâu như vậy, đã quá nửa giờ, vì sao không ra? Bọn họ có chuyện gì mà nói tới giờ?”
“Tôi không biết.” Thư ký cúi đầu, nhẹ giọng nói, giọng nói nho nhỏ tinh tế.
“Cô đánh điện thoại vào hỏi chút đi!” Tần Nghị đề nghị.
“Tôi không gọi.” Thư ký lắc đầu.
“Này… Hay cô mang café vào, thuận tiện quan sát tình hình luôn?” Đầu óc suy nghĩ, chớp mắt Tần Nghị đã nghĩ ra biện pháp.
“Tôi không đi.” Thư ký vẫn như cũ nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói như cũ.
“Hồ tiểu thư…” Tần Nghị lại bảo..
“Vẫn như cũ, tôi không đi, tôi không đi, tôi không đi!”
Thư ký tức giận, đột nhiên ngẩng đầu, đập tay lên mặt bàn điên cuồng kêu to, đôi mắt xinh đẹp sớm đã rơi lệ.
Nhìn cô ta khóc, Tần Nghị ngẩn người, không hiểu ra sao.
“Hồ tiểu thư, cô… cô tại sao lại khóc? Tôi… tôi chỉ nói cô có mấy câu, không có khi dễ cô nha!” Qua hồi lâu, hắn mới nhẹ giọng nói, lấy trong túi áo ra giấy ăn đưa cho cô.
Thư ký nhận tờ giấy, lau mặt đâu đấy. Khịt khịt mũi, thoáng ổn định cảm xúc, khẽ cười với hắn một chút, hơi khó coi, nghẹn ngào nói: “Thực xin lỗi, Tần tiên sinh, vừa rồi là do tôi có chút cảm xúc riêng tư, thực xin lỗi, dọa đến ngài.”
“Có chuyện gì? Mau lau nước mắt đi!” Tần Nghị nhẹ giọng nói, lại đưa tiếp giấy cho cô.
Thư ký nhận tiếp giấy, lần này cười ngọt ngào với hắn: “Tần tiên sinh, cảm ơn ngài.”
“Không có gì.” Người khác cười với mình, lễ thượng vãng lai, mình cũng nên hồi đáp. Tần Nghị nghĩ gì liền làm nấy.
“Đinh Đinh..”
Đúng lúc này, của văn phòng mở.
Triệu Kỳ cùng Lý Hạo bước ra.
Nhìn hai người kia cười với nhau, sắc mặt bọn họ trầm xuống.
“Sao lại thế này?” Lý Hạo bước qua, không nhìn Tần Nghị, thuận tiện chiếm vị trí tốt, chăm chú nhìn vào thư ký đang cười tươi, lạnh lùng nói, “Cô khóc cái gì?”
“Tôi…” Thư ký cắn môi, muốn nói gì lại thôi.
“Không phải tôi làm! Không phải tôi làm! Tôi không có khi dễ cô ấy! Tôi chỉ là hỏi cô ấy mấy câu thôi, cô ấy tự nhiên khóc, thật sự không liên quan tôi!” Nhìn bộ dạng lạnh như băng của Triệu Kỳ, Tần Nghị tức tốc giãi bày, lớn tiếng vì mình làm sáng tỏ.
“Chuyện này thực sự không liên quan tới Tần tiên sinh, vừa rồi ngài ấy an ủi tôi.” Thư ký nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Tần Nghị cảm kích.
“An— an ủi?”
Hai ánh mắt đồng thời không hẹn mà liếc hắn, hại Tần Nghị không rét mà run.
“Tôi làm sao đâu? Thấy cô ấy khóc, tôi đưa giấy cho cô ấy lau nước mắt không được à?” Tần Nghị lớn tiếng biện hộ, cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội.
“Là như vậy sao?” Triệu Kỳ nhẹ giọng hỏi.
“Bằng không còn có thể như thế nào?” Tần Nghị tức giận nói.
Hô—-
Lý Hạo tựa hồ thở phào, chậm rãi xoay người lại, khôi phục nét mặt lạnh lùng, chậm rãi nói “Lập tức dẹp chuyện này đi, các người đi xuống bãi đỗ xe chờ tôi, tôi có công việc phân phó với thư ký, sẽ đi sau.”
“Ừm.” Triệu Kỳ nói.
“Ân.” Nhẹ một chút, Lý Hạo quay qua thư ký, lạnh lùng nói: “Hồ thư ký, theo tôi vào phòng.”
“… Dạ…”
Chần chừ một hồi lâu mới thấy thư ký khẽ lên tiếng, chậm rãi đứng lên, đi sau lưng Lý Hạo vào phòng tổng giám đốc.
Rầm!
Cửa sau lưng họ đóng rầm một cái, phát ra tiếng vang lớn.
Không rõ chuyện gì.
Triệu Kỳ xoay người, đối với nam nhân kia nhẹ giọng nói: “Tần Nghị, đi thôi.”
Nhìn cửa lớn đóng chặt, ngẫm lại vừa rồi hai người này có gì đó không bình thường, Tần Nghị nhăn mặt, cảm giác có gì đó không thích hợp.
“Kỳ Kỳ, em… Bọn em… cái kia…” Hắn ậm ừ.
“Làm sao vậy?” Triệu Kỳ xoay người lại, thản nhiên nhìn hắn, lạnh lùng nói. “Nhìn đến mỹ nữ thương tâm rồi phải không, lòng thương hoa tiếc ngọc, muốn ở lại an ủi cô ấy?”
“Không đời nào!” Giọng nói tức giận! Mười hai năm làm hôn phu, lần đầu Tần Nghị phát hiện Triệu Kỳ có cảm xúc này, nhanh chạy tới bên cô.
Thật vậy chăng? Triệu Kỳ giương mắt nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi.
Thật sự mà! Tần Nghị cũng dùng ánh mắt thành khẩn nhìn nàng, một tay đỡ nàng, lôi nàng chạy nhanh: “Không phải Lý Hạo muốn chúng ta chờ ở bãi đỗ xe sao? Đi mau, chúng ta đi! Bọn họ nói chuyện công ty, chúng ta là người ngoài không nên tò mò, em nói có phải hay không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...