Tắm rửa xong hai người vừa đi ra khỏi nhà tắm đã ngửi thấy một mùi thức ăn mê người, tưởng như thấy được từng làn khói hương phiêu đãng trước mắt, trong bụng không ngừng kêu gào, muốn ăn cơm, ăn cơm thôi!
Không có gì quan trọng hơn là ăn no bụng! Hai người nhanh chóng đi tới bàn ăn, ngồi đàng hoàng, tha thiết mong chờ, chăm chú nhìn người đang vất vả tất bật trong bếp, chờ đợi hắn mau mau bưng sản phẩm lên bàn, Tần Mặc thậm chí xung phong nhận chân sai vặt cho hắn, nhanh chóng ăn vụng, ngay lập tức bị nam nhân không chút lưu tình gạt đi.
Chờ đến lúc trước mắt là một bàn thức ăn xinh đẹp, nhất nhất hai người ngồi nghiêm chỉnh trước bàn ăn, khăn ăn đầy đủ, thật là cảm động rơi nước mắt.
Bọn họ cảm giác được, lúc này thật sự là hạnh phúc trào dâng.
Không cần có hiệu lệnh, một người tự nhận mình không chút hiểu biết gì về nấu ăn và một người vô cùng ngu ngốc khi nấu ăn tự động lấy cơm ăn. Dù sao cũng là tại nhà mình mà, ở đây cũng không phải người ngoài, mọi người buông thả ăn, không cần quan tâm hình tượng.
Vì vậy, hai người xuất thân danh môn, đại gia khuê tú không thèm để ý hình tượng cúi đầu hối hả ăn, trái lại, nam nhân Tần Nghị vì tâm sự nặng nề, không có chút thèm muốn ăn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn ho ăn như hổ vồ mồi, tàn phá trên bàn ăn không xút thương xót.
Ăn no bụng rồi, quăng hết bát ra, Triệu Kỳ ngáp ngắn ngáp dài nhắm mắt trở về phòng. Tần Mặc cũng chủ động đứng lên thu thập bát đĩa, sau đó đi vào phòng bếp, bắt đầu đại thanh lý, một thân mình đối chọi với đống đồ nấu ăn.
Hồi lâu, Tần Mặc mới đi ra.
Nhìn thấy anh hai mình vẫn duy trì tư thế ngồi như trong trí nhớ của mình – cạnh bàn ăn, cô há mồm hỏi: “Lão đại, anh sao vẫn ngồi đây?”
Vừa nghe cô hỏi, Tần Nghị nổi giận.
“Anh tại sao không thể ngồi?” Hắn tức giận hỏi.
Tần Mặc không có suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời: “Chuyện công ty không có gì gấp sao? Em nghe cha nói, công ty đang có chuyện rất náo nhiệt, không phải sao? Hiện đang theo Úc Đại Lợi ở Úc hợp tác sao.”
“Chuyện này đã tiến hành, có Hồng rồi, anh không cần lo lắng.” Tần Nghị khinh đạm nói. Hơn nữa dù thiên hạ có đại sự hắn cũng không làm. Chuyện kia một mực trong lòng hắn, không phai đi. Trước một tuần lễ hắn cũng thử dùng rượu để mê hoặc chính mình nhưng hắn thất bại. Thật vất vả sống qua 6 ngày, hôm nay sáng sớm hắn liền chạy xe tới đây. Không có chìa khóa cửa, hắn liền canh giữ nơi cửa nhà, mong nàng mở cửa ra cùng cô giải quyết mọi chuyện.
“Bao giờ anh đi?” Tần Mặc hỏi.
Tần Nghị đánh trả: “Tại sao muốn anh đi?”
“Nơi này không phải nhà anh!” Tần Mặc đáp.
“Nơi này là nhà Kỳ Kỳ.” Tần Nghị nói, “Kỳ Kỳ là vị hôn thê của anh, anh ở nhà vị hôn thê của mình. Anh ở nhà mình, có gì sai?”
“Nhưng chị ấy sớm đã không còn là vị hôn thê của anh!” Tần Mặc vạch sự thật, “anh là nam, ở trong nhà một người nữ độc thân, người khác biết thì sao? Danh dự chị ấy sẽ bị tổn hạị!”
“Ôm ấp, âu yếm, cái gì cần làm đã làm, còn có thể tổn hại đi nơi nào?” Tần Nghị thấp giọng lẩm bẩm. Một ngày là vị hôn thê hắn, một đời là vị hôn thê của hắn, hắn nhất định sẽ giữ được điều này. Hắn muốn cùng Kỳ Kỳ nói chuyện, hắn tuyệt đối không buông tay.
Tần Mặc làm bộ không nghe thấy, tiếp tục nói: “Còn nữa, anh tới đột ngột, không có báo trước, không đủ phòng, không có chỗ ngủ, anh ngủ phòng khách đi.” Cô khuyên hắn mau mau đi đi! Để cho cô và Kỳ Kỳ hưởng thế giới riêng của hai người bọn họ.
“Phòng khách?” Tần Nghị đề cao âm lượng. “Tại sao muốn anh ngủ phòng khách?”
“Nếu không anh ngủ đâu? Đất sao?” Tần Mặc hỏi. Dõi nhìn phòng khách, có đủ không gian cho hắn mà.
Tần Nghị bĩu môi. “trong phòng Kỳ Kỳ không phải có một cái giường lớn sao?” Hắn mỗi lần đến đều ngủ nơi đó, cùng Kỳ Kỳ. Đương nhiên, không phải chỉ đơn thuần có ngủ không.
Tần Mặc không ngại đối lại: “Để em và chị ấy ngủ!” Không thể cho anh có phần được.
“Em ngủ đất ấy!” Tần Nghị không nói hai lời, kiên quyết hạ lệnh.
“Không!” Tần Mặc cự tuyệt.
Tần Nghị trở về bộ mặt thật, hai mắt nheo lại nguy hiểm: “Em dám không?” Âm khí dày đặc.
Tần Mặc dũng cảm nhìn hắn lớn tiếng trả lời: “Em nói không là không!”
“Em!” Sắc mặt Tần Nghị cứng đờ, tới gần cô, âm thanh nguy hiểm: “Em không đồng ý?”
“Không muốn, không chịu, không làm!” Thiếu nữ om sòm lên khóc lóc, “Em muốn ngủ cùng nhị ca, em sẽ ngủ cùng chị ấy.”
“Nha đầu, lời của anh không chịu nghe sao?” Tần Nghị hỏi cô, ân cần dạy bảo. “Đạo lý anh trai như cha, em có hiểu hay không?”
Tần Mặc ôm chặt quyết định, giãy dụa kêu lên: “Em không hiểu….”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...